Tiêu Tử Yên thản nhiên dịch qua một bên, nhượng ra một lối đi, nhẹ giọng nói: "Lãnh tiểu thư, thỉnh vào."
Đợi Lãnh Lam Ca tiến vào, Tiêu Tử Yên liền chậm rãi đóng cửa lại, quay người, thấy Lãnh Lam Ca có chút đăm chiêu lấy tay nhè nhẹ vỗ về dây đàn tranh của mình.
Tiêu Tử Yên đem hai chén trà trên bàn lại, châm trà từng chiếc một, sau đó nâng mi nói với Lãnh Lam Ca: "Lãnh tiểu thư, mời ngồi."
Lãnh Lam Ca nghe vậy xoay người chống lại ánh mắt Tiêu Tử Yên, sau đó chậm rãi đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Đợi Lãnh Lam Ca ngồi rồi, Tiêu Tử Yên cũng ngồi xuống theo.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói được một lời, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm tách trà trước mặt.
"Tiêu cô nương, như thế nào không hỏi vì sao ta lại đến?" Sau một lúc lâu, Lãnh Lam Ca cuối cùng mở miệng trước.
Tiêu Tử Yên nghe xong, cười khổ: "Lãnh tiểu thư tất nhiên vì hắn mà đến, Tử Yên làm sao không biết ngại mà hỏi nhiều..."
"Có phải Tiêu cô nương cho là ta tới oán trách ngươi không?"
"Nếu Lãnh tiểu thư muốn oán trách ta, cũng là chuyện hẳn nên..."
"Không, ta không phải đến oán trách ngươi, ta là đến cầu Tiêu cô nương...Chỉ hy vọng...sau khi ta nói ra lời thỉnh cầu, Tiêu cô nương đừng oán trách ta là tốt rồi..."
"Là cầu ta không yêu hắn nữa sao? Hay là cầu ta hoàn toàn biến mất trước mặt hắn?" Tiêu Tử Yên cụp mi, trong lòng lại một trận cười khổ.
Lãnh Lam Ca nghe nàng thế nhưng lại thẳng thắn biểu đạt tình yêu của nàng với Mộ Dung Nhan ở trước mặt mình như thế, cũng thoáng ngẩn ra, nhưng cắn cắn môi, nói tiếp: "Ngươi có biết, hắn hiện tại thân hãm tai ương lao ngục hay không?"
Tiêu Tử Yên nghe xong, mờ mịt ngẩng đầu, nói: "Ngươi...ngươi nói cái gì?"
"Hắn bị người ta vu hãm...hiện tại bị Hoàng Thượng cầm tù ở Đại Lý tự...chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn ra...Lần này ta đến, là vì cầu ngươi chuyện này..." Hai tay Lãnh Lam Ca đặt dưới bàn, gắt gao siết chặt y sam của mình thành một đoàn.
"Ta...ta nên làm thế nào để cứu?" Tiêu Tử Yên vội vàng hỏi, dừng một chút, lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn?"
Lãnh Lam ca lại không trả lời, chỉ ngưng mắt nhìn chăm chú vẻ mặt khẩn trương của Tiêu Tử Yên, mà bàn tay ở dưới bàn càng dùng sức siết chặt.
Tiêu Tử Yên thấy Lãnh Lam Ca đột nhiên không nói nữa, gấp đến độ bật dậy, hỏi: "Lãnh tiểu thư, thỉnh ngươi nói cho ta biết hai ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn?"
"Tiêu cô nương, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu hắn, cho dù Lãnh Lam Ca ta ngày sau thiếu ngươi một nhân tình..." Lãnh Lam Ca cuối cùng gian nan mở miệng nói.
"Không cần ngươi nợ ta nhân tình, vì cứu hắn, ta...cái gì ta cũng đều nguyện ý." Tiêu Tử Yên bị lời Lãnh Lam Ca nói làm cho không hiểu thế nào. Nàng nghiêm mặt hỏi: "Nhưng trước tiên ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc làm sao? Ta nên làm thế nào để cứu hắn?"
"Hắn vì ngươi, tiến cung muốn giết chết Lục điện hạ, nhưng không giết được, lại giết chết một thiếp thân thị vệ của Lục điện hạ."
"Hắn vì cái gì...lại vì ta...muốn giết Lục điện hạ?"
Tiêu Tử Yên mở to hai mắt, trái tim chậm rãi chìm xuống, lại cẩn thận hồi tưởng đêm đó...Nàng bỗng nhiên cảm thấy mình như bị sét đánh, trong đầu một trận ầm ầm loạn vang. Mặt nàng không chút máu, lập tức lại ngã ngồi xuống, lẩm bẩm: "Không...sẽ không...ngươi nói là giả...Ngươi nhất quyết muốn gạt ta đúng không?!"
"Sau đó, Lục điện hạ liền ngược lại ở trước mặt Thánh Thượng vu hãm hắn, nói là hắn...là hắn...cường bạo ngươi, hơn nữa muốn giết chết Lục điện hạ là người biết tình hình thực tế để diệt khẩu...Vì thế Thánh Thượng mới giận dữ, nghĩ hắn là một tiểu nhân ti bỉ vô sỉ, đem hắn nhốt lại...muốn phạt nặng hắn..." Lãnh Lam Ca không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Yên, kiên trì, nói ra hết toàn bộ chân tướng.
Tiêu Tử Yên cắn chặt quai hàm, không nói được một lời, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, giống như rơi xuống hầm băng, ra một thân mồ hôi lạnh.
"Hắn nói, ngươi là bởi vì đi ra ngoài tìm hắn mới lọt vào bất trắc, cho nên hắn không thể không giết Lục điện hạ báo thù rửa hận cho ngươi...Đây cũng là vì sao hắn vì ngươi muốn giết Lục điện hạ..."
"Ngươi đừng nói! Ta không muốn nghe! Ta không tin! Ta không tin!" Tiêu Tử Yên trực tiếp từ trên ghế trượt xuống dưới đất, lấy hai tay bịt tai, không ngừng lắc đầu, nước mắt như suối không ngừng đổ xuống.
Lãnh Lam Ca thấy nàng thống khổ như thế, liền vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, nhưng tay vừa vươn ra một nửa, nàng liền vội vàng đình chỉ. Lãnh Lam Ca hạ nhẫn tâm, thu hồi cánh tay, tiếp tục nói: "Nếu ngươi thật sự ái mộ hắn, vậy ngươi nên biết cách làm người của hắn...Hắn không có khả năng sẽ làm loại chuyện đó đối với ngươi..."
Ngươi đừng oán ta...Ta chỉ là vì cứu hắn...
"Cầu ngươi, ở trên công đường làm chứng cho hắn, trả lại trong sạch cho hắn."
Lãnh Lam Ca nói xong câu đó, liền không nhiều lời nữa, chỉ trầm mặc nhìn Tiêu Tử Yên khóc không thành tiếng, trong mắt mình cũng không kìm được đong đầy lệ. Nàng ngẩng đầu, ra sức không cho nước mắt rơi xuống, nàng cảm thấy khổ sở, lại không biết mình rốt cuộc là vì nhìn Tiêu Tử Yên cực độ bi thương như vậy mà khổ sở, hay là bởi mình chung quy trở thành loại người mà mình vốn không muốn trở thành nhất mà khổ sở...
Tiêu Tử Yên mặt xám như tro tàn, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, thương tâm đến cực điểm, trong đầu chỉ không ngừng vọng đi vọng lại câu nói cuối cùng của Lãnh Lam Ca, 'Cầu ngươi, ở trên công đường làm chứng cho hắn, trả cho hắn sự trong sạch.'
Trả cho hắn sự trong sạch...trả cho hắn sự trong sạch...
Còn ta thì sao?
Sự trong sạch của ta...ai có thể trả lại cho ta?
Thật lâu thật lâu sau, Tiêu Tử Yên cuối cùng đứng dậy, nàng hai mắt đỏ bừng, bình tĩnh nói với Lãnh Lam Ca: "Ta sẽ ở trên công đường làm chứng cho Thất điện hạ."
"Cám ơn ngươi, Tiêu cô nương, ta cũng nên cáo từ." Lãnh Lam Ca cảm thấy mình không thể tiếp tục ở chỗ này, cảm thấy tội nghiệt của mình thập phần sâu nặng.
Không biết có phải mình nhìn lầm không, trong nháy mắt khi Lãnh Lam Ca rời đi, thế nhưng lại nhìn thấy trên mặt Tiêu Tử Yên hiện lên một tia tiếu ý mơ hồ khó hiểu.
***
Ban đêm, Phượng Nghi cung.
"Hoàng Hậu nương nương, đã qua hai ngày, vì sao bệ hạ chẳng những không trách phạt Thất điện hạ, còn ra lệnh Lãnh Thừa Tướng làm Khâm sai đại thần, để cho hắn ngày mai lại một lần nữa khai đường thẩm tra xử lý án này?" Thục phi ở một bên phẩm phà với Hoàng Hậu, một bên thấp giọng hỏi.
"Hừ, còn không phải do Tề vương điện hạ kia chiều hôm nay tới Ngự Thư phòng tìm bệ hạ, cũng không biết nói gì, chẳng qua Thất điện hạ tiến cung giết người còn muốn giết huynh trưởng, mọi người đều thấy được, bằng chứng như núi, sợ là để ai thẩm tra cũng giống nhau."
Hoàng Hậu khinh thường nói, nàng thầm nghĩ, Lãnh Hựu là người hiểu chuyện, như vậy lần này cũng sẽ không để cho bản cung thất vọng.
***
Hoàng cung, Ngự Thư phòng.
Thái giám tổng quản Cao Tuyền lại một lần nữa đun trà đã lạnh cho Yên Chiêu đế: "Bệ hạ, đêm đã khuya, không biết tối nay bệ hạ sẽ ngủ ở cung nào?"
Yên Chiêu đến chưa ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, sau một lúc lâu, lạnh như băng mở miệng ra lệnh: "Ngươi lui ra đi, tối nay trẫm ở ngay tại Ngự Thư phòng."
"Rõ." Cao Tuyền cung kính trả lời, cúi lưng rút lui ra khỏi Ngự Thư phòng, len lén đóng lại cánh cửa dày nặng.
Thật lâu sau, Yên Chiêu đế mới buông bút trong tay xuống, xuất thần nhìn chén trà đã nửa lạnh.
Yên Chiêu đế chậm rãi đứng lên, cầm ngọn nến trên bàn, thong thả đi đến trước một mặt vách tường, trên mặt tường này treo vô số bức danh doạ đủ kiểu dáng.
Hắn yên lặng đưa tay đến trước một bức tranh thuỷ mặc vẽ hoa lan, bên trên có một cơ quan nhỏ, hắn lại dùng sức kéo cơ quan này, chỉ nghe "cách" một tiếng, trên tường liền xuất hiện một cánh cửa ngầm, thì ra đằng sau vách tường có phòng bí mật!
Yên Chiêu đế tay cầm nến, hơi khom người, đi vào căn phòng bí mật.
Đi chưa được mấy bước, liền tiến vào một căn phòng đá rộng lớn, Yên Chiêu đế lấy ngọn nến trong tay, thắp sáng toàn bộ nến trong góc, đèn đuốc sáng ngời, sẽ phát hiện trang sức bài trí trong thạch thất này thế nhưng lại giống như đúc tẩm cung ở Chiêu Lan điện!
"Trẫm đã trở lại, Lan nhi." Mộ Dung Quang nhẹ giọng nói với thạch thất không một bóng người.
Mộ Dung Quang chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nhưng lại mềm nhẹ xoa gối đầu trống rỗng, trong mắt lộ vẻ ôn nhu nói không nên lời.
Hắn thoáng cúi người, tựa như đang thì thầm bên tai một người, thấp giọng thủ thỉ: "Nàng an tâm ngủ đi, trẫm nhất định sẽ bảo vệ tốt Nhan nhi."
Cũng không biết ngồi bao lâu, Mộ Dung Quang cuối cùng đứng lên, cầm ngọn nến đặt một bên, thổi tắt hết nến trong góc, nhẹ giọng nói: "Lan nhi, trẫm phải đi, bất quá rất nhanh sẽ trở về cùng nàng."
Mộ Dung Quang đi ra đường ngầm, ngồi trở lại trước một chồng tấu chương còn chưa phê xong, nhấp ngụm trà đã hoàn toàn lạnh thấu, nhu tình trong mắt dần dần bị rét lạnh thay thế.
Mộ Dung Quang lúc này lại biến trở về Yên Chiêu đế.
***
Mạc Bắc, Hách Đồ Nhĩ Đốn, cũng xưng là Hách kinh, đô thành của nước Hung Nô.
Đêm đến, trong hoàng cung Hung Nô, điện Tư Lan.
Một vị trung niên nam tử dáng người cường tráng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một bức hoạ trên vách tường, trong bức hoạ là một vị mỹ nhân cưỡi trên một thất bạch mã, một tay nắm cương ngựa, một tay khẽ vén khăn lụa trên đầu, khuôn mặt trông rất sống động, giống như đang vọng nhìn phương xa.
Thật lâu sau, trung niên nam tử kia cực kỳ ôn nhu khẽ vuốt ve khuôn mặt mỹ nhân trong bức hoạ, thở dài một tiếng, yên lặng thu hồi tay, nhanh chóng xoay người rời đi.
Hắn ra khỏi cửa lớn của điện Tư Lan, ngoài cửa một đám người đông nghìn nghịt đang quỳ. Trong tay thị vệ cầm đuốc, chiếu sáng mặt mọi người, thoạt nhìn lúc sáng lúc tối.
"Phụ vương?" Một thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng quỳ gối đầu tiên, nhẹ giọng gọi vị trung niên nam tử kia.
"Phải, là thời điểm nên báo thù một mũi tên đó." Trung niên nam tử thấp giọng lẩm bẩm, chậm rãi đi ra, dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt của nam tử mặc dù đã trải qua thế sự xoay vần nhưng vẫn thần võ bất phàm, ẩn dưới mày kiếm anh tuấn là cặp mắt sắc bén như ưng hệt thuở trước, cả người tản ra một cỗ khí tức cường giả ngạo thị thiên địa.
Trung niên nam tử khẽ vuốt chỗ bên dưới xương quai xanh của mình, nơi thiếu chút nữa thẳng đến trái tim, ở đó có một vết tên bắt dữ tợn. Chẳng sợ mười bảy năm trôi qua, cũng chưa từng nhạt đi, cũng giống như vết thương trong lòng hắn.
Người này là Đại Hãn của Hung Nô - Hung Nô Vương A Đề Đạt, mười bảy năm trước bị Yên Chiêu đế Mộ Dung Quang bắn một tên trúng ngực trái, bị thương rất nặng, đại quân Hung Nô bị bắt lui ba trăm dặm, lại liên tiếp tổn thất mười một toà thành trì. Nếu không phải bởi vì Hung Nô Vương thể trạng cường tráng hơn người thường gấp mấy lần thì cơ hồ ngay cả tính mệnh cũng đã tặng đi rồi...Nay giấu tài mười bảy năm, hơn mười vạn tướng sĩ Hung Nô đã muốn chờ không kịp báo thù rửa hận, đoạt lại mười một toà thành trì đã mất.
"Tô Luân." Hung Nô Vương nhìn chằm chằm vị thiếu niên tuấn lãng vừa rồi gọi mình, mở miệng nói.
"Nhi thần ở." Tô Luân tiến lên, cao giọng trả lời.
"Bổn vương phong ngươi làm Phiêu Kỵ tiên phong, dẫn hai vạn Phiêu Kỵ quân, một đường hướng nam, nửa đêm đánh bất ngờ, cần phải đoạt lạo Quách Lâm Tích Lặc!" [Một thầnh trong số mười một thành bị đoạt, gần biên cảnh Hung Nô nhất]
"Rõ! Phụ vương!" Trong con ngươi của một thiếu niên còn trẻ của Tô Luân loé lên quang mang chói mắt.
"Sáng sớm ngày mai, mượn đầu người của tướng sĩ thủ thành Quách Lâm Tích Lặc xếp lại, làm chiến thư của Hung Nô ta hướng Yên quốc tiến công toàn diện!" Hai tròng mắt của Hung Nô Vương ánh lên hừng hực liệt hoả.
"Hảo!!!!" Tướng sĩ ở đây đều bị khí phách cái thế của Hung Nô Vương thuyết phục.
***
Đêm khuya, Lãnh phủ.
Lãnh Hựu đứng trong đình viện, nhìn chằm chằm ánh nến còn lay động trong khuê phòng nữ nhi, thầm nghĩ, xem ra đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Hết chương 24