Hạ Vân Trù đã thức dậy. Cũng giống hôm qua, anh bắt đầu luyện tập buổi sáng từ sớm.
Con chó kia vẫn đang ngủ “khò khò” trên giường. Nếu không phải do chăn mỏng, có lẽ họ sẽ không thấy được một thứ nho nhỏ đang phồng lên.
Nhóm Phương Hải bắt đầu quay phim, máy quay di động kia cũng lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ chính và chạy vào phòng vệ sinh.
Hai người ngồi chờ trước màn hình.
Mười phút, rồi hai mươi phút.
Chó con vẫn đang ngáy ngủ, không hề cử động.
Sau khi kết thúc luyện tập buổi sáng, Hạ Vân Trù gõ cửa phòng: “Chi Chi, dậy đi!”
Trên giường, chó con mới bật dậy.
“Áu!” Cô kêu lên như đang đáp lại.
Mạc Linh Chi gần như bắn dậy, đôi mắt tỏ ra khiếp sợ và ảo não.
… Toang rồi! Cô ngủ quên mất!
Nếu người nhận nuôi phát hiện ra cô đang ở trên giường thì hôm nay cô sẽ bị trừ đồ ăn vặt đó!
Cô lại nằm vật xuống, lăn lộn trên giường với sự hối hận trên khuôn mặt, cộng thêm bốn bàn chân quơ loạn trên không trung theo một cách vô cùng hình tượng... nổi khùng.
A a a!
Tôn Mai Ngọc: “Nó đang làm gì thế?”
Phương Hải: “Không biết...”
Tôn Mai Ngọc: “Nhưng mà... Ó ó ó, dễ thương xỉu!”
Trời ơi!
Tại sao trên đời này lại có một thứ phạm quy như vậy tồn tại chứ!
Cưng quá trời!
Mắt Tôn Mai Ngọc lấp lánh.
Lúc này, lỗ tai Mạc Linh Chi run lên, cô nghe bên ngoài có rất nhiều âm thanh khác lạ.
… Những người đó lại tới?
Đây là phản ứng đầu tiên.
Ngay sau đó, đồng tử cô co lại, cô không lăn qua lộn lại nữa mà nhảy dựng lên, rồi lao như tên bắn vào nhà tắm.
Màn ảnh thay đổi, máy quay giấu trong nhà tắm quay lại rõ mồn một...
Một chú chó từa tựa gấu trúc nhưng không có quầng mắt đang vội vã lao vào như tia chớp và bất chợt xuất hiện trước ống kính.
-
Lúc máy quay được đưa vào thì họ biết... trong nhà tắm không có ai cả.
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc chẳng mảy may bất ngờ. Bây giờ họ muốn quay chó con, nhà tắm hiện không có ai cả, nếu lát nữa nó ra ngoài thì chắc hẳn sẽ không phải là một con chó có “mắt gấu trúc” đâu nhỉ?
Chẳng biết người trốn trong nhà tắm hôm qua đã rời đi bằng cách nào nữa.
“Sao sáng nào nó cũng hấp ta hấp tấp vậy?” Tôn Mai Ngọc tò mò hỏi.
Phương Hải ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc nín không nổi...”
“Giỏi thật đấy.” Tôn Mai Ngọc tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Chó có thể tự đi vệ sinh là giỏi lắm đó ạ, trên đời này em sợ nhất là phải hốt phân đó, nếu không cần phải hốt thì em cũng muốn nuôi một con thú cưng.”
“Chó mà chúng ta có thể mua sẽ giống với con mà Hạ tổng mua được sao?” Phương Hải ra chiều bình tĩnh.
Tôn Mai Ngọc: “... Cũng đúng.”
Hạ tổng là một boss bự nên chỉ cần chịu tốn tiền thì sẽ có người chọn ra một chú chó thông minh nhất đưa đến trước mặt anh. Không biết anh mua con chó này bao nhiêu tiền nhỉ?
“Ủa? Nó đang làm gì thế!” Tôn Mai Ngọc đột nhiên hô lên.
Phương Hải vốn đang dõi theo Hạ Vân Trù vừa bước ra khỏi phòng giữ quần áo, nghe tiếng hô, anh ta cau mày nhìn vào màn hình rồi bực bội nói: “Nhỏ giọng thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên, một con chó thì có thể làm...”
Anh ta im bặt.
Trong nhà tắm.
Mạc Linh Chi đang dùng chân bới mở hộc tủ bên dưới bồn rửa tay, chui đầu vào, ngậm một cái chai ra rồi rụt đầu về.
… Đây chính là món đồ xịn sò mà cô bỗng dưng tìm được ở chỗ người nhận nuôi. Thứ này tốt hơn mực in gấp mấy lần, và thậm chí còn hữu dụng hơn thứ bột đen mà cô tìm thấy trong thùng rác.
Kế đến, cô khéo léo lùi lại hai bước, rồi chạy lấy đà và lao lên cái ghế đẩu gần đó.
Chiều cao của ghế đẩu vô cùng vừa vặn, do Hạ Vân Trù đặt ở đó cho cô.
Dĩ nhiên, lúc này Mạc Linh Chi chỉ nghĩ anh đặt ghế đẩu ở đây với mục đích cho cô nhảy lên bồn rửa tay để đánh răng thôi.
Cô hoàn toàn không nhận ra rằng...
Mỗi lần cô đánh răng, anh luôn đứng bên cạnh, rõ là anh có thể bế cô lên mà.
Cô nhảy lấy đà bằng ghế đẩu rồi đáp xuống bồn rửa tay.
Bồn rửa tay rất sạch và rộng rãi.
Sau khi nhảy lên, cô ngậm chai vào miệng rồi soi gương. Bên trong, trên mặt cô sạch boong bởi quầng mắt đã mất tiêu.
Ầy.
Cô thở dài thườn thượt.
Sao không có loại màu nhuộm nào có thể giữ màu thật lâu chứ?
Mỗi ngày đều phải cực khổ “trang điểm”, cô cũng rất rầu rĩ đó được chưa!
Bên cạnh, ở dưới đất, máy quay vẫn hoạt động, làm tròn nhiệm vụ ghi lại tất cả các hình ảnh vào ống kính.
Tai cô cụp xuống, hai chân dang ra kẹp cái chai. Một chân trước duỗi ra ấn vào nắp chai, nắp chai lập tức bật ra.
… Thật tiện lợi, những gì trong nhà người nhận nuôi đều rất phù hợp với cô!
Mạc Linh Chi vừa nghĩ vừa nghiêng chai. Cô dùng một chân hứng lấy thuốc nhuộm màu đen. Nó có mùi hương thơm ngát của thực vật, không hề gay mũi, vô cùng nhẹ và dễ chịu.
Cô khụt khịt, sau đó soi gương và bôi xung quanh mắt mình.
… Động tác cực kỳ trôi chảy.
Dường như “trang điểm” đã khắc sâu vào linh hồn của mỗi một cô gái, đến nỗi sau một thời gian luyện tập, động tác của Mạc Linh Chi đã trở nên vô cùng điêu luyện.
Đập nhẹ, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Vừa đập xung quanh mắt, vừa ngắm thành quả của mình qua gương. Chỗ nào nhạt thì cô sẽ lập tức bôi thêm.
Dặm xong một bên mắt, cô lại dặm sang bên còn lại.
Chẳng bao lâu sau, “gấu trúc” trong gương đã có quầng mắt, nhưng hình như trông không đối xứng lắm?
Cô lại bôi thêm.
Ngay sau đó, cô rụt chân về, rồi đậy nắp chai bằng chân không bị dính màu. Cái nắp “cạch” một tiếng và đóng kín.
Mạc Linh Chi lại soi gương, nhếch môi, trong đôi mắt đen như mực tỏ rõ sự thoả mãn. Tai cô run lên, đồng thời đuôi khẽ ngoe nguẩy trên bồn rửa tay.
… Ha ha, gấu trúc quốc bảo hoàn hảo!
Vui thích thưởng thức xong, cô giơ chân vặn vòi nước. Sau khi nước ấm chảy ra, cô đặt bàn chân đen đúa xuống dưới vòi, còn chân kia thì giúp “kỳ cọ”.
Đến khi trên người không còn bọt nước nữa, cuối cùng bàn chân cô mới được rửa sạch.
Kế đến, cô đi tới cái ly có lỗ tai gấu trúc, uống nước súc miệng, ngậm rồi phun ra.
Giải quyết xong tất cả mọi thứ, cô mới ngậm cái chai và nhảy xuống khỏi bồn rửa tay.
Cất “chứng cứ phạm tội” đi, cô còn nhớ rõ phải lấy chân đóng cửa hộc tủ lại.
Rồi sau đó nghển đầu, hếch cao hai vòng mắt đen to tướng, cô dựng thẳng đuôi và nghênh ngang đi ra ngoài. Cả người bộc lộ vẻ tự tin và kiêu ngạo.
… Cô là quốc bảo đây, sợ ai chứ?
Thái độ này in rõ trên khuôn mặt.
Màn hình bên ngoài.
Tôn Mai Ngọc: “...”
Phương Hải: “...”
Cùng với nhân viên đang xem lén: “...”
Yên lặng, im phăng phắc.
Tất cả mọi người như bị đóng băng, ngơ ngác đứng yên như trời trồng không nhúc nhích.
Bố khỉ! Đậu xanh! Rau má!
...Tam quan được đổi mới rồi.
Hạ Vân Trù biết họ đang xem gì. Anh điềm tĩnh đi tới bàn ăn và ngồi xuống. Tuy gương mặt vô cảm nhưng trong mắt lại chứa sự bất đắc dĩ.
… Hết cách rồi, nuôi một con chó cứ muốn giả làm quốc bảo thì anh biết phải làm sao?
Mạc Linh Chi bước tới cầu thang trong sự im lặng tột cùng đó. Hiển nhiên, cô không cảm nhận được nỗi kinh ngạc của mọi người. Khi nhìn thấy họ, cô còn ưỡn ngực, rồi vẫy vẫy chân hệt như hôm qua.
Chẳng qua lần này, cô không tò mò nhìn họ nữa, mà chạy thẳng tới bàn ăn và nhảy lên ăn sáng.
Động tác này làm mọi người bừng tỉnh.
Nuốt ngụm nước bọt, Tôn Mai Ngọc lắp bắp: “Em, vừa nãy em... không hoa mắt chứ ạ? Con, con chó này tự trang điểm cho nó luôn sao?!”
Phương Hải cũng nuốt nước bọt và gật đầu: “... Tôi cũng thấy.”
Suýt nữa Tôn Mai Ngọc đã nhảy dựng lên. Cô ấy không khỏi nhìn Mạc Linh Chi, rồi cất cao giọng với vẻ khó tin: “Đậu má!”
Cách đó không xa, một người một thú đang ăn cơm, chợt nghi ngờ nhìn qua.
Cô ấy lập tức rụt cổ rồi lùi lại dựa lưng vào tường.
Đến khi một người một thú tiếp tục ăn cơm, cô ấy mới chộp lấy cánh tay Phương Hải rồi hạ thấp giọng và phấn khích nói: “Anh Phương, anh Phương! Con chó đó thành tinh thật rồi!”
Đã phá án.
Quầng mắt đó do chính nó vẽ đấy!
Họ đổ oan cho Hạ Vân Trù rồi. Anh hoàn toàn chẳng “giấu Kiều trong nhà tắm”, mà họ bị chính con chó cực thông minh này chơi một vố rồi.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết Tôn Mai Ngọc cũng không muốn tin rằng...một con chó lại có thể mình tự vẽ quầng mắt cho mình!
Vả lại, không phải do người khác chỉ huy, mà chính nó tự chủ hành động!
Phương Hải cũng rất hứng khởi. Giọng anh ta hơi run bởi vào giờ khắc này, anh ta cảm nhận được...
“Con chó này sẽ hot đó!”
Anh ta gần như nghiến răng đầy kích động khi thốt ra câu đấy.
“Quay, hôm nay cô đi theo camera man, đặc biệt quay Chi Chi đi!” Phương Hải quay sang nhìn Tôn Mai Ngọc.
Anh ta gạt đi thái độ trước đây, thay vào đó giọng điệu tràn ngập kiên quyết.
-
“Đạo diễn Chương, Bạch Ngọc đang đợi, chúng ta trực tiếp qua đó luôn hay sao ạ?” Trợ lý hỏi.
Đạo diễn Chương vừa lên xe, nghe vậy bèn gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Trợ lý không dằn được cơn tò mò: “Đạo diễn Chương, Bạch Ngọc tìm chúng ta làm gì vậy? Sao không nói ngay mặt ạ...”
Đạo diễn Chương cười rồi lắc đầu: “Còn gì được nữa? Thêm mánh lới, chắc là muốn lăng xê CP để tăng độ hot cho cô ta chứ gì.”
“Hả? Vậy cô ta muốn ghép với ai? Tô Ức ạ?”
Đạo diễn Chương phì cười: “Vậy là cậu đánh giá thấp người ta rồi. Cậu tin không, mục tiêu của cô ta là Hạ tổng đấy.”
Trợ lý trố mắt, tỏ ra hoảng sợ.
Đạo diễn Chương cười mỉa: “Có vài người mơ mộng hão huyền lắm, dù các cảnh quay thực tế của Hạ tổng rất ít nhưng anh ấy có thèm quan tâm đâu nào? Trước đây, không phải tôi thương lượng với cô ta về việc ghép đôi lăng xê với Hạ tổng, mà là cảnh cáo cô ta đừng nên làm vậy...”
Lúc này, âm báo tin nhắn điện thoại di động của ông ta liên tục vang lên.
Ông ta khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, tưởng là Bạch Ngọc nhưng không ngờ lại là tin nhắn của Phương Hải. Nó tới liên tiếp một loạt.
Đọc xong từng tin, và cả một đoạn video khoảng vài giây trong đó, đạo diễn Chương trừng mắt.
Ngay sau đó, ông ta chợt hô to: “Đến biệt thự của Hạ tổng đi! Không đúng, đến Hoa Minh, hôm nay Hạ tổng sẽ đến Hoa Minh, con chó đó chắc cũng ở Hoa Minh thôi!”
Xe thắng gấp rồi chuyển hướng.
Trợ lý kinh ngạc: “Đạo diễn Chương, có chuyện gì vậy ạ?”
Đạo diễn Chương chà tay, mắt ánh lên niềm hưng phấn: “Chó, một con chó rất thú vị. Hôm nay tôi phải đích thân tới ngắm nghía nó mới được!”
Ống ta là người rất thích chó, huống hồ con chó thú vị đó lại xuất hiện tại chương trình.
Trợ lý: “!!!” Chi Chi!
Mắt anh ta cũng sáng rỡ.
...Chính là con chó mà tối qua anh ta đã thức trắng đêm cày cho bằng hết.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT