Mộ Dung Nhan ôm Sở Hạ Đề trở lại Chiêu Lan Điện, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấp giọng nói,"Ngươi mau nghỉ ngơi đi." Nói xong, nàng liền muốn xoay người rời đi, nàng hiện tại đột nhiên rất muốn múa thương.
"Ngươi. . Ngươi không sao chứ?" Sở Hạ Đề mặc dù cảm giác mình có chút váng đầu hoa mắt, nhưng vẫn lo lắng Mộ Dung Nhan, biểu tình của nàng vừa rồi thực sự làm lòng người trùng xuống, có một loại đau lòng thương tiếc nói không nên lời.
Mộ Dung Nhan dừng bước, nhưng không xoay người, một lúc lâu, nàng lạnh nhạt nói, "Đều qua rồi."
Nói xong, nàng đẩy cửa ra ngoài, đang muốn bước ra ngoài cửa, lại nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân lảo đảo, sau đó một thân thể mảnh khảnh dán lên lưng mình.
"Ngươi rõ ràng khổ sở như vậy, nhưng vì sao còn không khóc? Chẳng lẽ ngươi thật sự là khúc gỗ không có thất tình lục dục sao?"
Sở Hạ Đề dán chặt vào lưng Mộ Dung Nhan, nghẹn ngào hỏi.
Mộ Dung Nhan đột nhiên run lên, viền mắt trong nháy mắt liền đỏ, rõ ràng trước đây không lâu, Lãnh Lam Ca cũng dán vào mình như vậy, mà chỉ trong chốc lát, chính mình không thể không triệt để buông nàng ấy xuống.
Trước đây, ta luôn cho rằng một người muốn thay đổi thì cần một thời gian dài, bây giờ ta mới biết, một người muốn thay đổi, kỳ thực chỉ cần một khoảnh khắc, liền đủ lâu.
"Ta muốn dạy Tiểu Trung luyện thương, hắn không luyện nữa sẽ thành hoang phế." Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đẩy ra Sở Hạ Đề đang ôm tay của mình, ngửa đầu nói.
Ôi, hãy để ta biến thành khúc gỗ không có thất tình lục dục đi . . . Có thế ta cũng không cần thống khổ như vậy.
"Không cho đi!" Sở Hạ Đề lại một tay ôm chặt Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan hơi sững sờ, trong đầu hiện lên những lời cuối cùng Yên Chiêu đế nói với mình.
"Huống hồ. . . Ngươi cũng có trách nhiệm của ngươi. . ."
"Từ lúc Hoàng gia gia Liệt Vũ Đế tới nay, Đại Yên ta một mực cực kì hiếu chiến, trẫm cũng là từ năm ấy sau khi ngươi ở Mạc Bắc xảy ra chuyện, đau đớn suy nghĩ mới nhận ra rõ ràng đây là một sai lầm lớn. . . Những gì bách tính chân chính cần không phải binh cường mã tráng, không phải khắp nơi mảnh đất thiêu đốt, mà là một cuộc sống hoà bình không có chiến tranh. . . Bây giờ trong vòng tứ hải, chỉ có khu vực Tây Vực trước sau rục rà rục rịch, đây cũng là tai hoạ trẫm reo khi còn trẻ. . . Cho nên trẫm hi vọng ngươi có thể giúp trẫm vong dương bổ lao. . ." Yên Chiêu đế nhiều lần do dự, vẫn nói lời này ra.
"Người muốn ta đi hoà thân, đúng không?" Mộ Dung Nhan cười lạnh hỏi.
"Hiện giờ, cũng chỉ có ngươi mới có thể đảm đương trọng trách này." Yên Chiêu đế khẽ vuốt cằm, ví vị sâu xa nói, "Chỉ có đời đời hòa bình, mới có thể bảo vệ giang sơn vạn dặm của Đại Yên ta. . ."
"Phụ hoàng, ở trong mắt người, ta chỉ là một quân cờ mặc cho ngài bày bố sao? Ta là quân cờ không có cảm xúc sao? !" Mộ Dung Nhan bỗng nhiên đứng lên, nắm chặt hai quyền, gân xanh trên cổ hiện ra, tức giận không nhịn được gầm lên đối với Yên Chiêu đế.
Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? ! Ngươi có thể không quan tâm tới ta, có thể đối với ta gọi đến gọi đi, nhưng làm sao ngươi có thể cướp đoạt quyền ta lựa chọn người yêu? !
"Từ khi ngươi sinh ra, đây đã chính là thiên mệnh của ngươi! Thân là hoàng tử Đại Yên, ngươi vốn nên buông bỏ tư tình nữ nhi! Những gì ngươi nghĩ nên là quốc gia xã tắc, mà không phải những phong hoa tuyết nguyệt này!" Yên Chiêu đế ánh mắt lạnh lùng nhắm lại, cũng nổi giận đùng đùng trả lời.
Mộ Dung Nhan tiến lên một bước, đối mặt với Yên Chiêu đế, đầy chua xót hỏi, "Vậy lúc trước vì sao người phải sinh ra ta? Người sinh ra ta, lại cho ta nếm trải thiên hạ lòng người lạnh lẽo này. . . Lại làm cho ta thống khổ không thể không chịu đựng mất đi người yêu. . . Bây giờ người còn muốn nghiền nát vết thương của ta, rồi lại phải gặp kẻ khác! Để ta rõ ràng đang chảy máu vẫn phải miễn cưỡng vui cười nói cho thiên hạ ta rất tốt sao? ! Lẽ nào hoàng tử Đại Yên không phải là người sao? ! Ta mới đầu là người có thất tình lục dục! Mà không phải quân cờ trong tay ngài!"
"Ngươi. . Ngươi. ." Yên Chiêu đế cảm thấy cơn đau đầu của mình tái phát, mạch máu huyệt Thái Dương giống như sắp vỡ ra, hắn cuống quít mở cái hộp nhỏ trên bàn ra, run rẩy lấy ra một viên Kim Đan, liền lấy trà lạnh từ lâu nuốt xuống.
Thật lâu sau, Yên Chiêu đế thở hổn hển ngã ngồi ở long ỷ, dùng hai con mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan.
Mộ Dung Nhan hai tay chống trên mặt bàn sách trước mặt Yên Chiêu đế, đột nhiên cười lạnh nói, "Ta thiếu chút nữa đã quên, đoạt người yêu của người khác là chuyện ngươi am hiểu nhất không phải sao?"
Con ngươi Yên Chiêu đế trong nháy mắt căng thẳng, hắn âm trầm hỏi, "Ngươi nói lời này là có ý gì?"
"Ngươi khi đó rốt cuộc là dùng thủ đoạn đê hèn gì mới có được mẫu phi ta?"
Mộ Dung Nhan không hề động đậy mà nhìn chằm chằm Yên Chiêu đế, lúc này nàng mới hiểu được, vì sao mẫu phi trước khi chết lại hận Yên Chiêu đế như vậy, nhất định là hắn miễn cưỡng chia rẻ nàng cùng A Đề Đạt, giống như hắn tự tay chia rẻ mình cùng Ca nhi .
"Câm miệng!" Yên Chiêu đế hai mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên rút ra bội kiếm bên hông, gác ở trên cổ Mộ Dung Nhan.
Câu nói này. . Câu nói này làm sao có thể từ ngươi nói với trẫm đây? ! Nàng. . Nàng là nữ nhân trẫm yêu nhất, trẫm không làm sai! Trẫm không làm sai!
"Ngươi giết ta đi, ta chết đi, vậy ai cũng sẽ không thống khổ, giống như ba năm nay ta không có ở đây thiên hạ thái bình rồi." Mộ Dung Nhan nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói.
"Ôi, đây chính là nguyên nhân vô luận như thế nào trẫm cũng không thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, ngươi chỉ là người bình thường, ngươi không thích hợp làm Đế Vương. . . Thậm chí không thích hợp sinh ở hoàng gia. . ." Yên Chiêu đế cụt hứng thu hồi kiếm, mệt mỏi thở dài nói, "Trẫm làm tất cả, đơn giản chính là muốn bảo vệ cơ nghiệp tổ tông thật vất vả gây dựng trăm năm, bất kể là muốn hi sinh trẫm cũng được, hay là muốn hi sinh hài tử của trẫm cũng tốt, chỉ cần đối với giang sơn xã tắc có lợi , trẫm sẽ làm tất cả. Chuyện hoà thân, trẫm không ép ngươi, coi như ngươi không đi hoà thân, cũng sẽ có người khác đi làm chuyện này."
"Ngươi có ý gì? !" Mộ Dung Nhan đột nhiên giương mắt, nhìn chằm chằm vị lãnh huyết Hoàng đế này.
"Trẫm không chỉ có một hài nhi là ngươi, cẩn thận nghĩ lại, bây giờ Tình nhi cũng đã trưởng thành." Yên Chiêu đế bĩnh tĩnh nói, "Ngươi không muốn đi gánh trách nhiệm hoàng thất này, nhưng dù sao cũng phải có người khác gánh, cuối cùng phải có người đi vì dân chúng bách tính mà lựa chọn ."
"Ngươi muốn đem Tình muội muội gả đi tha hương? !" Mộ Dung Nhan hận không thể một chưởng đánh chết người trước mặt.
"Đây là điều trẫm không muốn nhìn thấy nhất." Yên Chiêu đế ảm đạm nói, ai muốn nguyện ý để nữ nhi duy nhất lấy chồng ở xa tha hương chứ. . .
Hắn dừng một chút, giương mắt đối mặt Mộ Dung Nhan, nói, "Hi vọng ngươi đừng quên, vô luận như thế nào, trên người ngươi chảy dòng máu Mộ Dung thị ta, ngươi chính là Tương Vương Đại Yên, chính ngươi suy nghĩ kỹ càng đi."
Mộ Dung Nhan cảm thụ nhiệt độ nóng rực từ Sở Hạ Đề ở phía sau, trong lòng không khỏi thở dài, một hoàng tử thân bất do kỷ như mình, huống chi là Ca nhi. . .
Câu chuyện này đã sớm kết thúc, coi như ta không hết hy vọng, tất cả cũng đều kết thúc. . . Buông xuống đi, Mộ Dung Nhan.
Ôi, tất cả đều là mệnh, nửa điểm không hỏi người.
Mộ Dung Nhan chậm rãi xoay người, ngắm nhìn vành mắt đỏ ửng của Sở Hạ Đề, chính mình cùng với nàng tựa hồ luôn có quan hệ thiên ty vạn lũ, tiễn không đứt, lý còn loạn.
"Ngươi biết rõ ta là nữ tử, trong lòng lại có người khác , vẫn là kẻ địch của ngươi, vì sao còn yêu thích ta?" Mộ Dung Nhan cuối cùng mở miệng hỏi, mình thực sự không đáng để người khác yêu, đặc biệt là không đáng để Sở Hạ Đề yêu.
"Vậy ngươi lại vì sao trước sau thuỷ chung không buông được nàng ấy? Trở ngại của ngươi với nàng, cũng không ít hơn so với ta." Sở Hạ Đề nghiêng cổ trầm ngâm chốc lát, giương đôi con ngươi sáng ngời khẽ cười hỏi.
Mộ Dung Nhan hơi ngẩn ra, liền không nói nữa.
"Yêu thích một người, há lại làm sao mình có thể khống chế đây. . ." Sở Hạ Đề đưa tay ra chậm rãi ôm cổ Mộ Dung Nhan.
Đêm nay nàng say rồi, nếu say rồi, có thể hơi hơi làm càn một chút, làm một ít chuyện mình thích đi.
"Đến tối nay, ngươi thật sự không yêu thích ta dù chỉ một chút sao?" Sở Hạ Đề chống lại đôi mắt màu hổ phách của Mộ Dung Nhan, cười yếu ớt hỏi.
Mộ Dung Nhan nhìn con ngươi xinh đẹp long lanh nước đưa tình ẩn tình của Sở Hạ Đề , chỉ cảm thấy trong lòng mình một trận áy náy nhảy loạn, tuy nhiên cũng mơ hồ sinh ra một tia tự trách cùng hổ thẹn, Mộ Dung Nhan, ngươi luôn miệng nói là yêu Ca nhi, nhưng hôm nay làm sao lại có thể động tâm với người khác, chẳng lẽ mình cũng giống như nam tử bình thường trên thế gian này, ôm ấp giấc mộng xuân thu sao?
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan cuống quít quay mặt, nín thở ngưng thần, không dám ngửi hương thơm mê hoặc lòng người trên người Sở Hạ Đề truyền tới, nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói, "Hiện giờ ta đã quyết buông bỏ tư tình nhi nữ, ngươi cần gì phải hỏi ta vấn đề này nữa."
Nàng nghĩ đến mình cùng Lãnh Lam Ca yêu nhau khổ cực như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chia lìa, đau đớn tê tâm liệt phế, thực sự không có cách nào lại chịu đựng một lần nữa.
Mà Sở Hạ Đề đem thần sắc Mộ Dung Nhan thu hết vào đáy mắt, ý cười trên mặt càng ngày càng ngọt ngào , nàng lại nhích người sát Mộ Dung Nhan mấy phần, cười tủm tỉm hỏi, "Ta hỏi ngươi có thích ta hay không, ngươi lại tìm lý do qua loa lấy lệ như thế, ngươi không trực tiếp từ chối ta, là bởi vì ngươi đã thích ta, có đúng hay không?"
Mộ Dung Nhan bị Sở Hạ Đề nói toạc ra tâm sự, mặt ửng hồng lên, không khỏi hơi lui về sau một bước, run giọng nói, "Sở Hạ Đề, ngươi say rồi. . ."
"Ngươi cũng đừng quên, ta là bởi vì ai mới say , ngươi nói, ngươi nên bồi thường ta như thế nào mới tốt?" Sở Hạ Đề dán môi bên tai Mộ Dung Nhan, nhẹ nhàng thổi khí nói.
Những lời kiều mị của Sở Hạ Đề này khiến Mộ Dung Nhan nghe được trong lòng rung động, thoáng chốc ý loạn tình mê, ngực không khỏi nóng lên, cái gì cũng bất chấp.
Mộ Dung Nhan lập tức trở tay khẽ khép cửa lại, hai tay căng thẳng, ôm Sở Hạ Đề vào ngực mình, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào mền mại của nàng.
Sở Hạ Đề chống đỡ đôi môi nóng rực ấm áp này, cảm thụ hỗ hấp hỗn loạn nóng rực của nàng, chỉ cảm thấy mình càng thêm say mê.
Đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận Mộ Dung Nhan, khi hai người đều khi tỉnh táo chủ động hôn môi mình, cảm giác còn. . Không tệ. .
Mộ Dung Nhan hôn đến hít thở không thông mới rời khỏi môi Sở Hạ Đề, nàng cảm thấy đêm nay thực sự quá mức quỷ dị, mình tại sao định lực lại kém như vậy?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút muốn chạy trốn, liền buông lỏng tay ôm Sở Hạ Đề.
Sở Hạ Đề nhận thấy động tác của Mộ Dung Nhan, dùng sức ghìm lại cổ của nàng, nheo lại mắt nói với nàng, "Nếu như ngươi dám buông tay, không ôm ta, ngươi liền chết chắc!"
Mộ Dung Nhan nghe xong, vội vàng theo bản năng lại nâng cánh tay ôm chặt Sở Hạ Đề.
Trong khoảnh khắc, liền cảm thấy kỳ quái, mình từ lâu đã không phải A Mộc , tại sao còn phải sợ nàng?
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không nỡ thu tay rồi. . .
Sở Hạ Đề mềm yếu tựa vào lòng Mộ Dung Nhan, thật lâu sau, thấy nàng không còn tác động gì khác, liền ảo não đập vai nàng một cái, nhẹ giọng sẵng giọng, "Ngươi tên đầu gỗ vô dụng. . Ngươi chỉ có chút bản lãnh này sao?"
Nàng yêu thích Mộ Dung Nhan, cho nên hi vọng Mộ Dung Nhan có thể làm một ít chuyện thân mật với mình, điểm này cùng nữ tử Trung Nguyên được lễ giáo khác nhau.
Mộ Dung Nhan nghe xong cả người run lên, mình lớn như vậy tới giờ, chưa bao giờ chịu qua loại này mê hoặc, lập tức lại một trận tâm viên ý mã, liền trực tiếp ôm lấy Sở Hạ Đề đang ửng hồng hai má, bước nhanh về phía giường.
Mộ Dung Nhan nhẹ nhàng đem mỹ nhân mềm mại không xương trong lòng đặt trên giường, nàng nhìn chằm chằm đôi con ngươi dập dềnh như sóng nước mùa thu của Sở Hạ Đề, nơi nào còn nắm giữ được, cúi người lại hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Sau nụ hôn triền miên, Mộ Dung Nhan thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nhìn chằm chằm sóng mắt mê ly Sở Hạ Đề dưới thân, dùng ý trí còn sót lại không nhiều run giọng nói, "Hay là. . Ta vẫn nên đi dạy Tiểu Trung luyện thương đi."
Sở Hạ Đề nghe xong cũng không giận, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Mộ Dung Nhan, nheo lại đôi mắt đẹp, ngọt ngào cười nói, "Mộ Dung Nhan, ngươi đẩy ta ra hai lần rồi, lần này. . . Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng."
Một câu này tựa như giận giữ, như tố như mộ, Mộ Dung Nhan chỉ nghe tâm thần đều say, chóp mũi tất cả đều là mùi thơm ngát trên người thiếu nữ cùng nhàn nhạt rượu ngon tinh khiết truyền đến, mỗi giờ mỗi khắc đều kích thích cỗ tình dục chính mình vẫn cưỡng chế trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại luyến tiếc rời khỏi nàng.
Sở Hạ Đề nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhan gần trong gang tấc, nhìn thần sắc trên mặt nàng thiên biến vạn hoá, nhất thời chần chờ không quyết, lại nhất thời ý loạn tình mê, liền trực tiếp duỗi ra tay ngọc mảnh khảnh giúp nàng cởi bỏ ngoại bào, động tình ở bên tai nàng thổi khí nói, "Ta biết ngươi luyến tiếc ta, ngươi là cái tên đầu gỗ miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo ."
Mộ Dung Nhan cũng chịu không nổi loại hấp dẫn tra tấn người này, nàng đột nhiên cúi xuống, nặng nề mút trên cổ ngọc Sở Hạ Đề, hai tay mò đến vạt áo, không chút do dự kéo ra.
Hết chương 56