[Mộng trở về Mạc Nam 1]

Ta gọi là Ma Ny Lan, là Nhã Lan Công Chúa của Lâu Lan quốc, là nữ nhi mà đương kim Lâu Lan Vương – Ma Qua Nhĩ sủng ái nhất.

Ta tin tưởng phụ vương yêu ta, nhưng mà, ông ấy càng yêu con dân Lâu Lan hơn.

Cho nên, ta không trách phụ vương, tuyệt đối không.

***

Nhớ mang máng một năm kia khi ta mười sáu tuổi, phụ vương dẫn theo đại vương huynh Ma Ni Âu cùng ta tham gia [Tây Vực chi minh] mỗi bốn năm một lần.

Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp gỡ khắc tinh trong số mệnh, cũng là kiếp mà ta không đào thoát được, có lẽ cũng là khắc tinh của toàn bộ Lâu Lan quốc, thậm chí toàn bộ Tây Vực, trữ quân (thái tử) của vương triều Đại Yên, Mộ Dung Quang.

Mùa thu năm Thánh Hi thứ 23, Yên Liệt Võ đế Mộ Dung Không Phá nhân thân thể có bệnh nên mệnh Đông cung Thái tử Mộ Dung Quang đại biểu cho hoàng quyền tối cao của Đại Yên, đi trước thành Mạc Nam [thuộc lãnh thổ của Yên quốc, là quan khẩu trọng yếu giao giới giữa Đại Yên cùng Tây Vực], tham gia [Tây Vực chi minh] mỗi bốn năm một lần.

Khi đó, Liệt Võ đế đã Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, thần thoại về kỳ công của ông đã từ lâu uy danh truyền xa, Đại Yên cũng trở thành bá chủ tuyệt đối danh phó kỳ thực* trong Cửu châu. (1)

(*danh tiếng và sự thật đúng như nhau)

Cái gọi là [Tây Vực chi minh], kỳ thật chính là do Tây Vực tứ quốc [Hung Nô, Đại Thực (2), Lâu Lan (3), Đại Uyên (4)] vì để tránh giao chiến với Đại Yên nên cứ mỗi bốn năm một lần, quân chủ của bốn quốc gia sẽ cùng gặp gỡ Tiết Độ Sứ của Yên quốc tại thành Mạc Nam để ký kết minh ước, đương nhiên vì để cường binh của Đại Yên không tới, tờ hoà ước phải ký kết cũng có rất nhiều điều bất bình đẳng.

Trong ấn tượng, cứ mỗi bốn năm đến thời điểm này, phụ vương liền mây đen đầy mặt, cảm giác như lập tức già đi thêm vài tuổi.

Cho nên năm nay vì để phụ vương có thể vui vẻ một chút, ta mạnh mẽ quấn quít lấy phụ vương cùng Vương huynh, đòi dẫn mình cùng đi thành Mạc Nam.

Dọc đường đi, ta đều dựa vào vai phụ vương, nhẹ giọng ngâm xướng bài cổ dao đã truyền lưu trăm ngàn năm qua ở Lâu Lan (5)

Gió cát đại mạc bao phủ lầu hoang tịch mịch

Ánh trăng quỷ mị là màn mở đầu của tình duyên
Mỹ tửu tình nồng thấm sâu vào da thịt
Dung nhan yêu kiều, bàn tay trắng nõn mê hoặc lòng người vô tội
Lục lạc từng tiếng đong đưa tiếp nhận dòng bão cát
Nghìn nét bút phác họa nên chu sa trăm năm phong trần

Hoa yêu, phù đồ tựa như một đêm trăng thanh gió mát
Đầu bút đậm nhạt vẽ nên trái tim trên bộ da họa trắng muốt
Một câu phí hoài, một tiếng phiền muộn, trước mặt là ai đau thương
Dưới ánh trăng vũ mị thần thoại, nhất định đã trải qua
Cơn gió nhẹ đã tan, vẫn không xua được dư hương ôn nhu của người
Vẽ ra huyết dịch của người, nhưng không cách nào chảy xuôi

Gió thu, mưa chiều vì người mà thở than
Thành cổ, quan đạo để lại vết tích người rời đi
Ánh mắt của người, đã nói lên trăm năm hiu quạnh
Giữ những dòng chữ rõ ràng cũng bị cơn gió thổi tan
Một ngọn nến hồng, suốt kiếp xa lạ, cả đời không chung đường
Dưới ánh trăng uống rượu, ti trúc, cũng phải nhượng bộ
Cơn gió nhẹ đã tan, nhưng vẫn không xua tan được hơi ấm còn sót lại của người
Vẽ ra thân ảnh người, nhưng không cách nào giữ lại

Yêu ma quỷ quái, tỳ bà hiu quạnh, từ nay về sau xa cách âm dương
Tri kỉ bạc đầu ,hận đến cuối cùng lau sậy vẫn trắng xóa
Mỏi mắt chờ mong, ruột gan đứt đoạn, vung hai tay áo mờ mịt
Vẽ ra nụ cười người, nhưng không cách nào an nhàn

Đây là khúc ca mà khi mẫu hậu còn sống yêu hát cho phụ vương nghe nhất, do ta nhớ khi còn nhỏ, mẫu hậu cũng giống ta tựa vào lòng phụ vương nhẹ giọng cất tiếng ca, trăm chuyển ngàn hồi. Nhìn phụ vương mắt hổ rưng rưng, cũng lộ ra vẻ tươi cười đã lâu không thấy, ta cũng liền thoáng an tâm.

Sau hai ngày một đêm hành tẩu, một đoàn Lâu Lan Vương rốt cục băng qua bão cát an toàn đến trước thành Mạc Nam.

Đường xá xóc nảy, làm lồng ngực người ta có chút nặng nề, vừa nghe thị vệ dò đường ở phía trước nói với phụ vương là đã sắp đến thành Mạc Nam, ta lập tức thò đầu ra ngoài xe, chỉ thấy tường thành cao ngất một phương, từ xa xa nhìn lại, giống như một vị Kim Cương (6) trợn mắt giận dữ.

Thị liệt châu cơ thiên bách hộ, nhất thành phồn hoa bán thành yên*, đó là hình dung về thành Mạc Nam này.

(*Thành phố như châu ngọc có trăm ngàn hộ, một thành phồn hoa nửa thành khói)

Toà thành trì này là nơi liên hệ các địa phương trọng yếu về kinh tế chính trị của Trung Nguyên và Tây Vực, từ xưa là vùng giao tranh binh gia, trước mắt do danh tướng Đại Yên là Thác Bạt Hỗ nhận chức Đô Hộ ở Mạc Nam, trú đóng trọng binh thủ vệ.

Từ mười hai năm trước, sau khi Tây Vực tứ quốc cùng Đại Yên ký hết [Tây Vực chi minh] mỗi bốn năm một lần, Liệt Võ Đế liền phái nhất đại danh thần Hoàng Mạnh Sâm làm Thái Thú ở Mạc Nam, kiêm Tây Vực Tiết Độ Sứ, quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ của thành Mạc Nam, cũng như đại biểu cho Đại Yên xử lý quan hệ với các quốc gia Tây Vực.

Hoàng đại nhân đứng đầu Mạc Nam đã sớm ở cửa thành chờ đoàn người Lâu Lan Vương, vì họ đón gió.

"Hoàng lão đệ, mấy năm không gặp, biệt lai vô dạng*!" Lâu Lan Vương vừa thấy vị Hoàng đại nhân này, liền thoải mái cười nói. Xem ra, phụ vương và vị Thái Thú đại nhân của thành Mạc Nam có giao tình rất sâu.

(Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là "bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui được gặp lại bạn" hoặc là "lâu rồi không gặp")

"Vương thượng cũng phong thái vẫn như trước, oai hùng không giảm!" Hoàng đại nhân cũng nhiệt tình hàn huyên, rồi lập tức nhìn Vương huynh Ma Ni Âu nói: "Ha ha, thế tử điện hạ khí độ cũng càng ngày càng giống Vương thượng!"

Ma Ni Âu mỉm cười: "Hoàng đại nhân quá khen, tiểu vương không dám nhận!"

Ta có chút sợ người lạ, tránh ở phía sau Vương huynh, lại vẫn bị Hoàng đại nhân mắt sắc nhìn thấy.

Chỉ thấy Hoàng đại nhân mắt toả sáng nhìn chằm chằm ta, sau đó hỏi phụ vương: "Vương thượng, vị này không phải là Nhã Lan Công Chúa của quý quốc đấy chứ?"

Phụ vương đắc ý vuốt ve đầu ta, hơi gật đầu.

"Quả thực trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Tây Vực, thần Mạc Nam Thái Thú Hoàng Mạnh Sâm ra mắt Công Chúa điện hạ." Hoàng đại nhân cảm thán.

Nghe xong, ta càng ngượng ngùng nắm chặt y phục của Vương huynh, hận không thể vùi toàn bộ khuôn mặt vào lưng huynh ấy.

Sau đó, Hoàng đại nhân liền dẫn theo chúng ta đi trước phủ Thái Thú để dùng tiệc tối. Ngồi trong xe ngựa hoa quý, ta thật cẩn thận từng li từng tí mở cửa sổ, trông thấy hai bên ngã tư đường cửa hàng san sát, ngựa xe như nước, dòng người như mắc cửi, cách đó không xa ẩn ẩn truyền đến thanh âm gào to rất có lực của đám tiểu thương, dư huy huyết hồng của buổi chiều tà vẩy lên gạch đỏ ngói xanh, quả là một cảnh trí sinh cơ bừng bừng.

A, đây là cổ thành Mạc Nam. Trong khoảng thời gian ngắn, ta ngắm nhìn đến ngây người...

Màn đêm buông xuống, sau khi dự vãn yến với Hoàng đại nhân rồi, rốt cục có thể trở về hành cung nghỉ ngơi.

Có lẽ bởi vì lần đầu tiên xa nhà, ta ở trên giường trằn trọc, hưng phấn dị thường, lại không hề buồn ngủ. Ta linh cơ chợt động, liền đứng dậy tìm một chiếc khăn lụa thật dài, vây quanh che kín khuôn mặt mình, rồi lặng lẽ ra khỏi hành cung.

Thành Mạc Nam vào ban đêm càng thêm phồn hoa huyên náo, dòng người rộn ràng nhốn nháo, cách đó không xa bay tới dư âm của nhóm ca cơ tuý sinh mộng tử* cùng tiếng cười vui của đám tửu khách nâng chén đối ẩm.

(*Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao. (Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.)

Hai bên con đường của Mạc Nam, chắc là vì nghênh đón khách đường xa mà đến của Tây Vực tứ quốc, cho nên treo đầy đèn lồng vui mừng, từ xa nhìn lại, như hai con trường long đang phun hoả.

Dọc theo đường đi, đủ loại âm thanh la hét náo động, tiếng hài đồng vui đùa truy đuổi ầm ỹ, nhao nhao tràn ngập lỗ tai.

Thật sự làm người ta hoa cả mắt, lưu luyến quên về.

Đi tới đi tới, bất giác quên nhìn đường, không ngờ lại va phải một người, ta lảo đảo về phía sau vài bước mới đứng vững.

Tập trung nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc hoa phục, lại đầy người mùi rượu, trong tay còn cầm bầu rượu, đang híp mắt đánh giá mình. Thật sự nhìn khiến cho người ta sinh ghét. Ta nhướng mày, xoay người muốn ly khai, không ngờ đuôi khăn lụa lại bị người nọ một phen bắt lấy, dùng sức kéo, cứ thế bị hán tử này mạnh mẽ giật xuống.

"Đẹp quá, quả nhiên là nữ tử người Hồ." Hán tử say kia dâm tà cười, loạng choạng tới gần Ma Ny Lan: "Hắc hắc, vừa rồi nhìn ánh mắt nàng liền cảm thấy không giống người Hán."

Ta thầm kêu không ổn, muốn chạy trốn, không ngờ lại bị hán tử say kia thô lỗ bắt lấy cổ tay trước một bước. Ta cả giận nói: "Lớn mật, ngươi mau buông tay ra!" Nhưng hán tử say kia cầm lấy tay ta lại càng dùng sức, giãy thế nào cũng không ra.

Đang lúc ta kích động hoang mang, thấp thỏm lo lâu thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm uy nghiêm lạnh như băng: "Buông tay."

Hán tử say kia đầu tiên là ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn phía sau ta, sau đó khinh thường nói: "Tên hỗn trướng nào lại đây, muốn phá hư chuyện tốt của đại gia sao, mau cút!"

"Ta nói lại một lần cuối cùng, buông tay." Thanh âm của nam tử đằng sau lại càng thêm lạnh như băng, vẫn như trước không có một tia dao động.

"Hỗn trướng! Thúc thúc của ta là Mạc Nam thành Đô Hộ Thác Bạt Hỗ! Dám ở trong thành Mạc Nam chọc giận Thác Bạt Bân ta, quả thực muốn chết!" Hán tử say cũng nổi giận, tay đang cầm bầu rượu vung lên rồi ném về phía người nọ.

Ta kinh hãi, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ cảm thấy một đạo hàn khí vụt qua trước mắt, sau đó liền nghe được tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết của hán tử say, thấy tay phải của hắn từ cổ tay đã bị cắt đứt. Hắn không thể tin che lấy cổ tay bị chặt, tái nhợt như tờ giấy nhìn máu tươi tuôn ra, mà bàn tay phải của hắn đang nằm trên mặt đất, cạnh mảnh vỡ của bầu rượu. Sau đó tiếng kêu như giết heo của hắn lại vang lên.

"Làm cho hắn ngậm miệng."

Dứt lời, Thác Bạc Bân bị một người duỗi một ngón tay ra điểm một cái liền kêu không thành tiếng.

Một người toàn thân hắc y, mặt mang mặt nạ bằng bạch ngâm cầm loan đao còn nhỏ máu, trầm mặc đứng một bên, giống như chuyện xảy ra với hắn cũng không hề có quan hệ gì với mình.

Nhìn cảnh tượng thảm thiết này, ta cơ hồ bị doạ ngất, rốt cuộc không đứng thẳng được, thân thể lảo đảo một cái liền muốn xụi lơ mềm nhũn, lại bị người nọ ở phía sau giữ lấy, ôm vào lòng, sau đó nghe được thanh âm lạnh như băng của người nọ lại vang lên: "Nguyệt, giữ lại một mạng của hắn, ném tới phủ Thác Bạt."

"Rõ." Hắc y nhân khàn khàn giọng trầm thấp đáp lời, tay nhanh như gió, liền điểm vài đại huyệt quanh thân hán tử say tên Thác Bạt Bân kia, sau đó khiêng lên Thác Bạt Bân đang không thể động đậy, trong thoáng chốc liền không còn thấy thân ảnh.

Thảm kịch xảy ra bất thình lình làm cho đám tiểu thương chung quanh ngay cả sạp hàng cũng không dám lưu luyến, một đám đều chen nhau co cẳng mà chạy.

Trong lúc nhất thời, cả con phố chỉ còn lại hai người là ta và hắn. Mà ta thì xấu hổ nửa dựa lưng vào lòng người kia, cũng không dám thở mạnh.

"Đi thôi." Người nọ không đợi ta mở miệng liền trực tiếp ôm ngang lấy ta, đi vào một tửu lâu gần nhất.

Ta khẽ thở một tiếng, lại phát hiện không hề có khí lực phản kháng.

Tiến vào tửu điếm, điếm tiểu nhị đã bị tư thế này doạ giật mình, người nọ thấp giọng hỏi: "Có nhã gian nào không?"

Tiểu nhị run rẩy chỉ lên lầu, hồi đáp: "Khách...khách quan...lầu, lên lầu rẽ trái gian thứ nhất..."

Nơm nớp lo sợ khi bị người nọ ôm đi lên thang lầu, trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng, không phải là mới thoát được hang sói lại tiến vào hang hổ đấy chứ! Nghĩ vậy, ta liền dùng hết toàn thân khí lực sống chết giãy dụa đánh người nọ: "Mau buông ta xuống!!! Thả ta đi!!!"

Nhưng phấn quyền đánh vào lồng ngực người nọ, tựa như đánh vào gối bông, người nọ không chút để ý, còn đá văng cửa phòng, đem ta vững vàng đặt trên tấm nệm mềm trong điếm, còn mình ngồi một bên.

Điếm tiểu nhị sợ hãi đứng ngoài cửa, thấp giọng hỏi: "Vị đại gia này...có cần gọi gì không?"

"Rượu ngon, đồ ăn ngon, nữ nhân xinh đẹp." Thanh âm vẫn lạnh như băng không mang theo chút chập chùng.

Tiểu nhị trên đùi như sinh ra gió, chạy xuống lầu, chỉ chốc lát sau, đồ ăn ngon và mỹ tửu được bày đầy bàn, vài vị ca cơ nùng trang diễm mạt cũng nườm nượp đi tới, nhẹ nhàng nhảy múa.

Rồi sau đó, người nọ liền giống như ta không tồn tại, tự mình phẩm rượu, nheo mắt nhìn oanh oanh yến yến.

Thật sự làm người ta cảm thấy không hiểu, trong lúc kinh hồn chưa định, ta vụng trộm giương mắt đánh giá người này, chỉ thấy hắn nhìn qua tuổi ước chừng 25 26, tuy mặc một thân thanh sắc tố y, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân có một cỗ uy nghiêm bẩm sinh, ngũ quan cứng rắn thẳng tắp, nhìn sườn mặt, đôi môi thật mỏng phác hoạ ra một đường cong lãnh khốc.

Người nọ tựa hồ cảm nhận được ánh mắt ta, liền ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt thâm thuý như muốn nhìn thấu ta, thật lâu sau, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Ma Ny Lan." Ma xui quỷ khiến, ta thế nhưng lại nói cho hắn biết tên thật của mình.

Nói xong lập tức cảm thấy vô cùng ảo não, thực hối hận nói cho một tên nam nhân như Tu La vậy tên thật của mình.

Nhưng người này lại cúi đầu không nói, quay người đi tiếp tục một mình uống rượu, không còn liếc nhìn ta một cái.

Thật là một quái nhân nhìn không thấu, ta thầm nhủ. Aish, thật sự hối hận mình vì cái gì đêm nay lại muốn lén một mình trốn ra khỏi hành cung...Nay tình huống thế này, thật sự không biết phải làm thế nào cho phải....

Đang lúc suy nghĩ kế sách thoát thân, bỗng nhiên ngoài cửa hắt lên một cái bóng khôi ngô, tiếp theo cái bóng kia nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, nam tử lạnh như băng vung tay lên, nhóm ca cơ đều biết điều dừng ca múa. Nghe được trong phòng im lặng xuống, ngoài cửa truyền đến thanh âm kinh sợ: "Thần Thác Bạt Hỗ, bái kiến Thái Tử điện hạ, thần cứu giá chậm trễ, thật sự tội đáng chết vạn lần, đặc biệt đến thỉnh tội, thỉnh điện hạ trách phạt."

Ồ, Thái Tử điện hạ? Chẳng lẽ nói là đại khối băng này...Thác Bạt Hỗ? Hình như có nghe phụ vương nhắc tới, tựa hồ là Đại tướng quân của thành Mạc Nam...

"Tiến vào." Người nọ nói, trong thanh âm nghe không ra vui buồn.

Thác Bạt Hỗ vội vàng cúi đầu đi vào, cung kính quỳ lạy trước mặt người kia, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra. Hồi tưởng lại một nén nhang trước, khi hắn đang ở trong viện luyện đao, bỗng nhiên một hắc y đeo mặt nạ ngân sắc bỗng nhiên xuất hiện trên nóc nhà, ném chất tử Thác Bạc Bân đã bị chặt đứt tay phải của mình xuống, trước khi đi bỏ lại một câu: "Người này muốn gây thương tích cho Thái Tử, ta chỉ chặt một tay của hắn."

Thác Bạt Hỗ kinh hãi, thật vất vả mới cứu tỉnh chất nhi đang ngất, đại khái hỏi ra được chân tướng sự tình, nghĩ rằng, hỗn tiểu tử này có lẽ lại gieo mầm tai hoạ. Nghĩ đến vị đương kim Thái Tử kia, thật ra hắn đã từng gặp qua vài lần lúc ở Yên kinh, trong ấn tượng người đó luôn ít nói ít cười, ánh mắt như hàn băng ngàn năm, làm cho người ta không rét mà run...Sớm nghe nói lần [Tây Vực chi minh] năm nay Thái Tử cũng muốn giá lâm, không ngờ Thái Tử lại dĩ nhiên cải trang đi đến Mạc Nam trước. Lần này Bân nhi gặp người đó, sợ là ngay cả mình cũng bị liên luỵ...

Vì thế, Thác Bạt Hỗ vội vàng gọi người chuẩn bị ngựa, hoả tốc đi tìm Thái Tử thỉnh tội.

Người nọ chậm rãi đứng dậy, khoanh tay đi thong thả đến trước mặt Thác Bạt Hỗ, không chút để ý nói: "Thác Bạt ái khanh có tội gì, nhưng thật ra Ngự Ảnh Vệ* của Cô trong lúc vô ý lại làm bị thương lệnh chất, mong rằng ái khanh không lấy làm phiền lòng."

(*Ngự Ảnh Vệ: tử sĩ chỉ từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ hoàng thất)

"Không dám, không dám! Là chất tử ngu xuẩn của thần tự ăn quả đắng, dĩ nhiên có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, đứt tay coi như là nhẹ, điện hạ nhân từ, không lấy đi tánh mạng của thằng nhãi ranh kia đã là phúc phận của hắn."

"Ái khanh thấu hiểu lý lẽ như thế, thật sự làm người ta vui mừng. Nếu lệnh chất có được một nửa thức thời của ái khanh thì cũng đã không rơi vào kết cục như vậy." Người nọ không lạnh không nhạt nói.

"Điện hạ giáo huấn phải, vi thần ngày sau nhất định càng thay vong huynh quản thúc tên hỗn tiểu tử này, không dám để hắn gây chuyện thị phi nữa!" Thác Bạt Hỗ vội vàng dạ thưa đáp lời.

"Như thế, việc hôm nay Cô chuyện cũ bỏ qua." Người nọ đưa tay nâng Thác Bạt tướng quân vẫn quỳ lạy dậy: "Ái khanh đứng lên đi, giờ cũng không còn sớm, Cô muốn nghỉ ngơi ở đây, làm phiền ái khanh hộ tống vị Công Chúa Lâu Lan quốc này trở về."

Bây giờ Thác Bạt Hỗ mới phát hiện có một thiếu nữ dị quốc tuyệt mỹ giống như xem diễn, im lặng ngồi một bên, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tuyệt sắc nữ tử người Hồ trong miệng tên hỗn tiểu tử kia chính là vị Công Chúa Lâu Lan này...Vậy may mà Thái Tử điện hạ xuất hiện kịp thời, bằng không chẳng phải sẽ gây ra tội lớn ngập trời sao...

Thác Bạt Hỗ thật sự càng nghĩ càng sợ hãi, lập tức lại đổ một phen mồ hôi lạnh, vì thế không dám chậm trễ, thở dài nói: "Công Chúa điện hạ, thỉnh để vi thần đưa điện hạ hồi cung!"

Ta nhìn người nọ lại ngồi trở lại bàn nhàn nhã uống rượu, hỏi: "Ngươi như thế nào...biết thân phận của ta?"

Người nọ buông chén rượu trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt ta, đôi con ngươi tối đen giống như hai đầm nước sâu không thấy đáy, tản ra hắc sắc lưu ảnh làm cho người ta không thể nắm lấy, khoé miệng lại mang theo ý cười kiệt ngạo như có như không, thản nhiên nói: "Bởi vì, Cô chính là Thái Tử Đại Yên, Mộ Dung Quang."

"Thình thịch", trong nháy mắt ấy, trái tim như lỡ một nhịp.

Mộ Dung Quang, Mộ Dung Quang, ta ở trong lòng mặc niệm cái tên này.

Khi đó ta hoàn toàn không biết, đây mới chân chính là kiếp nạn của ta.

Sau, cuối cùng hữu kinh vô hiểm bình yên trở lại hành cung, trên đường ta đặc biệt nhờ Thác Bạt tướng quân đừng nói ra chuyện đêm nay, hắn cũng vui vẻ đồng ý, dù sao ai cũng không muốn đem chuyện xấu trong nhà tuyên dương bên ngoài, mà ta thì lại không muốn để phụ vương và Vương huynh lo lắng quá mức, cũng chỉ nói với phụ thân mình lén ra ngoài du ngoạn, lạc đường, sau đó thời điểm Thác Bạt tướng quân đi tuần thành phát hiện ra ta, cũng đưa ta về.

Phụ vương trách cứ ta vài câu, rồi để ta mau chóng về phòng nghỉ ngơi. Trở lại phòng, thị nữ Tiểu Tuyết lôi kéo ta, muốn nhìn ta có bình an không. Ta lại một đầu vùi mình trong chăn, muốn ổn định nhịp đập trái tim mình.

Thật sự là quái nhân...Ta rầu rĩ suy nghĩ.

***

Ba ngày sau, Đại Yên Thái Tử cùng Quốc chủ của Tây Vực tứ quốc đều đến đông đủ.

Ban đêm, thành Mạc Nam, trên đài Trục Lộc, đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, quả thật là một cảnh tượng vui vẻ hoà thuận.

Vị Thái tử Yên quốc kia ngồi trên vị trí cao nhất, như ngày đó ở tửu lâu, một mình nhấm nháp mỹ tửu, trầm mặc nhìn ca cơ nhảy múa.

Chẳng qua hôm nay đầu hắn đội kim quan khảm bảo thạch, mặc hắc sắc trù bào tú Kim Long, phong thái thoải mái, cả người càng toát ra mấy phần khí độ Hoàng gia, quân lâm thiên hạ, bễ nghễ vạn vật.

Nhưng từ khi bắt đầu yến tiệc đến bây giờ, ta vẫn nôn nóng bất an, bởi vì ngồi đối diện chúng ta, từ sau khi ta cùng phụ vương ngồi vào vị trí, Hung Nô vương A Đề Đạt liền vẫn không chút cố kỵ nhìn ta chăm chú, hai tròng mắt giống như liệt hoả, làm cho ta như ngồi trên bàn chông.

Không dùng khăn lụa che mặt, thật sự là thất sách...Ta có chút buồn bực nghĩ.

Đang lúc ta nghĩ muốn giả vờ thân thể không khoẻ để sớm rời đi, không ngờ Hung Nô Vương A Đề Đạt kia thế nhưng cầm lấy chén rượu, đi về hướng chỗ ta ngồi.

"Lâu Lan Vương, tiểu vương thực thích Nhã Lan Công Chúa của quý quốc, đối với Công Chúa nhất kiến chung tình, hy vọng Vương thượng có thể cho phép bổn vương rước nàng về làm phi!" A Đề Đạt thế nhưng lại công nhiên ở trước mặt bao người nói như vậy.

Phụ vương kinh hách đến ngay cả chén rượu rơi xuống người cũng hồn nhiên không biết, sắc mặt Vương huynh lập tức xanh mét, ánh mắt nháy mắt biến thành âm lãnh, mà ta lại bị doạ đến suýt nữa muốn ngất đi...

Đang lúc phụ vương cũng không biết phải trả lời Hung Nô Vương như thế nào, Yên quốc Thái tử Mộ Dung Quang vẫn một mực yên lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Hung Nô Vương chắc uống nhiều rồi, Cô thấy hôm nay yến tiệc không nên tiếp tục, chư vị sớm trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải thương thảo minh ước." Không biết có phải do ảo giác của ta hay không, cảm giác trong thanh âm lạnh như băng của hắn tựa hồ pha lẫn một tia tức giận không dễ phát hiện.

Yên quốc Thái tử vừa nói lời này, tứ quốc Quốc Quân, bao gồm cả Hung Nô Vương sắc mặt đều trầm xuống.

Đêm thu trời bắt đầu chuyển lạnh.

***

Sáng sớm ngày thứ hai, phụ vương liền dẫn theo vương huynh lên đường đến đài Trục Lộc, gặp gỡ các Quốc Chủ cùng thái tử Yên quốc.

Đến trưa, phụ vương mới tức giận trở về, tiến vào hành cung liền phẫn nộ nói: "Yên quốc Thái tử kia thật khinh người quá đáng! Dĩ nhiên lại yêu cầu từ nay về sau hàng năm phải tiếng cống một nửa quốc khố của bổn quốc cho Yên quốc! Đây là chuyện hoang đường cỡ nào!"

"Càng hoang đường là, Yên quốc Thái tử kia cư nhiên lại đề nghị đi săn ở Mạc Nam, tuyên bố nếu trong thành viên hoàng thất của Tây Vực tứ quốc, chỉ cần có thể có một người săn được nhiều chiến lợi phẩm hơn hắn liền có thể bàn lại minh ước, bằng không nhất định phải vô điều kiện tuân thủ điều ước này, nếu không ít ngày nữa đại quân Yên quốc sẽ phái trọng binh tiếp cận. Thật sự quá không coiai ra gì!" Vương huynh cũng phẫn hận nói.

Hai ngày sau, ngoài thành Mạc Nam, hoàng thất của tứ quốc ai nấy mặc nhung trang, xoa tay, đều muốn thể hiện thân thủ, để Yên quốc Thái Tử thua thất bại thảm hại mới từ bỏ ý đồ.

Đợi Yên quốc Thái tử Mộ Dung Quang mặc kim sắc long văn chiến bào cưỡi một thớt Hãn huyết bảo mã, không nhanh không chậm đi ra từ cửa thành, đội ngũ liền bắt đầu chậm rãi đi tới nơi săn bắn là [Yến tử lĩnh].

Một đường đi tới, ta đều ngồi xe ngựa, mà lần này lại giống mọi người cưỡi ngựa đi đến trường săn. Đại khái cưỡi một lúc lâu sau liền cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức, còn suýt nữa không cầm được dây cương ngã xuống ngựa.

Lúc này, Hung Nô vương A Đề Đạt cao lớn thô kệch cưỡi ngựa phóng tới chỗ ta, chỉ thấy mái tóc màu nâu cuộn sóng của hắn theo gió phiêu dật, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm anh tuấn xéo lên, dưới hàng mi ẩn chứa đôi con ngươi sắc bén như loài ưng, trên thân khoác đoản bào làm bằng da lông thượng đẳng, trên lưng còn khoác cung lớn, lộ ra cánh tay màu lúa mạch nổi lên cơ cắp cuồn cuộn, khoé miệng lơ đãng giương lên, toàn thân toát ra một cỗ cường thế ngạo thị thiên địa.

A Đề Đạt dọc đường đi đều ân cần mời ta cùng cưỡi chung với hắn, đương nhiên đều bị ta uyển chuyển cự tuyệt, nhưng hắn không uể oải chút nào, tự tin tràn đầy nói: "Công Chúa xinh đẹp, chắc chắn một ngày nào đó nàng sẽ bị chân tình của bổn vương đả động!"

Thật đúng là tự tin không hiểu từ đâu...Ta không khỏi toát mồ hôi.

Hành tẩu hơn nửa ngày, rốt cục đến cửa khẩu của [Yến Tử lĩnh], Một Dung Quang hạ lệnh toàn bộ nhân mã xây dựng doanh trại tạm thời ở cách cửa khẩu một dặm. Cứ như vậy, trong khi giải đấu hai ngày săn bắn sắp vén lên bức màn che, mà ta, đã sắp vỡ ra thành nhiều mảnh.

Buổi tối ở trong doanh trướng, ta để thị nữ Tiểu Tuyết nghĩ biện pháp nấu một thùng nước ấm, ta thật sự cần tắm rửa, để giảm bớt mỏi mệt cùng đau nhức suốt một đường xóc nảy này.

Rút đi ngoại sam cùng áo lót, ta liền không kịp chờ đợi ngồi vào làn nước ấm áp, mái tóc đen như mực phiêu tán trên mặt nước, có vẻ phá lệ yêu dã. Ta không khỏi dễ chịu khẽ rên một tiếng, trên mặt bắt đầu nổi lên một mạt huyết sắc hồng nhuận, thế này mới có cảm giác rốt cục sống lại.

Đúng lúc đó nghe được thanh âm có người tiến vào, tưởng Tiểu Tuyết vừa mới thay ta đi lấy xà bông đã trở lại, liền tự nhiên hỏi: "Tiểu Tuyết nhi, có mang tới không?"

Thật lâu cũng không nghe đáp lại, ta thầm lấy làm kỳ quái liền xoay người qua, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện người vào không phải Tiểu Tuyết, mà là Yên quốc Thái Tử Mộ Dung Quang.

[Đoạn này tác giả sau khi chỉnh sửa đã bỏ đi

Mộ Dung Quang vốn thấy Ma Ny Lan lần này dọc đường đi theo tựa hồ vì cưỡi ngựa mà bị tra tấn mệt mỏi không chịu nổi, nhìn thấy đèn đuốc trong doanh trướng của nàng còn sáng, cho nên muốn đưa cho nàng một lọ kim sang dược có thể giảm bớt đau đớn cơ thể.

Nhưng vừa đến gần doanh trướng của nàng, lại nghe được một tiếng nỉ non, mất hồn làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, bất giác hắn lại tiến vào trướng, liền hoàn toàn ngây người. Chỉ thấy thiếu nữ trước mắt như tiên tử vừa ra khỏi nước, tản ra một cỗ u hương nhàn nhạt, bọt nước trong suốt vương trên khuôn mặt tuyệt mỹ, lê hoa nhất chi xuân đái vũ*, như đang phát ra lời mời gọi mê người, dụ dỗ người ta âu yếm.

(*Trích trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, nói về vẻ đẹp của Dương Quý Phi. Dịch nghĩa: cành hoa lê mùa xuân vương mấy giọt nước mưa.)

Yên quốc Thái Tử Mộ Dung Quang sớm thành hôn đã nhiều năm, thậm chí đã có ba hài tử lại gian nan nuốt nước miếng. Đây là chuyện gì chứ, hắn thế nhưng lại động tình với một thiếu nữ như nụ hoa chưa nở như vậy....]

Nhìn thấy Mộ Dung Quang đang si ngốc nhìn chằm chằm thân thể không mảnh vải của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của ta trong nháy mắt đỏ lên, cuống quýt lấy tay che lại những bộ vị quan trọng, nổi giận quát: "Dâm tặc! Mau cút ra ngoài!"

Bị mắng, Mộ Dung Quang thế này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, sắc mặt quẫn bách, lập tức xoay người qua chỗ khác, đem tiểu bình kim sang dược trong lòng đặt dưới đất, rồi vén trướng rời đi: "Thoa ngoài da, có thể giãn gân cốt." Trong thanh âm nghe tưởng chừng lãnh đạm thoáng hỗn tạp một tia bối rối.

"Choang" một tiếng, ta xẩu hổ ảo não đem bình kim sang dược mà người nọ đưa ném vỡ trên mặt đất. Đại Yên Thái Tử chó má gì, rõ ràng là tên xấu xa bại hoại! Thật sự đáng giận đến cực điểm!

Thị thữ Tiểu Tuyết lại đứng một bên, bị doạ đến nỗi không dám thở mạnh, trong ấn tượng của nàng, Công Chúa điện hạ chưa bao giờ giận dữ đến thế, càng không thể hiểu nổi tại sao đi lấy xà phòng cho Công Chúa trở về, cảm xúc của Công Chúa liền trở nên dị thường đến vậy.

Sau khi sắp sửa nguyền rửa tên nguỵ quân tử Mộ Dung Quang kia trăm ngàn lần, ta liền oán hận ngủ.

Hết chương 3

—————————————

Chú thích

(1) Cửu châu: là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, còn được gọi là thần châu xích huyện, thập nhị châu. Địa danh này thường được nhắc đến là khu vực địa lý sinh sống của người Hán. Các sắc tộc khác sống ngoài cửu châu. Trong thời nhà Thanh, Liêu Ninh bị cắt ra khỏi 18 tỉnh nội địa, 18 tỉnh nội địa do triều đình nhà Thanh quy định là nơi sinh sống của người Hán phân biệt với các khu vực khác do người Mãn, người Tân Cương, người Tây Tạng và các sắc tộc khác sinh sống.

Phạm vi của cửu chân bao gồm "Ngũ nhạc, Ngũ trấn, Tứ độc" (năm núi cao, năm thành và bốn sông). Các khu vực xung quanh khác được gọi "Nam Hạ", "Tây Hạ" chỉ các vùng đất phía nam và tây của Cửu châu.

(2) Đại Thực quốc: Nhà Abbas. Trong tiếng Việt còn được gọi là nước Đại Thực theo cách gọi của người Trung Quốc. Là triều đại Hồi giáo (khalifah) thứ ba của người Ả Rập. Nó được cai trị bởi các vị Khalip của nhà Abbas, những người đã xây dựng kinh đô của họ ở Bagdad sau khi lật đổ chính quyền của nhà Omeyyad trên tất cả các vùng đất của người Ả Rập chỉ trừ có vùng Al-Andalus ở Tây Âu.

(3) Lâu Lan: là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II Trước Công nguyên nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa này, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biến nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương.

(4) Đại Uyên: (hay Đại Uyển) là dân tộc và quốc gia ở Tây Vực thời nhà Hán, thuộc tộc người Ferghana ở Trung Á. Các cổ thư Trung Quốc như Sử ký Hán thư miêu tả dân tộc này dựa trên các cuộc hành trình của nhà thám hiểm Trung Quốc Trương Khiên vào năm 130 TCN, cũng như của các sứ giả khác sang Trung Á sau đó.

(5) Bài hát "Trấn Mệnh Ca" trong phim "Hoạ Bì"

[Editor: Thực ra trong bản sửa chữa mới nhất, tác giả bỏ luôn bài nhạc, chắc sợ bản quyền, nhưng mình thấy uổng nên vẫn giữ]

***

Tác giả:

2017.4.27 Tu Văn cảm nghĩ: Aish.. Nguyên lai ngay từ đầu ta đem viết về Lan tỷ lại ngốc bạch ngọt như vậy... Khó có thể tưởng tượng..
P/s: Lan tỷ không phải nhân vật chính, là mẫu thân của nhân vật chính, nhưng đoạn tiền duyên này vô cùng vô cùng trọng yếu. Đại khái tiếp tục thêm 2-3 chương nữa.

———————————-

Bách Linh:

Nói thêm về hình ảnh mỹ nữ Lâu Lan mà mình chọn để minh hoạ bên trên, thực chất đó là hình được các nhà khoa học tái hiện dựa trên tư liệu và xác ướp thực sự của một mỹ nữ Lâu Lan, nên những đặc điểm trong hình về nữ tử Lâu Lan khá chính xác.

Những chương đầu tác giả viết còn non tay nên ngôi thứ hơi lộn xộn, cũng chỉ là mấy chương dạo đầu để kể rõ về thân thế của nữ chính.

Có gì khó hiểu, mọi người có thể comt ở dưới, mình sẽ giải thích thêm.

Cảm ơn!

P/S: Bonus thêm bài nhạc nền của truyện: "Thiên địa vô cương" (Cảm ơn bạn AVNguyen6 đã tìm giúp mình :))

Gió cát, đại mạc, thảo nguyên, những người du mục cưỡi trên lưng ngựa, 1 ngôi thành nằm trên con đường tơ lụa đã bị thời gian chôn vùi...Hình ảnh ấy thật đẹp, gợi nhớ mình về thành cổ Đôn Hoàng...Không hiểu sao chợt nhớ tới cảm giác xao động khi đọc "Đức Phật và nàng", khung cảnh cũng đẹp kỳ diệu đến vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play