Mộ Dung Nhan về tới tẩm cung của điện Chiêu Lan, lấy tay khẽ vuốt một góc y bào bị nước mắt của Lãnh Lam Ca làm ướt còn chưa khô, lấy từ trong lòng ra chiếc túi hương mà nàng đã đưa mình, nhẹ nhàng mở ra nhìn, nguyên lai là một lọn tóc đen của Lãnh Lam Ca.

Cái gọi là 'thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu' *. Ở Yên quốc, nếu có nữ tử cắt một món tóc đen của mình tặng cho tình lang, cũng đồng nghĩa với việc đem toàn bộ thân thể mình gửi cho người trong lòng, cũng chính là nghĩa, cuộc đời này không phải người không gả, biểu đạt tình yêu tột đỉnh.

(*Trích trong "Hiếu kinh": nhờ cha mẹ mới có thân thể tóc da)

Mộ Dung Nhan cầm lọn tóc đen được dây tơ cột gọn suy nghĩ thất thần, trong lòng cảm khái vạn phần, không khỏi nhất thời mỉm cười, lại nhất thời thở dài, dưới bóng nến không ngơi nghĩ tới người kia, điên đảo không thôi.

Đêm đến, Mộ Dung Nhan đem túi hương có tóc của Lãnh Lam Ca giấu kỹ bên người, rồi mới bình yên đi vào giấc ngủ, một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Chiêu đế lệnh cho Cao Tuyền mang một bộ ngân giáp đến Chiêu Lan điện, giao cho Mộ dung Nhan.

"Thất điện hạ, mau thay đi, qua nửa canh giờ nữa, ngài sẽ đi Tế Thiên Thai nhận bệ hạ thụ phong." Cao Tuyền đem bộ ngân giáp giao vào tay Tuyết Nhi rồi xoay người rời đi.

"Điện hạ, để nô tỳ mau chóng thay cho người." Tuyết Nhi nâng bộ ngân giáp lạnh như băng, nói với Mộ Dung Nhan.

"Được." Mộ Dung Nhan cởi ngoại bào, giang hai cánh tay, để Tuyết Nhi mặc ngân giáp lên người cho mình.

Lúc này, không biết Tiêu Tử Yên đi ra từ trong điện khi nào, nàng đến bên cạnh Tuyết Nhi, hồng mắt nói: "Tuyết di, để ta phụ giúp."

Tuyết Nhi gật gật đầu, liền đem miếng lót vai cùng bao đầu gối giao cho Tiêu Tử Yên.

Không bao lâu, Mộ Dung Nhan dưới sự trợ giúp của hai người đã mặc tốt một thân ngân giáp, nàng chỉ cảm thấy bộ khôi giáp này kỳ thật cũng không quá nặng nề bất tiện như trong tưởng tượng, ngược lại rất nhẹ lại vừa người.

Nàng không biết, bộ ngân giáp mà Yên Chiêu đến đưa này cũng không phải do tài liệu bình thường chế thành, mà toàn bộ do sắt mềm từ cửu thiên chế thành, tuy trọng lượng nhẹ, nhưng năng lực phòng hộ cũng tuyệt đối không thấp hơn trọng khải.

Mộ Dung Nhan đứng trước gương đồng, đầu đội khôi giáp, sau đó xoay người hỏi Tiêu Tử Yên cùng Tuyết Nhi: "Thế nào? Bổn vương có phong độ đại tướng không?"

Tiêu Tử Yên si ngốc nhìn Mộ Dung Nhan, không nói gì, kỳ thật trái tim đã sớm như bị đao cắt, thứ mình muốn, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không chiếm được, cũng không thể níu giữ...

"Điện hạ, trên chiến trường cũng không phải trờ đùa, dù cho ngươi có võ công cũng sẽ hung hiểm vạn phần, ngài cần phải cẩn thận nhiều hơn!" Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Nhan mình mặc khôi giáp, không biết vì sao lòng lại càng chua xót. Nàng thầm nghĩ, thượng thiên bất nhân, thật sự là thượng thiên bất nhân! Không thể cho ngươi khôi phục hồng trang thì thôi, nay cư nhiên còn muốn để một nữ tử như ngươi mặc giáp ra trận...

"Ừ, ta biết mà, Tuyết Di." Mộ Dung Nhan thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền chạy vào tẩm điện, rút ra một cái hộp dài từ trong đáy hòm y phục.

"A, lần này cũng không thể quên mang theo ngươi." Mộ Dung Nhan mở hòm, lấy thanh đoản nhận khảm đầy bảo thạch nằm trong hộp ra, giấu vào giày mình.

"Ta phải đi...các ngươi cũng tự bảo trọng, ta rất nhanh sẽ trở về." Mộ Dung Nhan phất phất tay với Tiêu Tử Yên và Tuyết Nhi, rồi chân không dừng lại quay đầu bước đi.

Tiêu Tử Yên nhìn theo bóng lưng mặc ngân giáp của Mộ Dung Nhan, ảm đạm xuất thần. Gió thổi qua ngọn cây, mang theo âm thanh sàn sạt, tựa như tiếng thở dài sầu bi của một người nữ tử.

Tử Yên ở nơi này chờ ngươi...Nếu ngươi một mực không về, ta sẽ ở đây chờ ngươi cả đời.

Thời điểm Mộ Dung Nhan đuổi tới Tế Thiên Thai, chỉ thấy Chiêu đế tay cầm ba cây hương đứng thẳng ở trung ương tế đàn, mà chúng Hoàng Tử cùng quần thần đứng ở cầu thang hai bên sườn, chung quanh dàn tế là mười vạn binh lính mặc thiết giáp đứng thẳng hàng.

Nàng thấy Tứ hoàng huynh Mộ Dung Huyền một thân kim giáp đang ở trên đài cao vẫy tay với mình, liền vội vàng bước lên bậc thang, đi đến bên cạnh hắn.

Yên Chiêu đế cầm hương, hướng lên trời bái ba lần, sau đó xoay người, nhìn Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan, uy nghiêm lên tiếng: "Tề vương Mộ Dung Huyền tiến lên nghe phong."

"Nhi thần có mặt!" Mộ Dung Huyền đứng dậy, tiến lên một bước, quỳ một gối.

"Trẫm hiện ban thưởng ngươi hổ phủ, phong ngươi làm Trấn quốc Đại tướng quân vương, thống soái tam quân, lãnh binh mười vạn, gấp rút đi tiền tuyến trợ giúp."

"Rõ!" Mộ Dung Huyền tiếp nhận hổ phù có đại quyền thống lĩnh điều binh từ trong tay Chiêu đế.

"Thất Hoàng tử Mộ Dung Nhan tiến lên nghe phong." Chiêu đế lại nói.

"Nhi thần ở." Mộ Dung Nhan quỳ xuống bên cạnh Mộ Dung Huyền.

Chiêu đế nhìn Mộ Dung Nhan suy nhược hơn Mộ Dung Huyền nhiều, trong lòng thập phần lo lắng, nhưng bất đắc dĩ chính mình đã mở kim khẩu, nay tên đã trên dây không thể không bắn, nay hắn không thể không lên chiến trường, đây là lần đầu hắn xuất chinh, nhất định phải khiến hắn hướng Huyền nhi nhiều kinh nghiệm sa trường chỉ giáo mới được: "Trẫm phong ngươi làm tam quân phó Đô Thống, cần phải phụ tá Tứ hoàng huynh của ngươi, làm việc gì cũng phải nghe theo lệnh của hắn, chớ tự tiền làm bậy."

"Nhi thần tuân mệnh." Mộ Dung Nhan không ngẩng đầu, thấp giọng nói, lời này rơi vào tai nàng cũng lại là một phiên tư vị khác, nàng nghĩ, hừ, dù sao ở trong lòng ngài, ta vẫn luôn là một kẻ vô tri tuỳ tiện làm xằng làm bậy.

Sau khi tế thiên thụ phong kết thúc, Yên Chiêu đế tự mình đưa hai vị Hoàng tử cùng tướng sĩ tam quân ra khỏi thành.

Cửa thành, Mộ Dung Nhan liếc mắt một cái liền thấy được Lãnh Lam Ca một thân bạch y ôm cổ cầm.

Yên Chiêu đế ngồi trên lưng ngựa, nhìn Lãnh Lam Ca, lại nghiêng mặt hỏi Lãnh Hựu ở bên cạnh: "Lãnh ái khanh, ngươi để Ca nhi chuẩn bị kinh hỉ gì cho trẫm sao?"

Lãnh Hựu lau mồ hôi trên trán, xấu hổ nói: "Bẩm bệ hạ, vi thần...cũng không biết..."

Đêm qua Lãnh Lam Ca năn nỉ hắn mang nàng theo đến Tế Thiên Thai để gặp Mộ Dung Nhan một lần, hắn đương nhiên không thể cho phép, há có thể để cho hai người ở trước mặt văn võ bá quan, tam quân tướng sĩ làm mất thể diện của hắn, liền nhốt Lãnh Lam Ca vào khuê phòng, cũng hạ lệnh ngày mai nếu ai dám thả tiểu thư ra, sẽ chặt đứt hai chân kẻ đó! Mới vừa rồi ở Tế Thiên Thai không thấy được nàng, còn tưởng sẽ không có việc gì, không ngờ nàng thế nhưng lại chạy tới cửa thành!

"Ca nhi, mau trở về đi! Nếu để lỡ giờ lành xuấy chinh, ngươi đảm đương nổi sao?!" Lãnh Hựu trợn mắt quát Lãnh Lam Ca.

Lãnh Lam Ca lại không để ý tới phụ thân của mình, cúi đầu bái Chiêu đế một cái, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, thỉnh cho tiểu nữ tử vì nhị vị điện hạ cùng tam quân tướng sĩ tiễn biệt."

Yên Chiêu đế nhìn Lãnh Lam Ca từ trên xuốn dưới, trong nháy mắt tựa hồ ở trên người nàng thấy được bóng dáng một người khác, thật lâu trước kia cũng từng có một người nữ như thế, buông mi cắn môi đứng trước mặt tam quân tướng sĩ cùng mình nói lời tương tự.

"Được." Chiêu đế chần chừ một lát, cuối cùng mở miệng.

"Tạ bệ hạ." Lãnh Lam Ca ngẩng đầu lên, liền đi về phía hai vị Hoàng Tử.

Mộ Dung Huyền cùng Mộ Dung Nhan vội vàng xoay người xuống ngựa.

Lãnh Lam Ca đi đến trước mặt Mộ Dung Huyền đầu tiên, cúi đầu với hắn.

Mộ Dung Huyền vội vàng nâng nàng dậy, không khỏi tâm hoa nộ phóng, nàng...chẳng lẽ nàng cũng nhớ tới ta?

Chỉ nghe Lãnh Lam Ca nhẹ giọng nói với Mộ Dung Huyền: "Tề Vương điện hạ, Lam Ca không có gì sở cầu, chỉ cầu hai người các ngươi có thể bình an trở về, hắn là lần đầu chinh chiến, dọc đường đi sợ đều phải phiền Tề Vương điện hạ bảo hộ nhiều hơn, phân đại ân đại đức này Lam Ca bái tạ trước."

Mộ Dung Huyền nghe xong, tâm tình vừa bay bổng lập tức lại té xuống đáy cốc, aish, nàng nguyên lai vẫn là vì Thất đệ mới đến nói chuyện cùng ta...

Hắn đè nén tâm tình mất mát của mình, ra sức xảmột mạt tiếu dung, nói: "Không cần cảm tạ ta! Cho dù ngươi không nói, bổn vương cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Thất đệ bình an!"

Mộ Dung Nhan nghe thế, trong lòng cảm động, không khỏi nghẹn ngào hô một tiếng "Tứ ca."

Lãnh Lam Ca lại bái tạ Mộ Dung Huyền một cái, liền dời bước đến trước mặt Mộ Dung Huyền, hai người bốn mắt lưu luyến, lại ai cũng không nói.

Thật lâu sau, Lãnh Lam Ca đem cổ cầm trong lòng đưa cho Mộ Dung Nhan, nói: "Ngươi và ta vì tam quân tướng sĩ tấu vũ một khúc [Dương quan tam điệp] đi."

Mộ Dung Nhan tiếp nhận cổ cầm, trong lòng hiểu rõ, [Dương quan tam điệp] là một khúc lưu luyến chia ly, lập tức bi thương, trên mặt lại yếu ớt cười, an ủi: "Đây cũng không phải sinh ly tử biệt gì, ngắn ngủi rời xa cũng là vì ngày trở về tốt đẹp hơn. Đợi ta trở lại, ta sẽ giống Tứ ca, là đại anh hùng của Đại Yên! Hẳn là nên vui mới phải!"

Nói xong, Mộ Dung Nhan ngồi trên đất, đem cầm đặt trên gối, nâng mắt nhìn Lãnh Lam Ca thật sâu, liền lướt cầm huyền. Lãnh Lam Ca vừa nghe tiếng đàn du dương, liền án theo tiếng lòng nhanh nhẹn vung tay áo, nhất vũ khuynh thành.

Nhung trang thiếu niên nhan như ngọc, bạch sam mỹ nhân thế vô song.

Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân.

Mộ Dung Nhan vuốt ve cầm, nhìn chằm chằm Lãnh Lam Ca khởi vũ trước mặt, không khỏi mỉm cười. Phu tử, ta rốt cục hiểu được lời ngài nói năm đó, thứ mà trong tiếng đàn của ta vẫn luôn thiếu, chính là một chữ "tình".

Trong khoảng thời gian ngắn, tam quân tướng sĩ, văn võ bá quan đều không nói một tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn hai người, đã không biết nên hình dung hai người họ thế nào. Năm đó trước khi lâm chiến không khí đều nặng nề trầm thấp tiêu điều, mà quang cảnh kinh thế quyến luyến không muốn xa rời như hôm nay cũng chưa bao giờ từng gặp, lại cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhìn Mộ Dung Nhan và Lãnh Lam Ca như không thèm để mắt tới ai, Yên Chiêu đế thầm nghĩ, đây...đây là lưỡng tình tương duyệt sao? Hắn mặc dù thân là đế vương, toạ ủng hậu cung ba ngàn, lại chưa từng chân chính động tâm bao giờ, mà nữ nhân duy nhất mình yêu lại hận hắn thấu xương, cả đời hắn cũng chưa bao giờ có thể nếm được cảm giác cùng người kia tâm ý tương thông, thương nhau hiểu nhau...

Mà nay, cũng chính là do trẫm mở miệng hạ lệnh, làm cho bọn họ không thể không chia lìa...

Nghĩ đến đây, Yên Chiêu đế trong lòng hối hận không thôi, đợi hai người một khúc kết thúc, hắn liền xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca, nhẹ giọng nói: "Trẫm hiểu, hiểu được tất cả, đợi ngày đại yến khải hoàn, đó sẽ là lúc các ngươi đại hôn."

Nghe Yên Chiêu đế nói những lời này, Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca quả thực vui mừng đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống cảm kích tạ ơn hắn.

Nghe Chiêu đế dĩ nhiên tự mình mở miệng tứ hôn, Lãnh Hựu cũng thật sự không thể nề hà, khẽ thở dài, liền cũng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Mộ Dung Huyền trong lòng buồn khổ khó nhịn, hắn tự nói với mình, cũng tốt cũng tốt, như vậy có thể hoàn toàn buông tay nàng, không cần lại cho mình còn chút hy vọng nào sót lại.

Mộ Dung Nhan ở giữa văn võ bá quan thấy được Cố Hàn đang hướng mình tề mi lộng nhãn cười cười, liền đi qua chỗ hắn.

Cố Hàn nhìn Mộ Dung Nhan, cợt nhả nói: "Chúc mừng Thất điện hạ, rốt cục được đền bù mong muốn ah!"

"Cố huynh ngươi lại miệng lưỡi trơn tru, ta có chính sự muốn nhờ ngươi hỗ trợ đây. Trong lúc ta không ở đây, nếu có rảnh thay ta chiếu cố Ca nhi nhé. Đúng rồi, còn cả Tử Yên cô nương nữa, trong cung hiểm ác, cũng đừng để kẻ xấu khi dễ nàng..." Mộ Dung Nhan nghiêm túc nói, cứ nghĩ đến chuyện tên khốn kiếp Mộ Dung Cảnh còn sống, liền không khỏi lo lắng.

"Chậc chậc, Thất điện hạ cũng sắp cưới Lãnh gia tiểu thư, còn nhớ mãi không quên Tiêu cô nương như vậy, lời này vừa rồi của ngươi nếu bị đệ muội nghe được, đảm bảo sẽ lột da ngươi." Cố Hàn hiểu những lời này của Mộ Dung Nhan là có ý tốt, nhưng trong lời nói vẫn nhịn không được đùa giỡn một phen.

"Ngươi gia hoả này, mau đáp ứng ta!" Mộ Dung Nhan cũng không rảnh rỗi đùa giỡn với tên lưu manh này.

"Được rồi được rồi, ta đáp ứng ngươi! Khụ khụ...để tại hạ đồng thời chiếu cố hai vị cô nương...Nhiệm vụ ngươi giao cho này ta nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành!" Cố Hàn vẫn ngả ngớn nhướn mày nói.

Mộ Dung Nhan thật sự dở khóc dở cười, nhưng hiểu tính tình Cố Hàn, cũng không nói thêm gì, cuối cùng vỗ vỗ vai hắn, nói một tiếng bảo trọng, liền xoay người đi.

"Đi thôi, canh giờ không sai biệt lắm." Yên Chiêu đế nói với Mộ Dung Huyền và Mộ Dung Nhan.

Mộ Dung Huyền rút ra bảo kiếm, thét to: "Tam quân nghe lệnh, theo bổn Vương xuất chinh, thề phá Hung Nô, diệu ta Đại Yên!" Nói xong, liền giục ngựa ra khỏi thành.

Đại quân phía sau đều theo Mộ Dung Huyền, nhất tề hô lớn: "Thề phá Hung Nô, diệu ta Đại Yên!" Thanh âm kia đinh tai nhức óc, khí thế bàng bạc.

Mộ Dung Nhan hồi đầu lại, thâm tình nhìn Lãnh Lam Ca, dương lên một nụ cười thật tươi với nàng, sau đó liền không hề quay đầu, cố nén nước mắt không ngừng tràn quanh hốc mắt, hung hắn cắn răng một cái, mạnh mẽ vung cương ngựa, tuyệt trần mà đi.

Ca nhi, chờ ta trở lại, sẽ đem hết thảy mọi thứ về ta đều nói cho nàng...

Lãnh Lam Ca xuất thần nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan càng lúc càng xa, cũng dương lên nụ cười, nhưng chính nàng lại không biết, hai gò má đã sớm đầy lệ.

Cái gọi là thiên hoang địa lão, bất quá chỉ là bộ dáng của thiếu niên.

Người nọ ở trong lòng ta, ngươi không ồn ào náo động, không chói mắt, cưỡi ngựa tuyệt trần, cũng còn hơn pháo hoa đầy trời.

Hết chương 27

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play