Xuân đi đông đến, bất tri bất giác, Lãnh Lam Ca đã vào cung làm thư đồng gần một năm.
Đại khái cũng nghe nói và có sự hiểu biết sâu cạn không đồng nhất đối với mấy vị Hoàng tử của Thánh Thượng.
Thái tử Mộ Dung Vĩ, đích tôn của Yên Liệt Võ đế, trưởng tử của Yên Chiêu đế, do Hoàng hậu Nam Cung San sinh ra, mà Nam Cung thị cũng là danh môn vọng tộc nổi danh nhất ở Đại Yên. Quốc trượng Nam Cung Duệ năm đó theo Võ đế xuất sinh nhập tử, được phong làm Trấn Nam Hầu, sau trăm tuổi, lại do Quốc cữu Nam Cung Khuyển kế thừa tước vị Hầu trước.
Nay Thái tử đã hai mươi tư tuổi, hắn vừa ra đời liên đã bị vạn chúng chú mục, Liệt Võ đế từng vì vị hoàng trưởng tôn sinh ra đời mà đại xá thiên hạ. Cứ thế mãi, cũng dưỡng Thái Tử quen thói ương ngạnh, hoang phí kiêu ngạo, tập kết vây cánh, cũng dám chống đối Chiêu đế, thường thường chọc cho long nhan đại nộ.
Nhị Hoàng tử Mộ Dung Huy, do Hoàng quý phi Hạ Hầu Dong sinh ra, là thân ca ca của Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình, mà Hạ Hầu thị cũng là danh môn vọng tộc rất có quyền lực của Đại Yên. Huynh trưởng Hạ Hầu Anh là Binh mã Đại nguyên soái đương triều.
Mộ Dung Huy năm nay khoảng hai mươi, ba năm trước được Thánh Thượng sắc phong là Sở Vương. Hắn trời sanh tính tình trầm ổn, bụng dạ cực sâu, biết cách lung lạc vây cánh, Sở Vương đảng và Thái tử đảng thường xuyên ngầm đối chọi gay gắt.
Tam Hoàng tử Mộ Dung Trừng, do Quý phi Liễu Phi sinh ra. Năm đó khi Liễu thị vừa mới vào cung cũng từng nhờ dáng múa xinh đẹp mà phong hoa một thời, từng được Mộ Dung Quang rất yêu thích. Vị Hoàng tử này năm nay vừa tròn hai mươi, hắn bản tính hung ác nham hiểm giả dối, tâm cao khí ngạo, ở mặt ngoài đối với Hoàng Thượng cực kỳ hiếu thuận, khăng khăng một mực ủng hộ Thái tử, nhưng thật ra đã mơ ước ngôi vị Hoàng đế từ lâu.
Tứ Hoàng tử Mộ Dung Huyền, do Tô phi Trầm thị sinh ra, khi Trầm thị sinh Mộ Dung Huyền bị khó sinh, mặc dù lao lực thiên tân vạn khổ cuối cùng sinh hạ lân nhi, nhưng vì lao lực quá độ cho nên không trị mà chết. Đệ đệ ruột của Trầm thị là Trầm Kỳ Mặc nay là Bộ binh Thượng Thư đương triều. Vị Hoàng tử này năm nay vừa tròn mười tám tuổi, làm người khoát đạt lỗi lạc, đối đãi người khác ôn nhuận như ngọc, thuở nhỏ tinh thông võ nghệ, người lăm tuổi đã xuất binh chinh chiến, chiến công rực rỡ.
Ngũ Hoàng tử Mộ Dung Trạm, cũng là do Liễu Quý phi sinh ra, thân đệ đệ của Tấn Vương. Hắn nay đã mười sáu mười bảy tuổi, tính cách lỗ mãng tự phụ, lại không có chủ kiến, luôn đi theo sau mông tam ca mình.
Lục Hoàng tử Mộ Dung Cảnh, do Thục phi sinh ra. Hắn năm nay đã mười bốn mười lăm tuổi, mặc dù dáng vẻ đường đường, nhưng lại bất học vô thuật, tính tình bất hảo, ham mỹ sắc, nay đã là tên Hoàng tử hoàn khố tiếng tăm lừng lẫy Đại Yên, làm cho thể diện Hoàng gia quét rác.
Thất Hoàng tử Mộ Dung Nhan, do Tây Vực mỹ nhân Lan phi sinh ra, có một nửa huyết thống Lâu Lan. Hắn nay đã mười ba mười bốn tuổi, mẫu phi hắn vào năm hắn mười tuổi mắc bệnh nặng không chữa được, cuối cùng vô lực hồi thiên, hương tiêu ngọc tổn. Vị Hoàng tử này tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, nhưng tính tình lại thập phần lương bạc, chỉ qua lại có vẻ thân cận với tứ Hoàng tử Mộ Dung Huyền. Không biết vì sao, phi thường không được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu chào đón.
Cửu Hoàng tử Mộ Dung Luyện, nhi tử mà Chiêu đế có được khi tuổi gần bốn mươi, đối với nhi tử này hắn cũng yêu thương có thừa, đều là do Hoàng hậu Nam Cung San sinh ra, là thân đệ đệ của Thái tử Mộ Dung Vĩ, là vị Hoàng tử trẻ nhất của Đại Yên. Vị Hoàng tử này năm nay mới sáu tuổi, nhưng thiên tư trí tuệ, nhanh mồm nhanh miệng, rất biết làm cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vui.
***
Mấy ngày nay, kinh đô rơi vô số tuyết, bông tuyết nhẹ nhàng giống ngọc hồ điệp múa lượn giữa không trung.
Ngày đó, Lãnh Lam Ca chống tán ô bằng giấy dầu, vừa bước vào đại môn phủ Thái Học, còn chưa kịp thu tán, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Mộ Dung Nhan đang một mình đứng trong một mảnh trắng xoá chính giữa đình viện, nhắm mắt, giương hai tay, giữa hai đầu lông mày thể hiện rõ sự thoải mái cao xa, khoé miệng ôm lấy ý cười nhợt nhạt, mà tuyết hoa đầy trời tựa như hoa lê thong thả bay xuống đáp trên mặt hắn, trên vai, trong lòng bàn tay...
Không biết vì sao, Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy trái tim mình phảng phất như ngừng đập, mà thời gian cũng giống như bị ngừng lại tại một cái chớp mắt ấy.
Vào cung một năm, chưa bao giờ từng thấy vị Hoàng tử này cười.
Nguyên lai tiếu dung của hắn, thế nhưng lại đẹp đến thế...
Thật lâu sau, Lãnh Lam Ca chậm rãi đến trước mặt Mộ Dung Nhan, cầm tán ô bằng giấy dầu trong tay nhẹ nhàng giơ lên, che trên đầu hắn.
Mộ Dung Nhan chợt thấy trước mắt tối sầm, thiếu đi vài phần khí lạnh, liền khó hiểu mở mắt, chỉ thấy Lãnh Lam Ca mặc áo choàng bằng lông cừu trắng muốt đang giương tán che tuyết cho mình, trong đôi mắt đẹp loang lổ phản chiếu bóng tán ô, giống như mang theo một loại tình tố không nói rõ được cũng không tả được.
"Thất điện hạ, phong tuyết lớn, chớ để đông lạnh hỏng thân mình." Lãnh Lam Ca má lúm đồng tiền tươi cười nói.
Mộ Dung Nhan chợt thấy trong lòng ấm áp, từ sau khi mẫu phi qua đời, hiếm có ai đối xử với mình ôn nhu thân thiết như thế.
"Đa tạ Lãnh cô nương, quả có hơi lạnh, chúng ta vào phòng đi." Một Dung Nhan cao hơn Lãnh Lam Ca nửa cái đầu, liền tự nhiên tiếp nhận chuôi tán dù, để ở trung gian hai người, trong lúc vô tình lướt qua thiên thiên ngọc thủ của Lãnh Lam Ca, Mộ Dung Nhan chính mình chưa phát giác, mà Lãnh Lam Ca lại xấu hổ trong lòng, hai má bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.
Hai người cứ như vậy đi dưới tán dù, sóng vai mà bước. Lãnh Lam Ca yên lặng nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm tán ô của Mộ Dung Nhan, trắng nõn thanh tú, tinh tế thon dài, lại không giống nam tử bình thường, mà lộ ra một loại mỹ cảm âm nhu sạch sẽ.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh cũng đi vào phủ Thái Học, nhìn thấy người trong lòng mình thế nhưng lại cùng che chung một tán dù với tên tiểu tử người Hồ kia, đi gần như thế, trong lòng nhất thời ngọn lửa đố kỵ bùng lên dữ dội, cảm thấy chướng mắt đến cực điểm, liền tiến lên, hét lớn với Mộ Dung Nhan: "Uy, tiểu tử người Hồ!"
Theo sau, một quyền mạnh mẽ nhắm thẳng vào mũi Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan không chuẩn bị kịp, trong tay lại cầm tán dù bằng giấy dầu, bất ngờ không kịp phòng, lập tức bị Mộ Dung Cảnh đấm trúng mũi, lảo đảo ngã xuống đất, đương trường máu mũi chảy ròng ròng, từng giọt vẩy lên vạt áo tuyết bạch cùng rớt xuống nền tuyết trên mặt đất.
"Lục điện hạ, ngươi điên rồi sao?!" Lãnh Lam Ca bất thình lình bị một màn này làm cho hoàn toàn khiếp sợ, trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Nhan, trong lòng dấy lên sự phẫn nộ cùng thương tiếc không hiểu ra sao, lớn tiếng chất vấn Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh không ngờ Lãnh Lam Ca dám quát mình, lập tức sững sờ ngốc lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Mà lúc này, Mộ Dung Nhan ngã ngồi dưới đất lại "ha ha" cười lạnh một tiếng, tiếp theo mắt hồng lên, giống như một đầu báo săn phát cuồng bổ nhào lên người Mộ Dung Cảnh, đánh với hắn.
Nàng nhớ tới những năm gần đây, mình chịu đủ loại ẩn nhẫn uỷ khuất, khổ sở, không khỏi tràn ngập oán giận, khó có thể ức chế, lập tức siết chặt hai nắm đấm, một trận cuồng đánh không có tổ chức gì với Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh tuy dáng người cao lớn hơn Mộ Dung Nhan nhiều, nhưng trong thời gian ngắn cũng lại chỉ có thể bị đánh, nhất thời chỉ có thể lấy hai tay bảo vệ diện mạo, còn mặc trên người bị người ta ẩu đả.
Mộ Dung Nhan chung quy là nữ nhi thân, lại chỉ mới tập võ ngắn ngủi mấy tháng, không bao lâu sau liền khí lực dần tiêu thất, thân pháp chậm chạp thấy rõ, bị Mộ Dung Cảnh bắt được sơ hở, "binh" một tiếng, lại một quyền thật mạnh vào chính giữa hai gò Mộ Dung Nhan, nhất thời máu mũi lại chảy dòng dòng.
Mộ Dung Cảnh nhân cơ hội dùng sức nhảy dựng, cuối cùng rời xa Mộ Dung Nhan mấy bước, đối với tên đệ đệ đang phát cuồng này, hắn có điểm tâm sinh sợ hãi.
Mộ Dung Nhan lấy tay lau máu mũi, lắc lắc lư lư đứng lên, không nhịn được thở dốc, đầu óc có chút mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, Mộ Dung Cảnh ở trước mắt tựa hồ biến thành phụ hoàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt với mình, biến thành Hoàng Hậu muốn ăn sống nuốt tươi mình, biến thành Thái Tử và Sở Vương luôn cười nhạt khinh thường mình, biến thành tam hoàng huynh cùng ngũ hoàng huynh gia tăng quyền đấm cước đá với mình...Nàng đột nhiên không nhịn được cười ha hả, ngửa mặt lên trời kêu lên: "Đến a! Đến đánh a! Các ngươi đều muốn ta chết! Ta liền không cho các ngươi được như ý nguyện! Các ngươi đánh không chết ta! Giết không chết ta! Ha ha ha!"
Mộ Dung Cảnh thầm nghĩ: "Không tốt, tên tiểu tử người Hồ này sợ là điên rồi." Sau đó lập tức lùi lại mấy bước.
Mộ Dung Nhan lại thất tha thất thểu tới gần Mộ Dung Cảnh, khàn cổ họng kêu lên: "Như thế nào không đến đánh?! Có giỏi liền đến cùng ta đánh đến ngươi chết ta sống! Ta không sợ! Ta cái gì cũng không sợ!"
Gào thét đến khi cổ họng mất tiếng, Mộ Dung Nhan cuối cùng thân mình lảo đảo vài cái, liền một đầu ngã quỵ trong đống tuyết.
Lãnh Lam Ca sải bước vọt tới bên cạnh Mộ Dung Nhan đang hôn mê, đưa đầu hắn nhẹ nhàng đặt lên đùi mình.
Lúc đầu nàng thấy hai người càng đấu càng kịch liệt, mình chỉ là nhất giới nữ lưu yếu đuối, không biết võ công, cũng không chen lọt vào để khuyên can, sau lại nghe tiếng kêu gào khàn giọng của Mộ Dung Nhan, không nghĩ hắn đường đường là một Hoàng tử nhưng lòng lại chất chứa nhiều đau khổ đến thế, sợ là không tiêu diêu tự tại bằng con nhà sơn dã thôn phu...
Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Lam Ca chỉ cảm thấy nổi lên một trận bi thương cùng đau xót, nhìn bàn tay vốn nên sạch sẽ thanh tú của hắn lại bị đánh đến chồng chất vết thương, nước mắt không khỏi dâng đầy khoé mắt, yết hầu nghẹn lại, cúi đầu, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Mộ Dung Nhan, vuốt lên nét đau đớn giữa đôi lông mày hắn.
Lúc này, Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình cùng Đoạn Văn Sơn mới đi vào phủ Thái Học, vừa vào đình viện liền nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi như thế, ai cũng kinh hãi, vội vàng luống cuống kêu người lại hỗ trợ.
Lãnh Lam Ca đi theo mọi người đưa Mộ Dung Nhan bị thương hôn mê trở về điện Chiêu Lan, mới phát hiện trong cung điện to như vậy lại đặc biệt vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ có một cung nữ lớn tuổi tên Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi vừa thấy Mộ Dung Nhan người đầy máu bị nâng về, lập tức bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, cơ hồ không đứng thẳng nổi, run run duỗi ngón tay đặt lên mạch của Mộ Dung Nhan, sợ Mộ Dung Nhan xảy ra sơ xuất gì, đi theo Công Chúa, như vậy mình cũng không còn mặt mũi đi xuống gặp Công Chúa và lão Lâu Lan Vương...
Lãnh Lam Ca nói với cung nữ tên gọi là Tuyết Nhi kia: "Thất điện hạ sợ là hôn mê bất tỉnh, mau truyền ngự y tới xem đi."
Tuyết Nhi cảm giác được mạch tượng của Mộ Dung Nhan coi như bình thường, chỉ là có chút dấu hiệu nhiễm phong nhàn, nhưng không có gì đáng ngại, thoáng nhẹ nhàng thở phào. Nhưng nghe có người nói muốn truyền ngự y, sắc mặt liền cả kinh, vội nói: "Không cần làm phiền ngự y, nô tỳ thuở nhỏ có học y, tự biết chiếu cố điện hạ cho tốt."
Những người khác đều đã dần dần tản đi, dù sao ở trong cung lòng người dễ thay đổi, không bao nhiêu người sẽ thực sự để bụng một Hoàng tử bị thất sủng, không quyền không thế như vậy...
Lãnh Lam Ca lại cảm giác trong lòng đau xót, nhân tiện nói: "một khi đã như vậy, để cho dân nữ cùng giúp đỡ chăm sóc điện hạ..."
Mộ Dung Nhan được an trí trên giường, không bao lâu quả nhiên toàn thân bắt đầu nóng lên, sốt cao.
Tuyết Nhi vội vàng lui xuống, tìm thuốc sắc, mà Lãnh Lam Ca ngồi ở đầu giường, không ngừng thay khăn đắp lên trán Mộ Dung Nhan, nhẹ tay lau khuôn mặt đang nóng lên cho hắn.
Mộ Dung Nhan cũng không biết đến tột cùng mình hôn mê bao lâu, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có một người cực kỳ ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về hai má nóng bỏng của mình, giống như mẫu phi từng làm, liền vô thức đưa tay bắt lấy bàn tay mềm mại kia, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Mẫu phi...mẫu phi..."
Bàn tay Lãnh Lam Ca bị Mộ Dung Nhan mạnh mẽ bắt lấy, lập tức hoảng sợ, muốn giãy ra, lại nghe hắn khẽ gọi "mẫu phi", nhất thời có thứ xúc động khác lạ dâng lên trong lòng, cũng không giãy nữa, để hắn gắt gao nắm tay mình.
Lãnh Lam Ca buông rủ mi mắt nhìn bàn tay Mộ Dung Nhan đang nắm chặt tay mình, cảm nhận được lòng bàn tay hắn ôn nhuận như ngọc, trong nhất thời lại run rẩy, căn bản không nghe tiếng cung nữ Tuyết Nhi đã bưng thuốc đi tới sau mình.
Tuyết Nhi bưng dược, nhìn thấy Mộ Dung Nhan nhưng lại cùng Lãnh Lam Ca hai tay đan cùng một chỗ, lập tức tâm kinh hoảng, mặt ngoài lại bất động thanh sắc như trước, chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ, thuốc sắc xong rồi, để nô tỳ tới hầu hạ điện hạ uống thuốc."
Lãnh Lam Ca bị tiếng vang đột ngột sau lưng doạ sợ tới mức giật mình, vội dùng sức rút tay mình từ tay Mộ Dung Nhan ra, bối rối đứng dậy, xấu hổ bất an cúi đầu nói: "Ân...tốt..."
Tuyết Nhi vội vàng đỡ Mộ Dung Nhan dậy, bất động thanh sắc hỏi: "Cô nương nói vậy hẳn là thiên kim của Thừa tướng Lãnh đại nhân phải không, thường xuyên nghe điện hạ nhắc tới ngài."
"Ân, tiểu nữ tử đúng là Lãnh Lam Ca."
"Hôm nay điện hạ làm phiền Lãnh cô nương chiếu cố, sắc trời đã tối, Lãnh cô nương có muốn lưu lại dùng bữa chăng?" Tuyết nhi vừa hỏi, vừa chậm rãi đem một muỗng dược nhỏ đưa vào miệng Mộ Dung Nhan, sau đó giúp hắn vuốt ngực thuận khí.
Lãnh Lam Ca nghe thế mới phác giác đã đến giờ nên dùng bữa tối, nhìn Mộ Dung Nhan tựa hồ đã không còn gì trở ngại, lại nghĩ đến phụ thân còn ở nhà chờ mình, liền uyển chuyển hàm xúc từ chối rồi cáo từ.
Tuyết Nhi nhìn bóng dáng Lãnh Lam Ca rời đi, trong lòng có chút đăm chiêu.
***
Đầu hạ, trong hoàng cung bách hoa đều phủ kín đầu cành, mấy phần tường hoà, trong lúc nhất thời, ong bướm bay múa, hương thơm ngập tràn.
Ngày ấy, Mộ Dung Tình cùng Lãnh Lam Ca bị Hoàng Quý phi gọi tới Ngự hoa viên cùng ngắm hoa.
Mộ Dung Cảnh từ ngày đánh nhau với Mộ Dung Nhan về sau, mỗi khi nhìn thấy Mộ Dung Nhan hoặc Lãnh Lam Ca đều cảm thấy xấu hổ dị thường, lại khôi phục bản tính hoàn khố trước kia, cũng chỉ là thường thường đến phủ Thái Học, hôm nay lại không biết chạy đến chỗ nào tiêu dao khoái hoạt nữa.
Đoạn Văn Sơn nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan một mình im lặng ngồi, thật lâu sau, mở miệng nói: "Điện hạ, hôm nay khó có dịp thanh tĩnh, không ngại liền luyện cầm chứ?"
"Được."
Mộ Dung Nhan nhìn chăm chú vào cây cổ cầm màu nâu đậm trước mặt, đôi con ngươi màu hổ phách buông xuống, những ngón tay thon dài hơi đặt lên dây cầm, hít một hơi thật sâu liền chậm rãi gảy, trong khoảnh khắc, tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách không dứt lọt vào tai.
Hồi lâu, một khúc kết thúc.
Mộ Dung Nhan đứng lên, kính cẩn hỏi: "Phu tử, khúc này thế nào?"
Phu tử nhắm mắt vuốt râu, từ từ nói: "Ồ, rất tốt. Điện hạ đàn một khúc này, tiếng đàn du dương trong trẻo, không cốc u lan, chẳng qua là..."
"Chỉ là...thế nào?"
"Chỉ là lão phu cảm thấy, nếu luận cầm kỹ mà nói, điện hạ dĩ nhiên nhập tâm, cũng không có gì không ổn, nhưng nếu lại tinh tế nhấm nuốt, lại cứ cảm thấy trong tiếng đàn thiếu chút gì đó..."
"Thỉnh phu tử chỉ giáo." Mộ Dung Nhan thành khẩn hỏi: "Không biết khúc nhạc bổn vương đàn này còn thiếu cái gì?"
Đã thấy phu tử nhắm mắt không nói.
Thật lâu sau, Mộ Dung Nhan lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Phu tử?"
Đoạn Văn Sơn thế này mới chậm rãi mở đôi mắt tang thương ra, rất có thâm ý nheo mắt cười nói với Mộ Dung Nhan: "A, còn nhiều thời gian, ngày sau điện hạ sẽ hiểu được."
Mộ Dung Nhan khó hiểu chống lại ánh mắt phu tử, trong lòng lặp lại thể hội những lời phu tử nói, nhưng thế nào cũng không ngộ ra.
Sau lại, Mộ Dung Nhan cuối cùng đã hiểu.
Nhưng rốt cuộc đã không còn nữa chìm nổi sướng vui một đời người.
***
Trong Ngự hoa viên, bách hoa tranh nhau khoe sắc, một vị phu nhân cao quý thoát tục, xuất trần nhã lệ đang ngồi trong đình các, nhấp nhẹ chén trà, đôi mắt cong lên như đang cười, cùng nói chuyện phiếm câu được câu không với hai thiếu nữ trước mặt.
Phu nhân này đúng là Hoàng Quý phi của Đại Yên, Hạ Hầu Dong, mà hai thiếu nữ ngồi đối diện nàng đương nhiên là Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình cùng thiên kim của Thừa tướng gia, Lãnh Lam Ca.
"Lam Ca, ngươi tiến cung bồi Tình nha đầu của bản cung đọc sách đã sắp hai năm rồi phải không?"
"Hồi nương nương, đúng vậy."
"Trong hai năm này, Lam Ca có vị Hoàng tử nào trong lòng thầm ngưỡng mộ không?" Hoàng Quý phi nheo mắt cười, trong lời nói lộ vẻ chế nhạo.
Lãnh Lam Ca không ngờ Hoàng Quý phi sẽ lại đi thẳng vào vấn đề như thế, hơi sửng sốt, trong đầu lại hiện ra mi nhãn rõ ràng sắc nét của Mộ Dung Nhan ngày ấy nhắm mắt mỉm cười lẳng lặng đứng trong tuyết trắng, hai má nhất thời nhuốm một tầng ửng hồng, mà lại vẫn vội lắc đầu nói: "Tiểu nữ tử bất tài, không thể nhất tâm nhị dụng, gần hai năm qua chỉ lo làm bạn đọc sách với Công Chúa, không có tâm tư đi cân nhắc những việc phong nguyệt đó..."
Nghe xong, khoé miệng Hoàng Quý phi khẽ cong lên không nói gì, hàm chứa một nụ cười ý vị sâu xa, ánh mắt lại lơ đãng phiêu về phía sau lưng Lãnh Lam Ca.
Lãnh Lam Ca cùng Một Dung Tình cũng không nhịn được thuận theo ánh mắt Hoàng Quý phi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị quý công tử mặc hắc kim cẩm bào đang đi tới bên này. Hắn đại khái nhìn qua khoảng chừng hai mươi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng như đao khắc, ánh mắt sắc bén, ẩn ẩn lộ ra một tia uy nghiêm, môi mỏng hơi mím, ôm lấy một đường cong nhợt nhạt, cả người thoạt nhìn hơi chút ôn hoà, nhưng nếu đột nhiên nhìn thoáng qua lại cực kỳ giống Yên Chiêu đế Mộ Dung Quang khi còn trẻ.
Lãnh Lam Ca thấy liền vội đứng lên, hơi khuỵu gối với vị quý công tử đang nhanh nhẹn bước lên bậc thang, thầm nghĩ, đều nói đương kim nhị hoàng tử rất giống Thánh Thượng, nói vậy hắn chính là Sở Vương Mộ Dung Huy.
Mộ Dung Tình lại ngồi không yên, nhảy nhót bổ nhào vào lòng hắc bào công tử kia, nói: "Ca ca, hôm nay thế nào cũng đến Ngự hoa viên dạo chơi thế, không cần giúp phụ hoàng xử lý chính sự sao?"
Nay, trừ lục Hoàng tử và thất Hoàng tử còn học ở phủ Thái Học ra, cả cửu Hoàng tử còn nhỏ tuổi nữa, từ Đông cung Thái Tử đến ngũ Hoàng tử đều đã tham dự triều chính, vì bệ hạ phân ưu.
Mộ Dung Huy mỉm cười vuốt đầu hoàng muội chỉ cao đến hông mình, ôn nhu nói: "Đúng vậy, hôm nay hoàng huynh khó có cơ hội trộm được nửa ngày nhàn rỗi, đúng dịp mẫu phi lại gọi nhi thần đến ngắm hoa, há lại có lý do không đến."
Khi nói, mắt hắn còn đánh giá Lãnh Lam Ca ở một bên hơi khom người, buông mắt rũ mi. Hắn nhìn về phía Hoàng Quý phi, hỏi: "Mẫu phi, vị tiểu thư này chính là Lãnh gia thiên kim bồi Hoàng muội đọc sách sao?"
"Đúng là Lam Ca cô nương của Lãnh tướng gia, ngươi xem ngươi, sao còn để nhân gia hành lễ thế, thật sự một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc." Mẫu phi nhướn mày, che mặt cười khẽ.
Xem ra, tính tình không đứng đắn của Trưởng Công chúa Mộ Dung Tình cũng học từ mẫu phi.
"Ha ha, mẫu hậu giáo huấn phải, Lãnh cô nương mau đứng lên đi." Mộ Dung Huy vừa cười trả lời, vừa đi đến trước mặt Lãnh Lam Ca, đưa tay muốn đỡ nàng.
"Tạ Sở Vương điện hạ." Lãnh Lam Ca cũng không dấu viết nhẹ nhàng di chuyển sang bên cạnh một bước nhỏ, tự đứng thẳng dậy.
Mộ Dung Huy đưa tay lại tiếp khoảng không, lập tức ngẩn ra, đến tột cùng là dạng nử tử gì thế nhưng lại cự tuyệt ý tốt của bổn vương. Hắn hơi híp mắt dò xét nhìn thẳng vào mắt của Lãnh Lam Ca.
Vừa nhìn, không khỏi tâm cảm thán, thật sự là một mỹ nhân như ngọc hiếm có khó gặp, nhất là khi nhìn vào mỹ mâu như một hồ nước trong kia của nàng, mạt thanh u sáng ngời kia làm cho hắn thất thần trong thoáng chốc, mang theo một loại phong tình nói không nên lời.
Nhưng rất nhanh, Mộ Dung Huy thu hồi ánh mắt, rất có khí độ mỉm cười nói với Lãnh Lam Ca: "Lam Ca cô nương đừng đứng, ngồi rồi hẵn nói."
Đợi Lãnh Lam Ca ngồi xuống, Mộ Dung Huy cũng nhập toà, bốn người liền tìm chút cảnh trí nói chuyện phiếm.
Thẳng cho tới buổi trưa, Mộ Dung Huy mới nói với Hoàng Quý phi: "Bổn vương giữa trưa có hẹn với vài vị đại nhân trong triều dùng yến, xin cáo lui trước, hôm nay sợ là không bồi mẫu phi cùng hưởng dụng ngọ yến rồi."
Hoàng Quý phi cười nói: "Không ngại, dù sao có Tình nhi và Lam Ca cùng bản cung, cũng không buồn."
Mộ Dung Huy nghe xong, cố ý vô tình quét mắt về phía Lãnh Lam Ca, cười nhẹ nói: "Ha ha, Lam Ca cô nương, xem ra mẫu phi thật rất thích ngươi, nếu ngươi có rảnh, thường đến bồi mẫu phi của bổn vương đi, bổn vương cảm tạ trước."
"Điện hạ nói quá lời." Thanh âm uyển chuyển hàm xúc mà phiêu miểu.
Sau khi Mộ Dung Huy cáo từ, đi được một đoạn đường rồi mới dừng lại cước bộ, yên lặng xoay người sang chỗ khác, nhìn toà đình các phía kia đã cơ hồ bị biển hoa hoàn toàn ngăn trở, nhếch lên một mạt tiếu dung không dễ dàng phát hiện, trong lòng lặp lại từng chữ: "Lãnh, Lam, Ca."
Thật sự là, có điểm ý tứ.
Hết chương 7
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng yếu phục bút chương tiết!
2017.4.27 Tu Văn cảm nghĩ: Ta không biết mình lúc ấy nghĩ thế nào.. Tại sao muốn đem 'Nàng' viết thành 'hắn' .
Tình yêu của Ca, đến cùng thì nhiều hơn Nhan một ít, trong đó có lòng thương tiếc, Nhan sau này gặp được bất kỳ người nào cũng đều không sánh bằng Ca.
--------------------------------
Bách Linh: Tác giả nói những người sau này Nhan gặp đều ko bằng được Ca, điều này làm mình rất hứng thú ko biết Đề là người thế nào?