Mùa thu năm Bình Trị thứ hai mươi bốn, Yên Chiêu Đế đại thọ 50, khắp nơi ăn mừng, cả nước hân hoan.
Đêm đó, Triêu Dương cung, đèn đuốc sáng trưng, oanh ca yến vũ, yến tiệc linh đình.
Yên Chiêu Đế ngồi trên ngôi vị Hoàng đế chí cao, nghe văn võ bá quan cao giọng cung kính làm lễ chúc thọ với mình.
"Chúc Ngô Hoàng Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Chúc Ngô Hoàng Vạn Thọ Vô Cương, Phúc Thọ An Khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Ha ha, trẫm thật sự có thể sống lâu sao?
Các ngươi thật sự hi vọng trẫm có thể sống lâu sao?
Chiêu Đế nhìn về phía Đông Cung trống rỗng kia, lại nhìn Hoàng tử hiện giờ trong tiệc, cũng chỉ còn lại Huy Nhi, Huyền Nhi, Cảnh Nhi còn có Luyện Nhi. . .
Ôi, trẫm từng có tám nhi tử, nhưng khi trẫm 50 tuổi, lại cốt nhục ly tâm, huynh đệ tương tàn, bây giờ chỉ còn lại bốn nhi tử. . . Đây chính là số mệnh của nhà Đế Vương sao?
Yên Chiêu Đế nhẹ nhàng vuốt ve long ỷ dưới lòng bàn tay, ôi, đều là vì ngồi lên vị trí này, đều là vì ngồi lên vị trí này. . .
Mà ngoại trừ Yên Chiêu Đế, trong lòng đầy nỗi sầu còn có một người, chính là Lãnh Lam Ca, mấy ngày trước nàng gặp Mộ Dung Nhan, nhưng rất hối hận lúc đó chưa kịp hỏi hắn rốt cuộc mấy năm này sống thế nào, tại sao phải dịch dung trở lại Yên Quốc, hôm nay nhìn các vị Hoàng tử trong bữa tiệc cũng không thấy hắn, trong cung cũng không có truyền ra bất kỳ tin tức nào liên quan tới Thất hoàng tử trở về, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ những gì trải qua ngày hôm đó thật ra chỉ là giấc mộng? Hắn căn bản không có trở về? Bằng không vì sao không tìm Tứ ca của hắn?
Ngốc Tử. . . Ngươi rốt cuộc đang ở đâu?
Thọ yến thịnh thế được tiến hành một nửa thời gian, chúng hoàng thân quốc thích và văn võ bá quan liền dồn dập dâng thọ lễ lên Yên Chiêu Đế.
Yên Chiêu Đế nhìn những kỳ trân dị bảo này, trân cầm dị thú, đồ cổ tranh chữ, tất cả đều mỉm cười gật đầu, nhưng trong mắt lại không có một tia đặc biệt mừng rỡ, hắn thầm nghĩ, tâm ý đều là tốt, nhưng thiên hạ này đều là của trẫm, các ngươi chẳng qua đều là cầm đồ của trẫm đưa cho trẫm thôi.
"Phụ hoàng! Tình nhi chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho phụ hoàng!" Trưởng công chúa Mộ Dung Tình nhào vào lòng Chiêu Đế nói.
"Được, Tình nhi đưa cái gì, phụ hoàng đều yêu thích." Yên Chiêu Đế sủng nịch vuốt ve đầu nữ nhi duy nhất của mình.
Mộ Dung Tình đứng lên, vỗ nhẹ hai cái.
Chỉ thấy ba mươi võ sĩ mặc khải giáp, mặt đeo nửa mặt nạ bạc, uy phong lẫm liệt nâng kiếm đi tới trung ương.
Mộ Dung Tình quỳ xuống, nói với Yên Chiêu Đế, "Phụ hoàng, hãy để những dũng sĩ đã vì Đại Yên ta bất chấp nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vì phụ hoàng dâng lên một đoạn Kiếm Vũ, chúc Đại Yên ta thiên thu vạn đại, giang sơn vĩnh cố!"
"Được!" Trong con ngươi Hoàng đế Mộ Dung Quang rốt cuộc dấy lên một tia nhiệt tình.
' Đùng! Đùng! Đùng! ' hai nam tử ngực trần vạm vỡ đứng hai bên cung điện, bắt đầu đánh chiếc trống lớn bằng da thú, tiếng trống chấn động thiên địa, khí thế hào hùng, chỉ là nghe thôi không khỏi khiến người ta nhiệt huyết dâng trào, hùng hồn mãnh liệt!
Ba mươi võ sĩ ở giữa sân theo tiếng trống ầm ầm, đồng loạt giơ kiếm làm tư thế rồng rắn uốn lượn, giống như hoa diễm tú, tản ra như điện quang, tiếng hét kinh thiên động địa, giẫm nát những ngọn núi, bao nhiêu kiếm khí hiện lên, hồn nhiên tiến về phía trước!
Kiếm khí di chuyển tứ phương, đừng nói nam nhi nhiệt huyết đang ngồi đây nhìn thấy hào hùng vạn trượng, cõi lòng đầy chí khí, ngay cả những nữ tử Hoàng thất quý tộc cũng đều không khỏi tinh thần khao khát, chợt cảm thấy tràn trề sảng khoái.
Chờ màn múa kết thúc, tất cả mọi người đều kích động không thôi, tất cả đều bị mê hoặc bởi màn múa kiếm tiêu sái hào hùng này.
Yên Chiêu Đế không khỏi đứng dậy, lớn tiếng khen, "Tốt! Đây mới là nam nhi tốt của Đại Yên ta! Thưởng! Toàn bộ đều có thưởng!"
Hắn không khỏi nhớ đến năm tháng tinh thần phấn chấn đó, thực sự cảm thấy rất thống khoái! Ngay cả bệnh tật trên người lập tức giảm mấy phần, phảng phất chính mình đã trở lại thời còn trẻ.
"Phần đại lễ này của Tình nhi thực sự rất được ý trẫm!" Yên Chiêu Đế cao giọng tán dương.
Mộ Dung Huyền nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài, nhìn thấy khúc múa kiếm này, cũng không khỏi trong lòng dâng trào, hận không thể lên đài múa kiếm cùng những dũng sĩ này mới gọi là thật sảng khoái!
Hắn cũng cười nói với Mộ Dung Tình, "Không nghĩ tới hoàng muội là mày liễu không nhường mày râu, có thể nghĩ tới một phần đại lễ đặc sắc như vậy!"
"Phụ hoàng, kỳ thực phần lễ này không phải Tình nhi đưa." Mộ Dung Tình nhìn vào mắt Chiêu Đế nói.
"Đó là ai đưa?" Chiêu Đế có chút mê hoặc.
"Cho nên, đây mới là phần đại lễ Tình nhi muốn đưa người." Mộ Dung Tình ý vị thâm trường nói.
Mộ Dung Tình từ trên đi xuống, từ trong đám dũng sĩ nắm tay một người đứng ra.
Yên Chiêu Đế híp mắt lại, nghĩ thầm, đây không phải là người trong lòng Tình nhi chứ?
Nghĩ tới đây, Chiêu Đế cao giọng hỏi, "Tình nhi, hắn là ai?"
Mộ Dung Tình phiếm lệ, xoay người hướng về võ sĩ này, càng quay về hắn nhẹ nhàng cúi đầu, tiếp theo nghẹn ngào hỏi, "Có thể không?"
Tất cả mọi người trong điện đều hoảng sợ thất sắc, trong thiên hạ, nam tử có thể khiến cho vị trưởng công chúa này cúi đầu, chỉ có Đương Kim Thánh Thượng còn có Sở Vương, Tề Vương ba người này mà thôi.
Vậy này đến tột cùng là người nào, trưởng công chúa lại hướng về hắn hành lễ? !
Võ sĩ kia trầm mặc một hồi, cuối cùng quay về Mộ Dung Tình khẽ gật đầu.
Mộ Dung Tình liền chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng giúp võ sĩ này tháo mặt nửa mặt nạ bạc trên mặt xuống.
Thân thể Chiêu Đế nhoáng lên một cái, suýt nữa ngất đi; Hoàng hậu trừng lớn mắt phượng, túm chặt phượng bào, vẻ mặt khó có thể tin; Mộ Dung Huyền không khỏi đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm người này; chén rượu trong tay Mộ Dung Cảnh thẳng tắp rơi xuống sam y, đổ đầy một thân; Lãnh Hựu cả người cứng đờ, đổ mồ hôi chảy ròng ròng, giống như nhìn thấy quỷ . . . Trên mặt mọi người tựa hồ đều đang nói, điều này không có khả năng, điều này không có khả năng. . .
Võ sĩ này lại mang theo ý cười châm chọc chậm rãi đảo qua chỗ ngồi tất cả mọi người, lúc đảo qua Lãnh Lam Ca, hơi dừng một chút, nhưng không có dừng lại, chỉ yên lặng đem thần sắc mọi người thu hết vào đáy mắt.
Hôm nay là đại thọ năm mươi của Hoàng đế Đại Yên, nhưng lúc này trong điện lại lặng ngắt như tờ, mọi người đều không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, võ sĩ này nhẹ giọng nói, "Ta đã trở về."
Âm thanh rất nhẹ, nhưng tựa như sấm sét nổ vang bên tai mọi người.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong điện vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vị võ sĩ thân mang áo giáp, tuấn mỹ vô song này.
Sắc mặt hắn lãnh đạm, ý cười nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, một mình đứng giữa đại điện, toát ra khí thế kinh người đủ để đoạt đi ánh trăng.
Vào giờ khắc này, Lãnh Lam Ca đột nhiên ý thức được, thì ra hắn đúng một Hoàng tử danh xứng với thực, trước đây hắn chỉ là một thiếu niên đa tình ấm áp, tuy rằng thường xuyên trên miệng kêu mình ' bản vương, bản vương ', nhưng trong lòng mình lại chưa bao giờ cảm thấy hắn là Vương, mà hiện giờ, hắn chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, ngươi cũng có thể cảm giác được hắn là Vương, là một Vương khiến lòng người cam tình nguyện theo thần phục.
Ngốc Tử, ngươi trưởng thành rồi. . .
Lãnh Lam Ca nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi giương lên một nụ cười nhu tình mật ý, nhìn thấy hắn đã trưởng thành, trong lòng mình tràn đầy vui mừng không nói lên lời.
Mộ Dung Huyền thoáng nhìn thấy nụ cười của thê tử mình, trong lòng chợt cảm thấy tràn đầy cay đắng, không khỏi nắm chặt hai quyền, ta thành hôn với nàng mấy năm nay, nàng đã bao giờ đối với ta lộ ra thần sắc ôn nhu như vậy? Hắn rốt cuộc có chỗ nào sánh được với ta?
Yên Chiêu Đế lảo đảo đi về phía võ sĩ này, run rẩy đưa tay ra, muốn xoa gò má của hắn, lại bị võ sĩ này bất động thanh sắc tránh đi, Chiêu Đế hai tay cứng đờ, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo như nước của hắn.
Yên Chiêu Đế trong lòng đình trệ, vừa chua xót lại vừa mừng rỡ nói, "Nhan nhi, quả nhiên là ngươi, ngươi cuối cùng cũng trở về."
Mộ Dung Nhan hơi cúi đầu, trong thanh âm nghe không ra hỉ lộ, từng chữ trả lời, "Đúng, ta đã trở về."
Dù cho các ngươi không tình nguyện, ta cũng đã trở về.
Yên Chiêu Đế không nhịn được chảy xuống hai hàng thanh lệ, ông trời ơi, khi trẫm năm mươi tuổi, cuối cùng ngươi cũng mở mắt, trả lại nhi tử mà trẫm yêu nhất.
Thấy Hoàng Đế rơi lệ, văn võ bá quan dưới đài cũng dồn dập bắt đầu gạt lệ khóc, thậm chí còn bắt đầu gào khóc rống lên.
Nhưng Mộ Dung Nhan lại nở nụ cười, bởi vì tất cả những chuyện này thật sự quá buồn cười.
Ta chết đi, các ngươi cũng không vì ta mà rơi một giọt lệ, ta trở về, lại từng người khóc thành như vậy.
Yên Chiêu Đế nhìn chằm chằm nụ cười chế giễu của nhi tử mất tích vừa tìm được này, thật lâu không nói gì, ôi, đã nhiều năm như vậy, nỗi hận của hắn đối với ta chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. . .
"Nhan nhi, trẫm không hiểu, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi còn sống, vậy người năm đó chết ở Khoa Bố Đa kia là ai? Vì sao qua nhiều năm như vậy ngươi mới trở về?" Yên Chiêu Đế đầy bụng nghi vấn, nhưng hắn vẫn chọn hai nghi vấn nhất để hỏi.
"Chuyện này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là, ta bây giờ đã trở về rồi." Mộ Dung Nhan rũ mắt, bình tĩnh nói.
Yên Chiêu Đế nhìn chằm chằm nhi tử trầm ổn như nước trước mặt, lại có chút hoảng hốt, là trẫm thật sự già rồi, hay là ngươi thật sự đã trưởng thành?
Đúng rồi, ngươi đã hai mươi tuổi, cẩn thận nghĩ lại, trẫm đã hơn bốn năm chưa gặp ngươi.
"Ngươi đã trở về, còn chuẩn bị thọ lễ cho trẫm, trẫm rất cao hứng, trẫm muốn thưởng ngươi, ngươi hi vọng trẫm ban thưởng ngươi cái gì?" Yên Chiêu Đế khôi phục uy nghi Đế Vương, bình thản nói.
Mộ Dung Nhan đột nhiên giương mắt, đối mặt với Yên Chiêu Đế, đột nhiên khẽ cười nói, "Vẫn là thôi đi, thứ nhi thần muốn, sợ phụ hoàng ban thưởng không nổi."
Lời vừa nói ra, Yên Chiêu Đế sắc mặt khẽ biến, không khỏi hơi quay đầu nhìn Lãnh Lam Ca, thật lâu không nói gì.
Ngươi đến cùng vẫn là oán trẫm, nhưng ngươi muốn trẫm làm sao bây giờ, Lãnh gia cũng chỉ có một nữ nhi.
"Ngươi đã đến tuổi nhược quán(*), từ mai có thể vào triều tham chính, hôm nay trẫm phong ngươi là Tương Vương, mở phủ lập trạch cho ngươi ở kinh thành." Yên Chiêu Đế chậm rãi nói.
(*) tuổi nhược quán: thời cổ chỉ con trai đến tuổi 20 độ tuổi thành niên
Ngoại trừ Lãnh Lam Ca, trẫm có thể cho ngươi tất cả, quyền lực, tài phú, mỹ nhân. . . Tất cả đều có thể cho ngươi.
Tất cả mọi người trong điện đều chấn động, hiện giờ Thái tử bị phế mất tích, vị trí Đông Cung bỏ trống, vốn tưởng rằng chỉ có Tề Sở tranh giành, nhưng nếu lại có thêm một Tương Vương, đích vị rốt cuộc chưa biết hưu chết về tay ai, sợ là muốn xem xét lại thời thế rồi.
"Đa tạ phụ hoàng, nhưng không cần, nhi thần không có công lao, không xứng phong Vương." Mộ Dung Nhan lại thản nhiên mở miệng cự tuyệt.
Ngài biết rõ ràng, điều ta muốn, không phải cái này.
Ánh mắt Yên Chiêu Đế lạnh lùng nhắm lại, mở miệng nói, "Ngươi phải biết, quân vô hí ngôn, nhất ngôn cửu đỉnh."
"Phải không?" Mộ Dung Nhan không hề sợ hãi, ngẩng đầu chống lại con ngươi Yên Chiêu Đế.
Ngươi là tên lừa đảo, lúc trước chính miệng ngươi hứa gả nàng cho ta, vì sao bây giờ nàng thành hoàng tẩu của ta?
Yên Chiêu Đế làm sao không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Mộ Dung Nhan, trên mặt dần dần dâng lên vài tia tức giận, đứa con trai này, chung quy vẫn còn không đủ thành thục, dĩ nhiên lại vì một nữ nhân chống đối trẫm, hắn lạnh lẽo lên tiếng nói, "Trẫm không chỉ muốn phong ngươi là Tương vương, trẫm còn muốn tự mình tuyển phi cho ngươi."
Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, níu chặt vạt áo của mình, trong lòng dường như bị cái gì mạnh mẽ va chạm một hồi, mình thật sự chưa từng nghĩ tới hắn sẽ thành thân với người khác. . .
Mộ Dung Nhan đau thương nở nụ cười, dùng âm thanh chỉ có Yên Chiêu Đế nghe được, thấp giọng nói, "Phụ hoàng, ta thà rằng ngươi vẫn là phụ hoàng không có ta trong mắt kia."
Yên Chiêu Đế không thể kiềm chế được run rẩy, chứng bệnh đau đầu kia lại tái phát, Chiêu Đế cảm thấy lúc này đầu mình đau sắp nứt ra, Mộ Dung Nhan trước mắt dường như đã biến thành hai, ba cái cái bóng mơ hồ.
Ngươi có biết, trong mắt trẫm không có ngươi, đó là bởi vì trẫm vẫn đem ngươi để ở trong lòng.
Thái giám Cao Tuyền vừa nhìn thấy thần sắc Chiêu Đế không khoẻ, vẻ mặt đau đớn, biết bệnh đau đầu lại tái phát, cuống quít chạy tới bên cạnh Chiêu Đế, đỡ lấy hắn, nhẹ giọng nói, "Bệ hạ, bảo trọng long thể, uống thuốc trước đi."
Nói xong, Cao Tuyền lấy ra từ trong tay áo một cái hộp, nhẹ nhàng mở ra, cẩn thận lấy một hạt Kim Đan hầu hạ Chiêu Đế nuốt xuống.
Chiêu Đế mệt mỏi vẫy tay, lên tiếng nói, "Tất cả lui xuống hết đi, trẫm mệt mỏi rồi."
Cao Tuyền cẩn thận dìu lấy Chiêu Đế, đi ra ngoài điện, bỗng nhiên Chiêu Đế ngừng lại, xoay người nói với Mộ Dung Nhan còn đứng giữa cung điện, "Nhan nhi, những gì đã qua không thể níu giữ lại, kể từ hôm nay ngươi không còn là Thất hoàng tử, mà là Tương Vương của Đại Yên ta."
Nhan nhi, cáo biệt tất cả những gì trong quá khứ đi, cáo biệt thân phận Thất điện hạ đi, cũng cáo biệt Lãnh Lam Ca kia đi.
"Phụ hoàng, vì sao lại là Tương Vương?" Mộ Dung Nhan cuối cùng hỏi.
Yên Chiêu Đế nặng nề bắt đầu ho khan, hắn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài điện, bước lên ngự liễn, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm, "Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm 【1】, ngươi nên hiểu, ngươi nên hiểu . ."
【1】 Điển cố Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm
Xuất phát từ Tống Ngọc << Cao Đường phú >>. Thời Chiến quốc, thần nữ Vu Sơn thầm ái mộ Sở Tương Vương, lén lút xuống phàm trần gặp gỡ, Tương Vương vừa thấy, kinh hãi thiên nhân, muốn lên nghĩa vợ chồng, tuy tiên phàm cách trở, không theo ý nguyện. Tương vương sau khi trở về cung đối với thần nữ vẫn nhớ mãi không quên, thần nữ Vu Sơn vì hoá giải nỗi tương tư của Tương vương, đã vào giấc mộng của Tương vương, tặng ngọc bội ly biệt. Tương vương sau đó đi khắp Vu Sơn, lại thăm giai nhân, thần nữ hiện ra và giải thích tiền duyên đã hết, mong Sở Vương gói ghém lại cảm tình, chuyên tâm xã tắc, rồi từ biệt trở về thiên đình.
Duyên phận của hai ngươi đã hết, mộng của ngươi cũng nên tỉnh rồi. . .
Mộ Dung Huyền vừa nhìn Chiêu Đế đi rồi, liền gắt gao nắm chặt tay Lãnh Lam Ca, gần như là nửa lôi nửa kéo nàng đến trước mặt Mộ Dung Nhan.
Lãnh Lam Ca kinh hãi, liều mạng muốn tránh thoát tay Mộ Dung Huyền, nhưng vô luận dùng bao nhiêu lực, cũng không địch lại lực đạo cánh tay như sắt của hắn.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy hai tay đan xem của Tứ ca cùng Ca nhi cực kỳ chói mắt, nàng nắm chặt hai quyền, tức giận nhìn Mộ Dung Huyền.
Ngươi đây là ý gì? Ngươi nghĩ ở trước mặt ta chứng minh cái gì?
Mà Mộ Dung Huyền vẻ mặt vân đạm phong khinh, hắn nhìn thẳng Mộ Dung Nhan, cất giọng cười nói, "Thất đệ, ngươi đã trở về, Tứ ca cùng hoàng tẩu ngươi vô cùng cao hứng, chúc mừng ngươi trở thành Tương vương!"
Mộ Dung Nhan nghe xong, gần như ngay lập tức đặt tay lên bội kiếm bên hông.
Ngươi tại sao phải tàn nhẫn nói với ta những thứ này như vậy. . . Ngươi biết rõ nàng là người trong lòng ta!
"Sao vậy, Thất đệ làm Tương vương còn không vui sao? Ngươi rất nhanh sẽ giống như Tứ ca, có phủ đệ của mình, có vương phi của mình, có hài nhi của mình." Mộ Dung Huyền nhìn chằm chằm tay đang đè lên kiếm của Mộ Dung Nhan, tiếp tục mở miệng giảng đạo.
Lãnh Lam Ca nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan đang nổi cơn thịnh nộ, nàng thật sự khủng hoảng, nếu Ngốc Tử vì mình ở trên cung điện làm ra hành động giết huynh nên làm thế nào cho phải, tuyệt đối không thể để cho hắn vì mình mà làm như vậy!
Một lát sau, Lãnh Lam Ca cắn chặt môi dưới, lông mày rũ xuống, tận lực dùng ngữ điệu thong dong nhất nói với Mộ Dung Nhan, "Bổn cung cũng chúc Tương vương điện hạ sớm ngày tìm được vương phi mình yêu thích, vì Đại Yên kéo dài huyết thống hoàng tộc."
Nếu ngươi thật sự muốn hận, liền hận ta đi. . .
Mộ Dung Nhan lui lại một bước, không thể tin nhìn Lãnh Lam Ca, ngươi lại bảo ta đi cưới người khác. . .
"Ngươi. . Ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Nhan run giọng hỏi.
"Tai của Tương Vương điện hạ chẳng lẽ không tốt sao? Bổn cung đã nói, không muốn nói thêm lần thứ hai." Lãnh Lam Ca lạnh lùng nói, trong âm thanh không mang theo một tia nhiệt độ.
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy toàn thân như bị hàn băng ngàn năm dội xuống từ đầu đến chân, lộ ra hàn ý lạnh thấu xương, cơ hồ muốn đem nàng đông lại thành băng.
Ta rốt cuộc là vì cái gì, muốn đứng ở chỗ này. . .
Ôi, Mộ Dung Nhan, mau mau tỉnh lại đi, bọn họ mới là phu thê, huynh tẩu của mình nói những lời này đối với mình cũng không có gì không ổn. . . Ngươi vẫn là nhanh đi đi thôi. . .
"Đa tạ. . Hoàng huynh, hoàng tẩu quan tâm, thần đệ xin cáo lui trước." Mộ Dung Nhan cắn răng nói xong câu đó, tựa như chạy trốn lảo đảo bước ra ngoài điện, nàng không muốn tiếp tục ở nơi này khó chịu nữa, một khắc cũng không muốn.
Dưới đài sắc mặt Lãnh Hựu như tro tàn, cuối cùng nặng nề thở một hơi, hắn vừa rồi thật sự sợ Mộ Dung Nhan trực tiếp rút kiếm đâm Tề vương, hoặc là nữ nhi của mình bất chấp tính mạng muốn đi cùng với hắn. . . Nếu thật là như vậy, hắn thật sự muốn đập đầu chết tại cung điện này rồi.
Kết quả như hiện giờ, là tốt nhất. . .
Lãnh Hữu hài lòng nhìn về phía nữ nhi của mình, ngươi cuối cùng cũng trưởng thành rồi, hiểu được cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
"Điện hạ hài lòng chưa? Nếu hài lòng thì mau hồi phủ đi, Ngạn nhi bệnh vừa khỏi, chúng ta nên nhanh chóng trở lại mới phải." Lãnh Lam Ca nhìn chằm chằm thân ảnh chật vật chạy chốn của người kia, bình tĩnh nói với Mộ Dung Huyền, ôi, lòng mình đã sớm đau đến chết lặng.
"Có gì hài lòng với không hài lòng, hắn là đệ đệ của ta, chúng ta làm huynh tẩu có thể nhìn thấy hắn phong vương thành gia, tự nhiên là chuyện vui vẻ, không phải sao?" Mộ Dung Huyền bình tĩnh nói, lực đạo trong tay lập tức rút xuống, từ cường thế biến thành ôn hòa.
"Vâng." Lãnh Lam Ca cắn chặt đôi môi đã trở lên trắng bệch, gian nan phun ra một chữ này.
Dưới ánh trăng thê lương, một thiếu niên thân mang áo giáp lệ trào khắp mặt, chạy như điên trong Tử Cấm Thành vắng vẻ .
Ký ức về khoảng thời gian đó tràn ra khỏi tâm trí, theo nước mắt thiếu niên cùng nhau phiêu tán trên không trung.
"Thất đệ, hãy khóc lên, sẽ khá hơn một chút."
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri."
"Ha ha, ta đã về rồi! Tiểu tử ngươi vừa cao vừa tuấn tú sao!"
"Bởi vì ta rất nhớ ngươi, muốn sớm chút nhìn thấy ngươi. . ."
"Thất đệ, ngươi có sợ không?"
"Thật là một Ngốc Tử. ."
"Được, nhớ kỹ, Tứ ca sẽ ở sau lưng của ngươi!"
"Như vậy, nỗi nhớ của ta sẽ được đưa đến sao?"
"Ngươi không thể có chuyện gì bất trắc, ngươi là đệ đệ quan trọng nhất của ta a. . ."
"Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi. . . Không muốn. . . Không muốn bỏ lại ta một mình. . ."
"Được! Không uổng công ngươi và ta là huynh đệ, hôm nay chúng ta liền giết hắn không chết không thôi!"
"Ngốc Tử. . . Ta không muốn ngươi đi chiến trường. . ."
"Còn có, nhớ kỹ, Tứ ca vĩnh viễn sẽ ở phía sau lưng ngươi."
"Cha, xin ngươi tác thành nữ nhi cùng Thất điện hạ đi!"
"Không được. . . Ngươi cùng vi huynh trở về. . ."
"Không được, ta nhất định phải ở trước mặt Phật tổ cầu nguyện cho ngươi!"
"Thất đệ! ! ! Thất đệ! ! !"
"Được, ta chờ ngươi! Chờ ngươi trở về, ta gả cho ngươi!"
Dưới bầu trời, thiếu niên mặc nhung trang quỳ xuống nền gạch lạnh lẽo, không nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét, giống một con thú bị thương.
"Các ngươi đều là tên lừa đảo! Đều là tên lừa đảo! ! !"
"Các ngươi nói với ta, tất cả đều là giả! tất cả đều là giả! ! !"
Trong nháy mắt, tất cả lời thề đều sụp đổ trong khoảnh khắc đó.
Nhìn lại, sẽ phát hiện, chẳng qua hết thảy đều là một giấc mơ hoang đường.
Mộ Dung Nhan quỳ một lúc lâu, cuối cùng đứng dậy, lau đi nước mặt trên mặt.
Nàng bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía sau hoàng cung khí thế hào hùng kia, yên lặng siết chặt nắm đấm, trong mắt bao phủ một tầng hàn băng, sắc mặt càng thêm trầm tĩnh như nước.
Ta vẫn luôn quên, có một số thứ, ta cũng là có tư cách theo đuổi.
Mẫu phi, một ngày nào đó, Nhan nhi nhất định sẽ đem những người khi dễ chúng ta, tất cả đều thu thập!