Tô Luân không khỏi lui lại một bước, nhưng vì cái gì mình phải lùi lại...
Hắn bất quá chỉ có một người, chẳng lẽ mấy vạn đại quân của mình còn sợ hắn sao?
Giết hắn...nhất định phải giết hắn!
Tô Luân lại phất phất tay, chỉ thấy phía sau ào lên vô số cung tiễn thủ.
"Bắn!" Tô Luân nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, tay cương giữa lưng chừng thật lâu, cuối cùng vung thật mạnh hạ lệnh.
Rốt cuộc biết vì sao ở Vu Tư Quan phụ vương lại tha cho ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi trêu chọc người ta yêu nhất, ta cũng muốn buông tha ngươi...
"Vút, vút, vút". Mấy trăm mũi tên sắc nhọn đồng thời bắn về phía Mộ Dung Nhan, trong nháy mắt giữa không trung lại cực kỳ giống pháo hoa đầy trời.
Mộ Dung Nhan hai tay dồn lực, xoay tròn ngân thương trong tay, thế nhưng lại gần như chắn được toàn bộ mấy trăm mũi tên này.
"Lại bắn!"
"Bắn tiếp!"
"Toàn bộ bắn cho ta!" Tô Luân hổn hển quát.
Chung quy Mộ Dung Nhan tiêu hao hết nội lực, trên người cuối cùng cũng trúng lên.
Vài miệng vết thương điên cuồng đổ máu, thân mình lảo đảo, trước mắt tối sầm.
Nàng không khỏi thầm nghĩ, lần này...sợ thật sự không sống nổi...
Tô Luân tạm thời thu tay, hô lên với Mộ Dung Nhan: "Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, cũng cam đoan với tiểu Vương sẽ vĩnh viễn không bước vào lãnh thổ Hung Nô, ta sẽ tha chết cho ngươi!"
"Ha ha ha ha!!!" Mộ Dung Nhan nghe xong, lại đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, vẻ mặt điên cuồng. Nàng lấy ngân thương chỉ vào Tô Luân, thét lên: "Hung Nô tiểu nhi! Mơ một giấc mộng xuân thu gì thế?! Cho dù ta có đổ giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt không quỳ trước ngươi!!!"
Nói xong, Mộ Dung Nhan thế nhưng lại bẻ gãy từng mũi tên trên người, ngân thương bay múa, cuồng tiếu nhằm phía Tô Luân.
Tô Luân không khỏi lui lại một bước, hắn hô: "Bắn! Tiếp tục bắn cho ta! Không được dừng!"
Thực xin lỗi...
Ta biết cả đời này ta có lỗi với rất nhiều người, nói lời xin lỗi rất nhiều lần...
Nhưng mà, đây là một lần cuối cùng...
Thực xin lỗi...Ca nhi...
Ta không trở về được...
Mộ Dung Nhan đã không biết trên người mình rốt cuộc trúng bao nhiêu mũi tên, nàng chỉ biết mình sắp gục xuống.
Nhưng không thể ngã xuống...Ít nhất không thể gục ngã ở chỗ này...
Nàng rốt cuộc không nhấc nổi chuôi ngân thương trong tay, một khi đã như vậy, kia liền đành phải làm thế...
Trên mặt Mộ Dung Nhan nổi lên ý cười cực nhạt, đem đầu thương hướng xuống đất, đâm vào bùn đất.
Tô Luân không rõ chi tiết, lại tạm thời để binh lính dừng bắn tên.
Mộ Dung Nhan cắm đầu thương ổn định xuống đất, liền rốt cuộc không chống đỡ được thân mình, người hơi chúi tới trước, mà đuôi thương liền vừa lúc chống lên khôi giáp của nàng, làm cho nàng như trước không ngã, ứng với câu nói ban nãy, 'Cho dù ta có đổ giọt máu cuối cùng, cũng tuyệt không quỳ trước ngươi!'
Các chiến sĩ Hung Nô cũng bất giác lặng yên buông cung xuống. Ngày hôm đó, bọn họ đều nhớ kỹ, thất Hoàng tử Mộ Dung Nhan, hắn là địch nhân, nhưng hắn cũng là một anh hùng.
"Ai cho các ngươi buông cung?! Bắn gục hắn cho ta! Kẻ nào dám trái lệnh tất trảm!" Tô Luân giận dữ.
Tại sao có thể như vậy?! Tại sao có thể như vậy?!
"Không được bắn!!! Cũng không cho bất kỳ kẻ nào bắn!!!" Đúng lúc đó, một thiếu nữ như liệt hoả cưỡi ngựa chạy vội đến.
"Muội muội..." Tô Luân không khỏi bật hô.
Mà Sở Hạ Đề chỉ liếc Tô Luân một cái, không dừng lại dù một khắc, tiếp tục chạy tới trước.
Nàng nhìn bộ dáng vỡ nát của Mộ Dung Nhan, nàng xông lên đỡ lấy thân thể tàn tạ của hắn, đau đớn khóc: "Ngươi không thể chết được...ngươi không thể chết được..."
"Không nghĩ tới...khi ngươi và ta gặp lại nhau...thật sự chính là...không phải ngươi chết...thì chính là ta mất mạng..." Mộ Dung Nhan hơi thở mong manh thì thào.
"Sẽ không...sẽ không..." Sở Hạ Đề thống khổ lắc lắc đầu.
"Ngươi còn nợ ta một yêu cầu..." Mộ Dung Nhan bỗng nhiên không biết lấy ra một tia khí lực cuối cùng từ đâu, đột nhiên chộp lấy cánh tay Sở Hạ Đề. Nàng dồn dập thở dốc nói: "Đáp ứng ta...đừng để bất luận kẻ nào...nhìn...thân thể ta..." Nói xong, Mộ Dung Nhan liền buông xuôi cánh tay, đầu nghiêng qua, ngã vào lòng Sở Hạ Đề.
"Ngươi đây là có ý gì?! Này! Ngươi tỉnh lại! Ngươi nói rõ ràng cho ta!!!" Sở Hạ Đề liều mạng lay Mộ Dung Nhan, nhưng người nằm trong lòng cũng rốt cuộc không có phản ứng gì.
Sử ký viết, năm Bình Trì thứ 21, một ngày đầu tháng bảy, Đại Yên thất Hoàng tử Mộ Dung Nhan chết trận ở Khoa Bố Đa - Mạc Bắc, anh dũng tuẫn quốc.
Ngày ấy, trên hoàng lịch có viết: Có sao, có gió, đất hạ xuống, quyết định thiện ác nhân gian, phương Bắc đó đại hung, có huyết quang, kị xuất hành, cần tụng kinh giải tai.
Đáng tiếc, ngày ấy không có ai nhìn hoàng lịch, kỳ thật mặc dù có xem, có một số việc cũng không thay đổi được.
***
Yên kinh, ngoài điện Chiêu Lan.
Yên Chiêu đế lo lắng đi qua đi lại ngoài điện, thần sắc dị thường khẩn trương nôn nóng, nhưng lại cực kỳ giống tình hình mười bảy năm trước khi Lan phi hạ sinh.
Vị đế vương hỉ nộ không hiện lên thần sắc đã mười mấy năm không tỏ vẻ tâm thần không yên giống hôm nay.
Cao Tuyền cung kính cúi đầu thưa: "Bệ hạ, an tâm một chút chớ phiền não, ngự y đều đã đi vào, nhất định có thể để cho Tiêu cô nương bình an hạ sinh long tôn Đại Yên." Cao Tuyền thầm nghĩ, may mắn vị Tiêu cô nương này không giống Lan phi, không chịu để ngự y tiến vào...Bằng không cũng thật phải hoài nghi không biết có phải điện Chiêu Lan này phong thuỷ có vấn đề không...
"Chỉ hy vọng là thế, nếu có gì sơ xuất, trẫm sẽ lấy đầu của các ngươi." Yên Chiêu đế trong lòng vẫn có cỗ bất an nói không nên lời.
"Oa -- oa --" Lúc này, từ trong điện Chiêu Lan đột nhiên truyền đến một trận tiếng khóc nỉ non của anh hài mới sinh.
Yên Chiêu đế rốt cuộc không kiềm chế được, đẩy cửa ra, sải bước đi vào.
Chúng ngự y cùng cung nữ vừa thấy Yên Chiêu đế vào, đều vội vàng quỳ xuống.
"Không cần quỳ!" Yên Chiêu đến lên tiếng, dừng một chút, nói: "Hài tử thế nào rồi?!"
"Thỉnh bệ hạ nhìn xem, là một vị tiểu Quận Chúa khoẻ mạnh xinh đẹp!" Một vị cung nữ tớn tuổi ôm nữ oa mới sinh đến trước người Chiêu đế.
"Để trẫm ôm một cái!" Yên Chiêu đế run nhè nhẹ đón lấy tôn nữ của mình, đây kỳ thật cũng là lần đầu tiên hắn ôm hài tử nhỏ như thế, ngay cả khi trưởng tử Mộ Dung Vĩ của hắn xuất thế, khi hắn lần đầu tiên làm phụ thân cũng chưa từng ôm.
"Ha ha, nàng cười với trẫm! Hài nhi ngoan!" Yên Chiêu đế nhìn nữ oa trong lòng nở nụ cười tươi rói đến híp cả mắt với mình, cũng tâm hoa nộ phóng sang sảng cười.
Người chung quanh nghe tiếng cười của Yên Chiêu đế, cũng không kìm được trong lòng thầm nhủ, thì ra vị đế vương lãnh huyết này cũng sẽ cười...
"Doanh nhi, trẫm liền gọi ngươi là Doanh nhi đi!" Yên Chiêu đế ôm hài nhi, nói với Tiêu Tử Yên suy yếu nằm trên giường: "Về sau nàng kêu Mộ Dung Doanh, được không?"
Tiêu Tử Yên vô lực gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập tình thương của người mẹ, cũng muốn nhìn xem Mộ Dung Doanh.
Yên Chiêu đế tự mình đem Mộ Dung Doanh đặt bên cạnh Tiêu Tử Yên, nhẹ giọng nói: "Ngươi vất vả rồi, trẫm thay Nhan nhi cảm ơn ngươi."
Ngày đó nữ nhân mà trẫm yêu nhất đã sinh hạ Nhan nhi cho trẫm, trẫm chưa từng có cơ hội nói với nàng một tiếng 'Vất vả rồi'.
Nàng...nàng hẳn cũng ở nơi này sinh hạ Nhan nhi...
Không biết có phải mình nhìn nhầm không, trong nháy mắt, Tiêu Tử Yên tựa hồ thế nhưng lại trông thấy nước mắt nơi hốc mắt vị cửu ngũ chí tôn này.
Nàng không nghĩ gì nhiều, vội vàng cúi đầu nhìn Mộ Dung Doanh, tiểu gia hoả này quả nhiên trời sinh thích cười, ngay cả bộ dáng khi ngủ cũng hàm chứa ý cười.
"Cái mũi cùng miệng của Doanh nhi rất giống Nhan nhi." Yên Chiêu đế nhàn nhạt cười nói.
Tiêu Tử Yên nhu tình vô hạn nhìn chăm chú nữ nhi mình, không khỏi ngây ngốc...
Doanh nhi, con là nữ nhi của hắn, từ nay về sau, vô luận thế nào, con cũng là nữ nhi của hắn.
Một ngày này, vừa vặn cũng là ngày đầu tháng bảy năm Bình Trì thứ 21.
Bất quá, mọi người ở Yên kinh lúc còn còn không biết, vị thiếu niên ở Mạc Bắc xa xôi kia, sợ là rốt cuộc không về được nữa...
Hết chương 35
--------------------------------------
Bách Linh: Từ sau chương này trở đi sẽ khá ngược, chương này coi như là bước ngoặt trong đại. Nếu mình ko nhầm thì Mộ Dung Doanh là nữ chính trong Phần 3.