Khi Mộ Dung Huyền biết Lãnh Lam Ca chính là vì quá mức mệt nhọc nên hôn mê mới cuối cùng như trút được gánh nặng. Hắn để cho tất cả mọi người lui xuống, tự mình giúp Lãnh Lam Ca chỉnh lại chăn.

Mộ Dung Huyền ngồi bên giường, nhìn dung nhan yêu kiều của Lãnh Lam Ca nhíu mày cắn môi, trong lòng giằng co vạn phần, vẫn nhịn không được tiến lên cầm tay nàng.

Nháy mắt chạm vào bàn tay ngọc thon gầy của nàng, Mộ Dung Huyền không khỏi tâm thần rung động, Ca nhi, năm đó nàng chính là dùng hai bàn tay này cứu bổn vương, nàng còn nhớ rõ không?

Năm ấy, hắn vừa tròn mười lăm tuổi.

Ngày đó, hắn cũng thường xuất cung, chạy lên núi Kỳ Vân ở phía Bắc Yên kinh để luyện kiếm.

Luyện rồi luyện, Mộ Dung Huyền chợt nghe một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, liền ổn định thân mình, cầm kiếm quát: "Ai ở đó?"

Vừa dứt lời, liền có ba năm người toàn thân hắc y, bịt mặt cầm đao xông ra.

Mộ Dung Huyền thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn trấn định hỏi: "Các ngươi là ai?!"

Ba năm tên hắc y kia nhìn nhau, vẫn chưa nói gì, giây tiếp theo liền cùng vung đao chém về phía Mộ Dung Huyền.

Trong số hoàng tử chỉ có Mộ Dung Huyền trời sinh có tuệ căn luyện võ, Mộ Dung kiếm pháp năm đó nổi tiếng thiên hạ, mà Mộ Dung Huyền ngày đêm khổ luyên, tuy chỉ mới mười lăm tuổi, cũng đem kiếm pháp gia truyền của Mộ Dung thị luyện được năm sáu thành.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắc y nhân tuy nhân số nhiều hơn, đều thân thủ bất phàm, nhưng không làm gì được Mộ Dung Huyền.

Đám hắc y nhân lại trao đổi ánh mắt, có hai tên thừa dịp Mộ Dung Huyền chưa kịp chuẩn bị, vòng ra phía sau hắn, vây hắn lại.

Trận hình vừa thay đổi, liền đánh cho Mộ Dung Huyền có chút luống cuống tay chân.

Thoáng bất cẩn, vai trái Mộ Dung Huyền bị một người hung hăng chém tới, Mộ Dung Huyền ăn đau thầm nghĩ, cũng không biết kẻ nào muốn hại ta? Chẳng lẽ Mộ Dung Huyền ta hôm nay bỏ mạng như thế?!

Mộ Dung Huyền nghĩ đến đó, không sợ mà ngược lại giận dữ, lập tức quát to, tay phải dồn lực, đột nhiên nhằm hai người phía sau bổ ra một kiếm thế như chẻ tre, hai kẻ đó gặp kiếm này thần kỳ phong mãnh, không dám đón đỡ, liền né tránh.

Mộ Dung Huyền nhân cơ hội nhảy lên, liền chạy ra khỏi vòng vây, mắt thấy vai trái máu chảy càng ngày càng nhiều, thầm nghĩ, phải mau bỏ rơi bọn hắn, tìm một chỗ chữa thương mới được!

Mộ Dung Huyền một đường chạy nhanh như điên, nhưng chung quy mất máu quá nhiều, dưới chân mềm nhũn, nhưng lại một đầu đâm thẳng vào giữa đám cây cối bên cạnh, ngã nhào lăn xuống núi, thẳng đến khi toàn thân đụng vào một tảng đá mới ngừng lại được, nhưng hắn đã ngất từ lâu...

Mộ Dung Huyền cũng không biết mình rốt cuộc hôn mê bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một đôi bàn tay mềm mại cởi y phục của mình, sau đó cảm thấy có thứ gì đó nhọn như châm đâm vào vết thương trên vai trái mình, đau đến mức làm hắn giãy dụa mở mắt, loáng thoáng cảm thấy có một cô gái mặc váy hồng đang cầm châm run run khâu vết thương cho mình. Nàng đưa lưng về phía ánh mặt trời, ngũ quan mông lung không rõ, chỉ biết người thanh lệ tuyệt trần này là một thiếu nữ.

Mộ Dung Huyền cảm giác mình ở trong một xe ngựa, hắn muốn nhìn rõ ân nhân cứu mạng mình rốt cuộc có bộ dáng thế nào, liền hơi hơi ngẩng đầu, mà vừa cử động, thiếu nữ kia mới phát hiện Mộ Dung Huyền đã tỉnh, vội nói: "Aish, ngươi đừng lộn xộn! Ah, trán ngươi cũng chảy máu!"

Chỉ nghe thiếu nữ kia vội la lên với một người ở cạnh bên: "Trúc nhi, mau xé một miếng vải tới cho ta!"

Tiếp theo, thiếu nữ đó liền cầm một miếng vải trắng, lại gần hắn, ôn nhu băng bó vết thương trên trán hắn.

Mộ Dung Huyền đời này cũng sẽ không quên, đập vào mắt là một thiếu nữ xinh đẹp, dung mạo tú mỹ tuyệt trần, hai tròng mắt trong suốt thấy đáy, nhưng đôi mi nhíu chặt, khẽ cắn môi dưới của mình, liền ngay cả hai tay đang băng bó cho hắn cũng không ngừng run nhè nhẹ...

Mộ Dung Huyền vô lực nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ đó, hốc mắt không khỏi nổi lên một tia nóng rực. Hắn thầm nghĩ, nàng rõ ràng sợ hãi như vậy, lại vẫn muốn kiên trì xử lý vết thương cho ta, đợi khôi phục khí lực, nhất định phải cảm tạ nàng tử tế mới được...

Lúc này, xe ngựa tựa hồ nghiền qua một khối đá, thùng xe liền mãnh liệt xóc nảy, vái trái Mộ Dung Huyền bị đụng một trận, đau khắc cốt ghi tâm, trước mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh...

Đợi khi tỉnh lại, Mộ Dung Huyền phát hiện mình thế nhưng lại nằm trong một căn phòng xa lạ, vừa ngoảnh đầu liền nhìn đến một hoà thượng trẻ tuổi đang nhìn hắn không chớp mắt.

Hắn vội vàng muống ngồi dậy, kết quả đụng đến vết thương trên vai trái, làm cho hắn không khỏi hít vài ngụm khí lạnh.

"Aish, ngươi trước đừng nhúc nhích, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Tiểu hoà thượng nói.

"Ta...ta đây là ở nơi nào?" Mộ Dung Huyền yếu ớt mở miệng hỏi.

"Nơi này là Liên Vân Tự dưới chân núi Kỳ Vân."

"Ta...ta làm thế nào đến nơi này?" Mộ Dung Huyền khó hiểu hỏi.

"Là hai vị nữ thí chủ trẻ tuổi đưa ngươi đến đây."

"Ngươi có biết...tên các nàng?"

"Chuyện này tiểu tăng không hỏi nhiều..."

Mộ Dung Huyền chợt buồn bã uể oải mất mát, hắn yên lặng vươn tay phải, sờ sờ miếng vải trắng trên trán mà thiếu nữ mặc váy hồng đã quấn lên, phảng phất như mi mục dung nhan của nàng còn trước mắt, không khỏi thở dài, thật sự là...bừng tỉnh giấc mộng Nam Kha...

Thiếu nữ đó chính là Lãnh Lam Ca bốn năm trước, ngày ấy nàng cùng Trúc Nhi đi lên núi Kỳ Vân đạp thanh, nửa đường, người đánh xe đột nhiên ngừng lại, mở miệng nói: "Đại tiểu thư, trên mặt đất phía trước...tựa hồ có ai đó..."

Lãnh Lam Ca nghe xong liền cùng Trúc Nhi xuống xe nhìn, chỉ thấy một nam tử cả người đầy máu đang nằm trên một tảng đá lớn, cũng không biết là chết hay sống.


Lãnh Lam Ca lại gần nhìn, người đó y sam tả tơi, tóc tai bù xù, vai trái còn có một lỗ hổng rất sâu, tựa hồ bị trọng thương...

"Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Trúc Nhi khẩn trương hỏi Lãnh Lam Ca.

"Trước...xem xem hắn còn sống hay không đã..." Lãnh Lam Ca kỳ thật cũng thực sợ hãi, nhưng nàng trời sinh tâm địa thiện lương, không đành lòng thấy chết mà không cứu, liền đưa tay đến dưới mũi người nọ, cảm nhận được hắn còn thở nhè nhẹ, liền vội xoay người nói với người đánh xe: "Hắn còn sống! Phiền Thành thúc đưa hắn lên xe ngựa, chúng ta cầm máu giúp hắn, bằng không hắn không thể không chết!"

Người đánh xe đem người nọ cõng lên xe rồi đặt xuống, lại hỏi: "Kia tiểu thư...hiện tại chúng ta đi đâu?"

"Aish, cũng không biết hắn rốt cục là người phương nào...không bằng đưa hắn đến Liên Vân Tự dưới chân núi đi." Lãnh Lam Ca suy nghĩ rồi nói.

Cứ như vậy, Lãnh Lam Ca đi lên cúng chút tiền nhang đèn, rồi đem Mộ Dung Huyền bị thương nặng phó thác cho tiểu hoà thượng ở Liên Vân Tự chăm sóc.

Chính bởi ngày ấy Mộ Dung Huyền bản thân bị trọng thương, không nói chuyện, y sam trên người cũng vì bị ngã lăn lộn đến dưới chân núi, bị đá nhọn hoặc nhánh cây cào rách, ngay cả ngọc quan trên đầu cũng tuột mất rơi xuống giữa đường, cho nên khi đó Lãnh Lam Ca vốn không nhìn rõ mặt mũi hắn...Hơn nữa việc này đã qua hơn bốn năm, Lãnh Lam Ca đã sớm quên mất, lại có thể nào nhận ra nam tử bị trọng thương năm đó chính là Tề Vương điện hạ uy nghi bát phương hôm nay...

Nhưng dung mạo của Lãnh Lam Ca lại không thay đổi nhiều, chỉ càng ngày càng thành thục mĩ diễm, nhất là thần vận khi nàng nhíu mày cắn môi gần như giống như đúc năm đó.

Mộ Dung Huyền nắm ngọc thủ của Lãnh Lam Ca, suy nghĩ bay tới bốn năm trước, thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, nhìn thiếu nữ tuyệt sắc đã cứu mình năm đó nay đang ở trước mặt mình, không khỏi cảm xúc phập phồng, thật sự phảng phất như cách một thế hệ.

Thật lâu sau, hắn im lặng vươn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ đôi mày nhíu chặt của Lãnh Lam Ca, lại từ bờ mi của nàng lướt qua sống mũi cao cao, cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mọng khẽ cắn kia.

Mộ Dung Huyền dưới tay cảm thụ được làn môi mềm mại của Lãnh Lam Ca, mềm nhẹ trơn nhuyễn, trái tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhất thời tâm viên ý mãn, muốn âu yếm.

Hắn cúi người, trong mũi phảng phất hương thơm truyền đến từ trên người Lãnh Lam Ca, quả thật rung động tâm hồn, mà lúc hắn sắp sửa hôn lên làn môi anh đào của nàng, chợt nghe Lãnh Lam Ca đột nhiên thì thào mở miệng: "Ngốc tử...ngốc tử..."

Một tiếng này doạ Mộ Dung Huyền sợ tới mức không dám cử động, cơ hồ đã gần dán sát chóp mũi Lãnh Lam Ca, lại cứng rắn ngừng lại.

Giây tiếp theo, Mộ Dung Huyền đột nhiên tỉnh ngộ lại, luống cuống bật dây, lui lại vài bước, trong lòng vạn phần xấu hổ.

Ta đang làm cái gì?! Nàng...nàng hiện tại đã là ý trung nhân của Thất đệ! Thất đệ hiện tại bản thân hãm tai ương lao ngục, chính mình là một huynh trưởng sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?!

Đợi Lãnh Lam Ca tỉnh táo đã là sáng sớm hôm sau, nàng hoảng hốt phát hiện mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, lập tức trợn mắt ngồi dậy, đợi nhìn đến y sam trên người mình chỉnh tề mới nhẹ nhàng thở ra, nàng hơi nghiêng đầu liền thấy Tề Vương điện hạ gục trên bàn, lấy tay chống đầu, nhắm chặt mắt, tựa hồ đang ngủ.

Lãnh Lam Ca thấy, trong lòng nổi lên một tia cảm kích, Tề Vương điện hạ quả nhiên là một chính nhân quân tử tuân thủ lễ tiết.

Nhưng vừa nghĩ đến Mộ Dung Nhan còn đang trong lao ngục, lại không khỏi lo lắng. Nàng xoay người xuống giường, đi đến bên người Mộ Dung Huyền, nhẹ nhàng gọi hắn: "Điện hạ, Tề Vương điện hạ."

Mộ Dung Huyền đêm qua sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, liền không dám tiếp cận Lãnh Lam Ca, sợ mình một khi kìm lòng không được, sẽ thành sai lầm không thể cứu vãn. Hắn đi đến trước bàn ngồi xuống, lấy tay chống đầu, si ngốc nhìn dung nhan Lãnh Lam Ca ngủ, thẳng đến một cỗ mệt mỏi đánh ập tới, liền vẫn duy trì tư thế này ngủ thiếp đi.

Nhưng hắn cũng không ngủ quá sâu, bị Lãnh Lam Ca ở bên tai khẽ gọi hai tiếng, Mộ Dung Huyền liền lập tức tỉnh lại, mở hai tròng mắt liền thấy Lãnh Lam Ca đang đứng trước mặt mình, đột nhiên nhớ lại đêm qua mình khẽ vuốt môi nàng, mặt đỏ lên, xấu hổ nói: "Chào...chào buổi sáng...Ca...Lam Ca cô nương..."

"Tề Vương điện hạ buổi sáng tốt lành, không biết điện hạ tính khi nào cứu Thất điện hạ đây?" Lãnh Lam Ca trực tiếp mở miệng hỏi.

"Ừ...bổn Vương đi cầu phụ hoàng ngay!" Mộ Dung Huyền thấy Lãnh Lam Ca vướng bận Thất đệ của mình như thế, trong lòng có chút chua xót, nhưng mặt ngoài vẫn kiên định trả lời.

Nói xong, Mộ Dung Huyền liền tính đi hoàng cung tìm Chiêu đế trước.

"Chờ đã, điện hạ..." Lãnh Lam Ca bỗng nhiên gọi lại Mộ Dung Huyền vừa xoay lưng đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài.

"Làm sao thế?" Mộ Dung Huyền hỏi.

"Lam Ca có một yêu cầu quá đáng...Hy vọng điện hạ hỗ trợ..." Lãnh Lam Ca thấp giọng nói.

"Cứ nói đừng ngại, bổn Vương chắc chắn giúp ngươi!" Mộ Dung Huyền lập tức trả lời, hắn thầm nghĩ, vô luận nàng có yêu cầu gì, cho dù muốn ta xuất sinh nhập tử, ta cũng nghĩa bất dung từ!

"Lam ca...muốn gặp Thất điện hạ..."

Hết chương 22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play