Lúc đó Mạc Linh Chi quá hiếu động, luôn nhảy tới nhảy lui để đâm cây trúc nên Hạ Vân Trù và đạo diễn Chương mới lấy camera trên đầu của cô xuống. Họ nghĩ, dù sao thì mọi người đều ở đây nên không có camera cũng không vấn đề gì.
Nhưng trăm ngàn lần không ngờ tới, lúc này bọn họ bị tách ra!
Hơn nữa họ còn không nắm rõ được tình hình hiện tại của cô.
Sắc mặt đạo diễn Chương lúc xanh lúc trắng, lúc thì lo rằng Chi Chi xảy ra chuyện không may, lúc thì lại nghĩ, Chi Chi thông minh như vậy, hơn nữa nhìn con gấu đen kia có vẻ không có ác ý. Có lẽ là… Chi Chi sẽ không sao?
Trên livestream lúc này, bình luận liên tục tăng lên, còn người ở cạnh con suối nhỏ kia lại không ai nói gì.
Kinh sợ: “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” trong lúc ghi hình đã đột nhiên gặp phải gấu đen!!
Tô Ức và những vị khách mời khác đương nhiên cũng rất sốt ruột, trong nhóm không ngừng có người tag tên đạo diễn Chương nhưng không hề thấy ông đáp lại. Ông căng thẳng nhìn về phía Hạ Vân Trù và Chi Chi đã biến mất.
Trời sắp tối, bọn họ không thể cứ chờ trên núi như này được.
Hạ Vân Trù vẫn đứng đó, đạo diễn Chương thì nóng lòng nhưng lại không dám nói gì.
Ông cũng không thèm để ý tới những thông báo khiến di động đang không ngừng rung lên kia, mãi cho tới sáu giờ chiều, trợ lý mang theo tin tức quay về.
“Hạ tổng, là tin có liên quan tới con gấu đen kia!”, đạo diễn Chương lớn tiếng gọi.
Hạ Vân Trù quay đầu nhìn lại.
Đạo diễn Chương dẫn theo trợ lý đi tới, người trợ lý thở gấp vài hơi rồi mới lấy điện thoại ra. Cậu ta mở weibo rồi đưa cho Hạ Vân Trù và đạo diễn Chương cùng xem.
“Con gấu đen này là được thả về tự nhiên. Ngày trước, mẹ nó mất, sau đó nó và một người anh em khác được đưa về đặc khu để nuôi dưỡng cho tới khi chúng có thể sống trong môi trường tự nhiên rồi mới thả về khu bảo tồn thiên nhiên cũ. Chúng nó được thả ở rất xa ấy, con này là con nhỏ, còn con lớn kia vẫn đang sinh sống trong rừng sâu rất tốt, không hiểu sao còn này lại ra tận đây?”
Hạ Vân Trù nhíu mày hỏi: “Nó không phải gấu hoang thuần nên không ngủ đông cũng chẳng có gì lạ. Chỉ có điều, lạc tới nơi xa như vậy, còn là chỗ con người sinh sống thì lại không được bình thường cho lắm. Còn có tin tức nào khác nữa không?”
Trợ lý lại mở thêm một trang weibo lên rồi nói: “Còn có câu trả lời của Tổng cục Lâm Nghiệp, họ nói đã xem hình ảnh qua vệ tinh theo dõi. Từ sau khi được thả ra thì con gấu đen này rất hay tới gần thôn làng có người. Lần gần nhất là bốn tháng trước ở một làng khác, trước giờ nó chưa từng có hành động làm hại tới con người.”
Đạo diễn Chương thở phào một hơi, không làm hại con người là tốt rồi.
Nhưng sau đó lại không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, truy hỏi: “Vậy, nó có hành động làm hại tới động vật khác không?!”
Sắc mặt trợ lý thay đổi, không lên tiếng trả lời.
Lúc này hai người không nghe nói cũng hiểu.
Có.
Gấu đen cũng có chuỗi thức ăn của nó, không thể nào sinh sống trong điều kiện này mà nó ăn chay được. Vậy Chi Chi....
Sắc mặt đạo diễn Chương thay đổi: “Cảnh sát và Tổng cục Lâm Nghiệp nói như nào?”
Trợ lý: “Do trời tối mà gần đây tối đến đều có tuyết nên không tiện để tiến hành công việc tìm kiếm. Ngày mai bọn họ sẽ tới đây để xem tình hình như nào, còn bảo chúng ta chưa có thương vong nên nhanh chóng quay về thôn dưới núi đi...”
Không có người thương vong thì không cần để ý gì nữa.
Cho dù là “cún hot search” thì cũng không đáng để con người mạo hiểm tính mạng đi cứu.
Đạo diễn Chương mím môi, muốn nói gì đó nhưng lại cố kỵ vì đang còn livestream nên nuốt lời vào trong, chỉ quay qua nhìn Hạ Vân Trù.
Từ gương mặt anh không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào, anh chỉ bình tĩnh đáp: “Chi Chi bảo tôi đợi nó, tôi sẽ chờ cho tới khi nó về.”
Giọng điệu rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.
Sự nóng lòng và phẫn nộ của mọi người xem live cuối cùng chỉ đọng lại một câu.
“Hạ tổng… thực sự rất quan tâm tới Chi Chi.”
Nhìn anh hành xử như này thì rõ ràng là nếu Chi Chi còn chưa quay lại, anh sẽ không rời đi.
Trong khi tuyết rơi ngoài trời như này, đây đúng là một hành vi cực kỳ nguy hiểm.
- --
Từng giây từng phút trôi qua, nhóm người Hạ Vân Trù không biết rằng, cách đó không xa có một bóng đen đang tới gần chỗ bọn họ, trên vai nó còn mang theo một cục bông đen trắng.
Bóng đen vừa đi vừa trò chuyện với cục bông trên vai.
Gấu đen:
[Xí, cô may vậy sao?! Còn có công viên riêng luôn sao? Muốn ăn gì là ăn cái đó?]
Giọng nói mang theo sự hâm mộ rõ ràng.
Mạc Linh Chi hếch cằm lên:[Tất nhiên rồi, hơn nữa người nhận nuôi còn đưa tôi đi chơi khắp nơi nữa. Tôi còn tham gia các chương trình, bây giờ chúng tôi đang quay đó. Cũng có rất nhiều người thích tôi, lúc ra ngoài họ hay chào hỏi tôi lắm!]
Gấu đen: [Ôi!] ngưỡng mộ tới rơi lệ.
Mạc Linh Chi: [Ngoài trời lạnh lắm, nhưng trong nhà người nhận nuôi của tôi lại rất ấm áp. Giữa trưa anh ấy còn nấu canh, nướng cá. Hôm nay chúng tôi đào măng nè, người nhận nuôi sẽ làm đồ ăn ngon cho tôi! Tôi nghe nói có món là măng xào thịt này, nhưng tôi thích ăn măng trúc với cả sữa Bồn Bồn* hơn. À, cả hải sản, bánh nướng, sườn dê và bò bít tết nữa…]
Trong lúc nói chuyện, bọn chúng càng tới gần chỗ Hạ Vân Trù hơn.
Giọng nói của gấu đen thể hiện rõ sự ganh tị: [Sao cô có cuộc sống tốt thế…]
Mạc Linh Chi lại hếch cằm lên, kiêu ngạo nói: [Vì tôi là gấu trúc quốc bảo chứ sao nữa!]
Gấu đen theo phản xạ đáp lại: [Không thể nào, gấu trúc đâu giống như cô, tôi từng gặp gấu trúc ở chỗ loài người rồi, cả trong khu bảo tồn cũng từng thấy rồi, chúng nó với cô không giống nhau.]
Lời lẽ rất chắc chắn.
Vậy là, khi mấy người Hạ Vân Trù thấy gấu đen và Chi Chi quay về thì cảnh đầu tiên đập vào mắt bọn họ...
Cục bông trắng đen ngồi trên vai gấu đen, có vẻ không vui mà tát một cái lên mặt gấu, sau khi gấu đen lắc đầu một cái, quay mặt lại thì bị cục bông tát thêm cái nữa.
Hạ Vân Trù:....
Đạo diễn Chương:....
Người xem livestream:...
Chi Chi, mỗi lần gặp mặt nhóc đều đem lại sự “kinh ngạc” cho người khác nhỉ!!
Mẹ nó, cái tình huống này thành kinh hãi luôn rồi chứ không phải kinh ngạc nữa đâu!
Hình ảnh Chi Chi “hành hung” gấu đen được ghi lại, đoàn đội marketing vừa xem live vừa mở điện thoại, bắt đầu gõ tin tức.
Khán giả xem live nuốt nước miếng...
“Má nó… làm tôi hơi sợ rồi đó!”
“Chi Chi! Nhóc ăn gan hùm mật gấu ở chỗ nào đó, không sợ nó sẽ xử nhóc luôn à?!”
“Chi Chi không sao là tốt rồi, nhưng sao biết cách tìm đường chết thế Chi Chi ơi!!”
“Không xem tin trên mạng à mọi người? Con gấu đen này sẽ không làm hại người.”
“Đó là ở tình huống bình thường thôi, đây là tát mặt nó đấy, nhỡ đâu chọc giận nó thì sao? Nó là dã thú đấy!!”
...
Cộng đồng mạng vừa thấy mừng lại vừa thấy sợ, mừng vì Chi Chi đã trở về, còn sợ là do mấy cái “tát” của cô dành cho gấu đen.
Người thì nhỏ xíu mà sao gan lại lớn thế?!
Cũng may, gấu đen không tức giận.
Nó bị đánh xong thì chỉ lắc đầu, không hề ra tay với Mạc Linh Chi.
Khi nhóm người đạo diễn Chương còn đang run rẩy chân tay, lòng đầy sợ hãi, gấu đen đi tới trước mặt Hạ Vân Trù. Chi Chi đứng trên vai nó rồi nhảy lên, tỏ ý chào hỏi với anh.
Người nhận nuôi, tôi về rồi!
Tôi mang theo đồ ăn ngon về, tôi sẽ nuôi anh nhé!
Hạ Vân Trù: “...” Anh hít sâu một hơi, tạm thời nén cơn giận xuống.
Gấu đen chầm chậm tới gần, chân đạo diễn Chương lại càng mềm hơn, theo phản xạ mà đưa tay ra để bám vào người trợ lý. Ai dè, trợ lý còn sợ hơn cả ông, thế là hai người ôm nhau, ngồi dưới đất run rẩy.
Quả này xong rồi, vuột mất cơ hội để chạy trốn!
Đầu vừa nảy ra ý nghĩ này thì gấu đen đã đứng ở ngay bên cạnh bọn họ, trước mặt Hạ Vân Trù.
Nó nhẹ nhàng, cẩn thận, lại có chút lấy lòng đưa cho anh một tổ ong.
Gấu đen: “Grừ.”
Có thể thấy được mật ong sánh mịn ở trong tổ, đây chính là đồ ăn mà gấu đen thích nhất!
Nhưng bây giờ, nó lại đang tỏ vẻ lấy lòng mà đưa nó cho Hạ Vân Trù, trông còn rất có thành ý.
Hạ Vân Trù: “???”
Mạc Linh Chi: “Chít.”
Hạ Vân Trù chỉ là con người, vậy nên khi đối mặt với con gấu đen có tính uy hiếp này, tim của anh không nhịn được mà đập liên hồn, trán toát mồ hôi hột.
Nhưng anh vẫn giữ được lý trí, bình tĩnh ổn định lại hơi thở rồi nhìn về phía Chi Chi, hỏi: “Bọn nhóc đi tìm mật ong cho anh?”
Nên là, đây chính là mục đích mà hồi nãy Chi Chi rời đi?
Mạc Linh Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Vân Trù nhìn gấu đen đang lúng túng trước mặt, anh muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ tới việc nó nghe không hiểu nên quay sang hỏi Mạc Linh Chi: “Sao nó lại đưa mật ong cho anh?”
Chi Chi rất “quảng giao”, làm bạn được với gấu đen mới tặng đồ cho anh?
Hay là có việc muốn nhờ, cần anh phải làm gì đó cho nó thì mới được?
Mạc Linh Chi: “Áuu.”
Cô vỗ ngực mình, sau đó vỗ vào người gấu đen, cuối cùng vỗ sang chỗ bên cạnh.
Động tác kiểu này cô đã làm hai lần rồi.
Khán giả cũng từng thấy trong chương trình, lần trước cô cũng làm vậy để giao năm con chó kia cho Trương Tụng Hạo.
Hạ Vân Trù: “???”
Anh hít sâu một hơi: “Ý nhóc là muốn anh nuôi nó?”
Mạc Linh Chi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, rồi lại quay sang vỗ đầu gấu đen.
Hạ Vân Trù lại thử thăm dò: “Nó muốn anh nuôi nó??”
Mạc Linh Chi gật đầu, sau đó vỗ vào người gấu đen: “Au!”
Chính là như vậy, không sai!
Đây là yêu cầu tốt cho mọi người, cô chỉ làm “phiên dịch” để truyền đạt lại thôi.
Gấu đen vươn tay ra, đưa mật ong cho Hạ Vân Trù. Sau đó, nó dần để lộ ra hàm răng nhòn nhọn và cái mồm máu to kia, tựa như đang… cười lấy lòng anh?
Hạ Vân Trù: “...”
Đạo diễn Chương: “???”
Người xem livestream: “???”
Vãi, tam quan được đổi mới rồi!!
Rất nhiều người xem live bị sốc đơ luôn, thế nhưng có nhiều người trên kênh, số lượng đã hơn năm ngàn vạn nên vẫn liên tục hiện bình luận.
“Mẹ nó, tam quan của tôi đổ vỡ rồi!”
“Lần đầu tiên thấy gấu tới cửa xin được nhận nuôi....”
“Hạ Vân Trù có sức hút tới vậy cơ à??”
“Có lẽ là do… sức hút của Chi Chi, cũng có thể là… sức hút của tiền....”
“Chi Chi! Nhóc đánh giá cao người nhận nuôi của mình quá rồi!! Dù là Hạ Vân Trù thì ổng cũng không thể coi gấu như thú cưng mà nuôi ở nhà được đâu!!”
...
Quả đúng là vậy, Hạ Vân Trù lập tức lắc đầu, không hề do dự nói: “Không thể!”
Mạc Linh Chi giơ chân, vội vàng vỗ vào người gấu đen, sau đó nhìn Hạ Vân Trù: “Auu!”
Nó rất vô dụng, nó không sống trong tự nhiên được, nó muốn sống với con người!
Ý diễn đạt của Mạc Linh Chi có hơi rắc rối nhưng may là Hạ Vân Trù rất ăn ý, lại thêm tin tức lúc trước của con gấu đen này nên thử hỏi: “Nó không muốn sống trong tự nhiên, muốn giống như trước khi được thả về tự nhiên, được người nuôi dưỡng?”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của đạo diễn Chương, trợ lý và mọi người trên live, Mạc Linh Chi chậm rãi gật đầu.
Hạ Vân Trù: “...”
Đạo diễn Chương: “...”
Người xem: “....”
Người lúc trước từng nhận nuôi gấu đen: “???”
Lúc này đây, bởi vì gấu đen nên toàn thể đám nhân viên bọn họ được sếp giao nhiệm vụ xem cái livestream này.
Cô nhìn về phía người đồng nghiệp cũng đang xem live, nhìn sếp, vẻ mặt của mọi người...
Gì vậy, chơi bọn họ à??
Biểu cảm chết lặng.
Con gấu này, cải tiến tam quan quá...
- --
Đúng là con gấu đen này đã được thả về rừng, nhưng mà nó không giống người anh em hay những con mãnh thú khác đã được thả, nó chỉ thích ăn no chờ chết mà thôi!
Tính cách của mỗi người là không giống nhau, đám gấu đen này cũng vậy.
Những con gấu khác thích thiên nhiên, sống tự do tự tại và vui sướng, nhưng nó lại thích được người ta tắm cho, được người ta đút cho ăn một ngày ba bữa cơm. Một năm bốn mùa nó đều muốn được ăn đồ ngon!
Mùa đông ở ngoài tự nhiên quá lạnh, không dễ sống chút nào.
Mùa hè thì khá buồn chán và nhạt nhẽo, còn phải thường đánh nhau với đám dã thú khác, lúc đó mà bị thương thì cũng chả có ai quan tâm. Gấu đen không thích như vậy, nó muốn được con người nuôi cơ!
Vậy nên từ sau khi được thả ra, nó vẫn hay đi tới những nơi gần với con người, để xem có ai nhặt nó về không.
Mùa đông năm trước, khi nó gặp nạn, bị trọng thương, những người kia có đắp thuốc rồi để lại đồ ăn cho nó. Tiếc là yếu quá nên không thể nào theo chân bọn họ về được, thật tức chết nó!
Nó định quay về cơ sở nuôi dưỡng mình lúc trước, nằm ngoài cửa thì chắc chắn những người đó sẽ nuôi nó tiếp thôi.
Đáng tiếc...
Nó bị thả đi xa quá, không biết đường đi.
Hơn nữa, mỗi khi nó tới chỗ hơi đông người chút là mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy, sau đó nó còn bị họ dùng gậy và đuốc để đuổi đi.
Với thân hình ngày càng to lớn, người nhìn thấy nó là phản ứng lại càng gay gắt.
Cứ thế, nó lang thang suốt hai năm mà vẫn không tìm về được.
Đây chính là lý do mà gấu đen vui mừng khi gặp Mạc Linh Chi đang được con người nuôi dưỡng mà cô lại nghe hiểu được tiếng của nó, nó biết...
Cơ hội của nó tới rồi!
Bây giờ, nó nhìn trúng người nhận nuôi của Mạc Linh Chi.
Con người này có triển vọng như vậy, có nhà to, có đầu bếp làm cơm riêng cho con “gấu trúc” không biết thật giả này, Chi Chi còn có cả công viên riêng nên nếu nó đi theo con người này, có phải là nó cũng sẽ được sống cuộc sống như vậy không?
Nó sẽ không tranh sủng với “gấu trúc”, chỉ ở nhà bọn họ ăn no chờ chết là được. Trên đường về nó đã đồng ý với “gấu trúc” là sau này sẽ làm phương tiện di chuyển cho cô luôn rồi.
Gấu đen xoay tay, mong chờ nhìn Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù bị nhìn như vậy thì hít sâu một hơi, nhìn gấu đen, rồi nhìn Chi Chi. Sau đó anh vuốt mặt nói: “Xin lỗi, thật sự anh không thể nuôi gấu trong thành phố được, nước ta không cho phép làm vậy.”
Mạc Linh Chi nghiêng đầu: “Áu?”
Gấu trúc thì được, gấu đen thì không sao?
Đều là gấu mà.
Đây là người anh em mà cô quý nhất!
Hạ Vân Trù: “...”
Nhóc là cún, có phải gấu trúc thật đâu!
Anh không thể nuôi gấu trúc chứ đừng nói gì tới dã thú như gấu đen!
Mạc Linh Chi thất vọng, truyền đạt lại ý của Hạ Vân Trù cho gấu đen. Nó tỏ vẻ thất vọng, biểu cảm này đã khiến cho những người xem live cảm thấy tên nhóc hung dữ này có chút xấu xấu mà dễ thương đấy chứ.
Gấu đen: “Grào..”
Sao anh ta nuôi cô mà không chịu nuôi tôi!
Mạc Linh Chi nghiêng đầu: [Đại khái...chắc là do tôi vừa thông minh lại đáng yêu? Thân mang dòng máu gấu trúc nên cao quý hơn cậu?]
Gấu đen: “...”, muốn trầm cảm.
Mạc Linh Chi nhảy khỏi vai gấu đen, đi tới bên chân Hạ Vân Trù, làm nũng mà cọ vào người anh.
Người nhận nuôi tốt quá, vậy mà chỉ chịu nuôi mình cô.
Cái sức hút đáng chết này của cô, thế mà lại mê hoặc người nhận nuôi tới vậy.
Khi Mạc Linh Chi làm nũng, gấu đen thấy vậy nên cũng học theo, đi qua cọ Hạ Vân Trù.
Ai dè, vừa chổng mông lên thì đã khiến Hạ Vân Trù ngã lăn.
Gấu đen: “...”
Hạ Vân Trù: “...”
- ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT