Tiêu Tử Yên yên lặng ngồi bên cạnh Mộ Dung Nhan, vừa cầm bầu rượu châm rượu cho hắn, nhìn đôi môi mỏng khẽ mím chặt của hắn, không khỏi lại ngẩn ngơ ngây ngốc...

Mộ Dung Nhan làm sao lại không biết tình ý của Tiêu Tử Yên đối với mình, chỉ là trong lòng đã sớm có Lãnh Lam Ca, vô luận thế nào cũng không có cách đáp lại phần tình cảm này của nàng ấy, cho nên đành phải mắt nhìn thẳng, cúi đầu thưởng thức bạch ngọc giới chỉ trên tay.

Mà trong lòng Tiêu Tử Yên lại suy nghĩ là, aish, chẳng sợ dù ngươi không liếc mắt nhìn ta một cái, nhưng nếu có thể như hiện tại vẫn cứ để ta ở bên cạnh ngươi thế này, ta cũng thực vui mừng...

Lần đầu tiên Tiêu Tử Yên hi vọng bữa tiệc rượu này đừng chấm dứt quá nhanh, nếu có thể cứ tiếp tục kéo dài mãi thì tốt...

Hồi lâu, vài vị đại nhân cuối cùng đều say, chỉ có Mộ Dung Huyền tửu lượng rất tốt, cùng Mộ Dung Nhan không hề uống rượu là còn hoàn toàn thanh tỉnh.

Mộ Dung Nhan dở khóc dở cười nhìn Lãnh Thừa Tướng say đến ngã trái ngã phải, thầm nghĩ, không ngờ phụ thân của Ca nhi lại...thú vị như vậy...

Nhưng một lát sau, lời mà Lãnh Hựu nói ra lại làm cho Mộ Dung Nhan cảm thấy không thú vị chút nào...

Lãnh Hựu bưng chén rượu, lắc lư lảo đảo đến trước mặt hai vị điện hạ, lơ đãng liếc Mộ Dung Nhan một cái, sau đó cười nói với Mộ Dung Huyền: "Tề Vương điện hạ, lão phu...lão phu có một yêu cầu quá đáng!"

Mộ Dung Huyền cười nói: "Thừa Tướng quá lời, chỉ cần chuyện mà bổn vương có thể làm, Thừa Tướng cứ nói đừng ngại."

"Lão phu có một tiểu nữ là vân anh chưa gả, tên gọi Lam Ca, điện hạ hẳn...cũng gặp qua. Lão phu tưởng đem tiểu nữ...phó thác cho điện hạ, không biết ý của điện hạ như thế nào?" Lãnh Hựu nương men say, nói ra lời này.

Một câu đó, tựa như một chiếc cự chuỳ nặng nề, làm Mộ Dung Nhan trong lúc nhất thời cảm thấy trước mắt chợt tối, trong tai ù ù, miệng đắng chát, cả người không thể ức chế run rẩy, muốn nói gì đó, lại phát hiện hai đầu gối mềm nhũn. Nếu không phải Tiêu Tử Yên tay mắt lanh lẹ đỡ kịp thì cơ hồ sẽ té xỉu.

Mộ Dung Huyền nghe rồi, cũng chấn động, thầm nghĩ, thì ra Thất đệ còn chưa nói cho Lãnh tướng quan hệ với nàng ấy sao...Trong nội tâm chậm rãi dâng lên một tia vui vẻ, nhưng sau khi hắn thoáng thấy vẻ mặt khiếp sợ cùng thần sắc suy sụp của Mộ Dung Nhan, lại có chút không đành lòng, lập tức liền bất động thanh sắc nói: "Lãnh đại nhân, ngài uống say rồi!"

"Ha ha, Lãnh đại nhân ánh mắt thật tốt! Tề Vương điện hạ là nhân trung long phượng, Lãnh gia thiên kim lại khuynh quốc tuyệt sắc, hai người quả nhiên trời đất tạo nên một đôi!" Trầm Kỳ nhìn chất tử của mình, cười vang nói.

"Cũng chưa hẳn! Thiên hạ này trừ vị thiên kim đó của Lãnh Thừa Tướng, lại có thể có nữ tử nào xứng đôi được với Tề Vương điện hạ đâu!" Hồ Lượng kia cũng không quên vuốt mông ngựa Mộ Dung Huyền.

"Ha ha, Hồ đại nhân đêm nay cuối cùng cũng nói được một câu thật sự!" Trương Lập Văn bưng chén rượu, nửa như trào phúng, cười nói.

"Khụ, chư vị đại nhân đều uống quá chén rồi! Hôm nay nơi phong nguyện, nên nghĩ như thế nào có thể tầm hoan mua vui mới đúng, bổn vương cảm thấy chúng ta vẫn đừng nên đàm luận mấy việc như chung thân đại sự này, làm mất hết hứng trí vui vẻ thì hơn." Mộ Dung Huyền nghiêm mặt nói, hắn chú ý tới Mộ Dung Nhan ở một bên mắt đỏ hồng, liền lập tức ngắt lời đánh gãy đề tài này.

Nghe được Mộ Dung Huyền lên tiếng, Lãnh Hựu bốn người đành phải từ bỏ, không nhiều lời nữa.

Lãnh Hựu thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Tề Vương hắn chướng mắt Ca nhi? Sẽ không đâu, lần trước trong ánh mắt hắn nhìn Ca nhi, rõ ràng có tình ý mà...A, đúng rồi, Thất điện hạ ở đây...Chẳng lẽ Tề Vương cũng biết Ca nhi thích Thất điện hạ, cho nên ghét bỏ Ca nhi? Aish...xem ra lần sau phải đơn độc hỏi Tề Vương điện hạ mới được...

Đúng lúc đó, Mộ Dung Nhan mạnh mẽ bật dậy, không nói một lời, sắc mặt xanh mét đẩy cửa đi ra khỏi Tử Vân Các.

Tiêu Tử Yên thấy Mộ Dung Nhan tâm tình bất ổn, sợ hắn có gì lẩn quẩn trong lòng, nhất thời làm chuyện gì ngốc nghếch cho nên vội vàng đuổi theo sau.

Mộ Dung Huyền không thể nề hà, khẽ thở dài, cầm rượu trên tay uống một hơi cạn sạch.

"Này...Thất điện hạ này...tính tình thật đúng là làm cho người ta cân nhắc không ra..." Hồ Lượng hoàn toàn không rõ, chỉ cảm thấy vị Thất điện hạ này tính nết thật sự hỉ nộ vô thường.

Lãnh Hựu nhấp một ngụm rượu, nhìn bóng lưng Tiêu Tử Yên đuổi theo ra ngoài, thầm cười lạnh một tiếng, vị Thất điện hạ này vừa thấy chính là dây dưa không rõ với một nữ tử yên trần, nữ nhi của mình nhất định cũng là bị hắn nhất thời mê hoặc, không thấy rõ bộ mặt thật của hắn...

Mà Tô Linh Lung có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cửa, thầm nghĩ, nguyên lai quả thật như vậy...Đúng là một màn hay ho!

Mộ Dung Nhan nộ khí trùng trùng lao ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu, khoảnh khắc Tiêu Tử Yên bước ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu, có hơi chần chừ, nhưng vẫn đuổi theo.

Nhưng Mộ Dung Nhan giận dữ công tâm, cước bộ dưới chân càng chạy càng nhanh, Tiêu Tử Yên lại sao có thể đuổi theo kịp, rất nhanh, nàng liền ngay cả thân ảnh của Mộ Dung Nhan cũng không nhìn thấy...Đang lúc nàng sốt ruột, không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên có một bàn tay thô to cầm một miếng vải đen mạnh mẽ nhào đến trước mặt, dùng sức bịt miệng mũi của nàng. Trong lúc giãy dụa Tiêu Tử Yên hít vào mấy luồng khí tức trên miếng vải, liền tức khắc cảm thấy chân tay vô lực, đầu váng mắt hoa...

Mộ Dung Nhan rảo bước đi một đoạn, cỗ lửa giận trong lòng mới hơi bình ổn, nhưng lại phát hiện Tiêu Tử Yên đã không ở phía sau mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ấy đi theo không kịp nên đã trở về?

Mộ Dung Nhan lại nghĩ, Tứ ca cũng còn ở Tử Vân Các, mình cũng không tiện thất lễ cứ như vậy không từ mà biệt, liền lại thở dài, đi vòng trở về. Nửa đường, nàng đột nhiên nhìn thấy một khối khăn tay màu tím nhạt rơi ven đường, Mộ Dung Nhan cảm thấy nhìn quen mắt, liền cầm lên, trông thấy một góc có thêu một chữ "Yên".

Mộ Dung Nhan lập tức ngẩn ra, đây không phải là khăn tay của Tiêu cô nương sao?! Vì sao lại rơi ở đây, chẳng lẽ...chẳng lẽ nàng gặp cái gì bất trắc...

Tiêu Tử Yên nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy mình bị người khiêng lên, tựa hồ bị đưa vào một tửu quán, người nọ đi lên thang lầu, đẩy cửa phòng ra, đặt mình trên giường, rồi sau đó ra ngoài.

Tiếp đó nàng ẩn ẩn nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm ai đó nói chuyện với nhau.

"Điện hạ, người đã ở bên trong, trúng 'Mê hồn tán', có thể tuỳ ý để điện hà muốn làm gì thì làm."

"Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi ở cửa canh giữ cho bổn vương, không được để cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy!"

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Tiêu Tử Yên cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, trong lúc mơ hồ hoảng hốt nghe được hai chữ "điện hạ", không khỏi thầm nghĩ, điện hạ? Vị điện hạ nào? Là hắn sao?

Tiếp theo, mơ mơ hồ hồ nghe thấy thanh âm có người đẩy cửa vào, sau đó nhìn một thân ảnh từ xa chậm rãi đi tới gần mình.

Tiêu Tử Yên giãy dụa nhìn người nọ, muốn nhìn rõ hắn, nhưng dù dùng sức thế nào cũng thuỷ chung đều mơ hồ mê ly...

Tiêu Tử Yên chỉ cảm thấy người nọ mềm nhẹ vuốt ve hai gò má mình, sau đó cúi người, thở hơi ấm bên tai nói, tầm xuân tu thị tiên xuân tảo, khán hoa mạc đãi hoa chi lão [1].

Sau đó Tiêu Tử Yên liền cảm giác y sam của mình bị cởi ra từng kiện từng kiện, bàn tay nóng bỏng của người nọ vuốt ve da thịt run rẩy bại lộ trong không khí của mình, mà giữa hai chân mình như có dị vật cực nóng chống đẩy, trong một cái chớp mắt, từ hạ thể truyền đến một trận đau đớn thấu tâm, hơn nữa dưới tác dụng của mê dược, chính nàng cuối cùng dần dần mất đi ý thức.

Mộ Dung Nhan gắt gao nắm chiếc khăn của Tiêu Tử Yên, sốt ruột ngóng tìm nàng trong đám đông, nhưng dù tìm khắp vô số lần trong phố lớn ngõ ngỏ, vẫn như trước không thấy được thân ảnh của nàng.

Mộ Dung Nhan đang đứng ủ rũ ở trung ương giao lộ, đột nhiên nhìn thấy Lục hoàng huynh Mộ Dung Cảnh dẫn theo một tên thị vệ cao lớn, điệu bộ thoả mãn đi ra từ một khách điếm.

Mộ Dung Nhan nhìn bóng bọn họ đi xa, trực giác cứ cảm thấy có điềm xấu nảy lên trong lòng...

Nàng chạy vào khách điếm đó, hỏi tiểu nhị về khách phòng mà Mộ Dung Cảnh vừa rồi đi ra, tiểu nhị kia còn bồi thêm một câu: "Vừa rồi bọn họ còn mang theo một vị cô nương đi lên, chẳng qua...vị cô nương kia còn chưa đi ra..."

Mộ Dung Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay cả dũng khí để lên lầu cũng không có...

Mộ Dung Nhan kéo thân thể như nặng ngàn cân lên trước cửa gian phòng kia, ngay cả cánh tay vươn ra cũng run rẩy, nàng thầm cầu nguyện trong lòng, lão thiên, ta chưa từng cầu xin ngài chuyện gì, ta chỉ cầu ngài trăm ngàn lần đừng để Tiêu cô nương vì ta mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...trăm ngàn lần đừng...

Mộ Dung Nhan hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cửa phòng...

Đêm đó, lần đầu tiên Mộ Dung Nhan hoàn toàn cảm nhận được tư vị gì gọi là không kịp hối.

Nàng tuyệt vọng phát ra một trận lại một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế, cùng tiếng rống giận khàn cả giọng: "Mộ Dung Cảnh! Ta muốn giết ngươi!!! Ta nhất định phải giết ngươi!!!"

Trong nháy mắt khi nhìn thấy ngọc thể của Tiêu Tử Yên mê man nằm ngang trên giường, Mộ Dung Nhan nghe được trong lòng có thứ gì đó trân quý hoàn toàn vỡ vụn...

Thời niên thiếu đơn thuần, rốt cuộc không trở về được nữa...

Mộ Dung Nhan khóc không thành tiếng, dùng bàn tay run rẩy giúp Tiêu Tử Yên phủ thêm y phục, cắn răng không nhìn mạt đỏ sẫm giữa hai chân nàng, gắt gao ôm nàng ấy vào lòng mình, thì thầm lặp đi lặp lại bên tai nàng: "Xin lỗi...thực xin lỗi...thực xin lỗi..."

Cũng không biết trải qua bao lâu Tiêu Tử Yên mới từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt, thế nhưng lại nhìn thấy Mộ Dung Nhan đang ôm chặt mình, cùng mình ngủ chung chăn gối, lập tức trong lòng vừa vui sướng lại thẹn thùng lẫn buồn bực, bởi vì tác dụng của mê dược, kí ức của Tiêu Tử Yên đối với tối hôm qua cũng không rõ ràng...Chẳng lẽ đêm qua mình cùng hắn...

Tiêu Tử Yên vẫn cảm thấy tứ chi mềm mại, nhưng miễn cưỡng có thể cử động, liền hơi cử động hạ thân, mà nàng vừa động, làm cho Mộ Dung Nhân lập tức liền mở ra đôi con ngươi che kín tơ máu.

Thì ra, hôm qua Mộ Dung Nhan vì hành vi đồi bại của Mộ Dung Cảnh với Tiêu Tử Yên, không khỏi đấm ngực nghiến răng, vô cùng đau đớn, vốn định trực tiếp lao xuống lầu tìm tên cầm thú kia, tiện tay giết hắn, nhưng lại không có cách nào bỏ lại Tiêu Tử Yên một người ở trong phòng. Nghĩ mãi, liền quyết định vẫn thủ hộ bên cạnh nàng ấy trước, nhưng cũng không biết đợi nàng tỉnh lại phải giải thích hết thảy với nàng như thế nào...Mộ Dung Nhan càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng tự trách, cơ hồ khóc suốt một đêm, thẳng đến trời sắp sáng mới mệt mỏi không chịu nổi, ôm Tiêu Tử Yên ngủ thiếp đi...

Mộ Dung Nhan chống lại hai mắt Tiêu Tử Yên, liền lập tức xoay người đứng lên, không dám đối diện với nàng, nghĩ đến nàng là vì đi tìm mình mới bị Mộ Dung Cảnh chà đạp, trong lòng đau xót, cơ hồ nước mắt lại muốn chảy xuống, thật lâu sau mới nức nở nói: "Tiêu cô nương...ta...thực xin lỗi...thực xin lỗi..."

Xin lỗi, bởi vì ta, ngươi mới bị người làm nhục...

Thực xin lỗi, ta tới quá muộn...

Tiêu Tử Yên nửa nhỏm dậy, nhìn mạt đỏ tươi trên giường, đương nhiên biết là cái gì, nhưng đột nhiên nghe lời Mộ Dung Nhan nói, lại sửng sốt, vì cái gì hắn lại khó khăn khổ sở nói với ta những lời đó...A, hắn là bởi vì chiếm thân thể của ta, sợ ta mất hứng cho nên mới cảm thấy áy náy sao?

Nghĩ vậy, Tiêu Tử Yên liền thẹn thùng giữ chặt góc áo Mộ Dung Nhan, làm cho hắn tới gần mình một chút, sau đó tựa vào lòng hắn, mang theo một tia ý cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Ta...không trách ngươi, nếu là ngươi, ta...cam tâm tình nguyện..."

Mộ Dung Nhan nghe thế, kinh ngạc vạn phần, ý tứ những lời này của Tiêu Tử Yên, hiển nhiên là nàng còn không biết ngày hôm qua người cùng nàng phiên vân phúc vũ là Mộ Dung Cảnh, lại tưởng là mình...Làm sao bây giờ, có nên nói cho nàng chân tướng không...

Mộ Dung Nhan trong lòng rối rắm vạn phần, nhưng một hồi nhớ tới thảm trạng mà mình nhìn thấy hôm qua, liền không đành lòng cho Tiêu Tử Yên biết được, thầm thở dài thật sâu, aish, trước tiên cứ gạt nàng ấy đi, đợi báo thù rửa hận cho nàng rồi lại nghĩ kỹ hơn...

Tiêu Tử Yên thấy Mộ Dung Nhan không nói gì, lập tức liền ngửa đầu nhìn hắn, thế này mới phát hiện hắn nhìn qua tiều tuỵ dị thường, liền nâng tay xoa mặt hắn: "Điện hạ, đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao, như thế nào lại tiều tuỵ đến thế..." Vừa nói xong, khuôn mặt cười của Tiêu Tử Yên liền xoạt cái đỏ bừng, thầm quở trách mình, sao lại ngốc như vậy, còn hỏi vấn đề này...Đêm qua hắn ở cùng mình...đương nhiên không nghỉ ngơi tốt...

Mộ Dung Nhan tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Tử Yên, nàng hiện tại đầy bụng sầu lo, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, liền mở miệng nói: "Tiêu cô nương, nếu không ta đưa ngươi trở lại Vọng Nguyệt Lâu nghỉ ngơi?"

Tiêu Tử Yên thấp giọng giận dỗi: "Ngươi...ngươi thế nào còn gọi ta là Tiêu cô nương..."

"Kia...Tử Yên cô nương..."

"Hai chữ 'cô nương' có thể bỏ đi mà..." Tiêu Tử Yên đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Còn nữa...Tử Yên còn không biết tục danh của điện hạ..."

Thế này Tiêu Tử Yên mới nhớ ra, trước đó mình chỉ biết hắn gọi là Mộ Ngạn, hôm qua cũng mới biết hắn là Thất điện hạ, nhưng lại vẫn không có cơ hội hỏi tục danh chân chính của hắn.

"Mộ Dung Nhan, 'Nhan' trong 'nhan như ngọc'." Mộ Dung Nhan ôn nhu hồi đáp.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Tử Yên nghe được Mộ Dung Nhan nói với mình ôn nhu như thế, liền ngẩng đầu, chống lại hai mắt hắn, không khỏi lại ngẩn ngơ, quả thật tuấn nhan như ngọc...

Bởi vì trong cơ thể Tiêu Tử Yên còn lưu lại một chút mê dược, hơn nữa nàng vừa trải qua chuyện đó, không tiện đi lại, Mộ Dung Nhan đành phải làm cho tiểu nhị hỗ trợ đi tìm một cỗ xe ngựa, sau đó chính mình ôm nàng lên trên xe ngựa, đưa nàng trở về Vọng Nguyệt Lâu.

Chính là Mộ Dung Nhan không phát hiện, nha hoàn Trúc Nhi của Lãnh phủ đang đứng cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm nhìn, mấy cuộn vải trên tay vừa mua trong nháy mắt rơi tán loạn xuống đất...

Hết chương 19

----------------------------------

Chú thích

[1] Trích trong "Tử Dạ ca kỳ 1" của Lý Dục thời Bắc Tống.

Tầm xuân tu thị tiên xuân tảo,
Khán hoa mạc đãi hoa chi lão.
Phiêu sắc ngọc nhu kình,
Phôi phù trản diện thanh.
Hà phương tần tiếu sán,
Cấm uyển xuân quy vãn.
Đồng tuý dữ nhàn bình,
Thi tuỳ Yết cổ thành.

Dịch nghĩa:

Chơi xuân đón trước kỳ xuân tới,
Ngắm hoa nào đợi cành hoa lụi.
Sóng sánh nhón tay ngà,
Vành ly rượu ngấn nhoà.
Nhoẻn cười chi rạng rỡ,
Nấn ná xuân vườn ngự.
Say uống, chuyện đôi điều,
Thơ nương trống Yết gieo.

(Nguồn: thivien.net)

--------------------------------

Bách Linh: Tử Yên rất ngốc, nghĩ sao mà 1 người như MDN lại phải giở trò đánh thuốc mê để xxx mình vậy, hơn nữa lúc đó MDN đang giận dữ chạy đi, đâu có rảnh mà đi chụp thuốc mê để xxx mình chứ, ko hiểu trong đầu nghĩ cái gì nữa??? Mà nếu MDN thật sự phải dở trò hèn hạ đó để chiếm lấy nàng, vậy thì MDN cũng sẽ ko xứng đáng để Tử Yên yêu. 

Edit 1 chap mà cảm thấy nó dài như hết cả thanh xuân :))) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play