Editor: Mâm Xôi.

Vẻ mặt Trần Dương không chút sợ hãi e dè, anh ta đã quen Cam Vũ Quyên được hơn một năm rồi nên hiểu rõ tính cách của cô.

Cam Vũ Quyên không dính tiếng xấu nào, bởi vì người này rất cẩn thận.

Hơn nữa, tuy là ở trong giới đã nhiều năm nhưng không phải người thông minh cho lắm, đặc biệt là không đủ nhẫn tâm.

Nếu không...

Thì sao cô sẽ tin tưởng anh ta như vậy được?

Trần Dương cảm thấy, Cam Vũ Quyên là người rất dễ bị nắm thóp, tuy chỉ có chuyện chia tay là khiến anh ta có chút trở tay không kịp.

Nhưng may là anh ta còn chiêu dự phòng. Hơn nữa, chiêu này khiến cho phụ nữ ai cũng phải sợ hãi, đặc biệt là càng nổi tiếng thì càng sợ hãi tới tội cùng.

Thủ đoạn có hơi ghê tởm, thế nhưng có tác dụng là được rồi, không phải sao?

Sau khi tươi cười bước vào sơn trang, anh ta lại phát hiện ra ở ngoài có rất nhiều fan, thế nhưng bên trong lại không có ai.

Tầng một chỉ có một người đàn ông lạ mặt, khá giống vệ sĩ. Cách đó không xa là đạo diễn Chương, thế nhưng lại không thấy cầm máy quay, một số thiết bị ghi hình cũng đã được thu dọn.

Khách mời cũng không thấy đâu, thậm chí là cả Cam Vũ Quyên cũng không thấy mặt.

Trần Dương hơi cau mày.

Lúc này, Cam Vũ Quyên bước ra, bên cạnh cô còn có Hạ Vân Trù.

Lúc này Trần Dương mới thở phào nhẹ nhõm, tươi cười bước tới: “Vũ Quyên, anh tới thăm em.”

Nhìn cái hành động nhiệt tình kia thì có vẻ như anh ta muốn đi tới ôm cô, sau đó hôn một cái vậy, khiến Cam Vũ Quyên hết sức ghê tởm.

Ánh mắt cô hiện rõ sự chán ghét, ngay lập tức quay sang nhìn Hạ Vân Trù: “Hạ tổng, rốt cuộc là anh định dùng cách nào để giải quyết giúp tôi đây.’

Đàm phán?

Anh sẽ lấy thân phận là chủ Hoa Minh để đàm phán với Trần Dương sao?

Cam Vũ Quyên không muốn chọn cách báo cảnh sát, dù sao thì cô cũng là nghệ sĩ có tiếng tăm, báo cảnh sát thì sẽ rất dễ để lộ tin tức, cũng dễ bị cánh phóng viên đào ra.

Như vậy thì sợ là ảnh không bị xóa mà còn khiến cho cả thế giới thấy được ảnh và video của cô. Những lời đàm tiếu sẽ gắn với hình ảnh của cô mất.

Hơn nữa, chắc chắn Trần Dương sẽ có biện pháp dự phòng, không để cho cô báo cảnh sát.

Vậy nên… chỉ có thể trông cậy vào Hạ Vân Trù.

Nhưng mà, Hạ Vân Trù chỉ nhìn Trần Dương, sau đó bình tĩnh giơ tay lên.

Mấy người trông như vệ sĩ trong đại sảnh hồi nãy lập tức tiến tới, bắt lấy Trần Dương, còn bịt miệng lại để anh ta không thể kêu lên được.

Sau đó, bọn họ kéo Trần Dương đi, tới một gian nhà kho.

Mấy người đạo diễn Chương, làm ra vẻ như không nhìn thấy gì cả.

Đồng tử Cam Vũ Quyên co lại, không thể tưởng tượng được mà nhìn Hạ Vân Trù: “Hạ tổng?!”

“Anh sẽ không giết người diệt khẩu đấy chứ?!”

Hạ Vân Trù liếc xéo cô một cái, bình tĩnh nói: “Nghĩ nhiều rồi, xã hội này là pháp trị.”

Sau đó không nói gì nữa.

Ngoại trừ lúc nói chuyện với Chi Chi, anh vẫn luôn trầm mặc ít nói, hơn nữa còn có dáng vẻ như “muốn sống chớ lại gần” khiến người khác thật khó mà mở lời.

Lúc này, đạo diễn Chương cho phát nhạc.

Tiếng nhạc rất lớn, rất rộn ràng, che giấu đi những tiếng động khác.

Nhưng Cam Vũ Quyên đứng rất gần, hơn nữa, bởi vì luôn để ý tới gian nhà kho kia nên có thể mơ hồ nghe được những tiếng động kỳ lạ bên trong phát ra. Nhưng tiếng nhạc quá lớn nên nghe cũng không được rõ ràng.

Cam Vũ Quyên hoảng sợ nhìn về phía Hạ Vân Trù.

Ôi mẹ ơi, thiếu chút nữa cô đã bị sự dịu dàng của người đàn ông này dành cho Chi Chi che mờ con mắt rồi, anh vốn không phải người dễ đụng vào!

Cũng đúng, trước khi tham gia vào chương trình này, cái tên Hoa Minh, Hạ Vân Trù ở trong giới đã gắn liền với cái mác “trầm mặc kiệm lời”, ngoài ra thì còn một danh xưng khác nữa là “không dễ chung đụng” mà!

Cam Vũ Quyên đứng cạnh Hạ Vân Trù, chờ đợi hơn hai mươi phút.

Cửa nhà kho mở ra, mấy người có thân hình vạm vỡ rời đi, còn đem theo cả Trần Dương đang đầy đầu mồ hôi, mặt mày tái mét với biểu tình hoảng loạn ra theo.

Người đi đầu tới trước mặt Hạ Vân Trù, giọng nói thô ráp: “Đã giả quyết xong, tổng cộng anh ta lưu ở ba nơi. Một phần trong máy tính, lão Lý vừa xóa bỏ. Trên lưu trữ đám mây có một phần cũng đã bị xóa, phần trong điện thoại xóa xong rồi tiện đó cài đặt lại hệ thống luôn.”

Hạ Vân Trù gật đầu: “Ừm, vất vả rồi, mọi người đi đi.”

Vậy là, giống như lúc đột nhiên xuất hiện, bọn họ nhanh chóng xoay người rời đi mà không nhìn Trần Dương lấy một cái.

Cam Vũ Quyên nhìn mà miệng há thành chữ “O”.

Lúc lâu sau cô mới lắp bắp lên tiếng: “Như vậy… như vậy là giải quyết xong rồi?”

Hạ Vân Trù nhìn cô, gật đầu, còn mang theo phần ghét bỏ...

“Tất nhiên là loại người như anh ta không chịu nổi bị thẩm vấn rồi, chỉ cần hai mươi  phút là có thể hỏi ra hết rồi giải quyết xong xuôi. Ai giống như mấy người nghĩ ra cái cách gì, ký hợp đồng? Loại người thích nắm lấy điểm yếu của người khác như này, có ba bản lưu, anh ta làm trò sau đó trước mặt mấy người xóa đi hai bả, giữ lại một bản. Sau đó có yêu cầu gì lại để cho anh ta tới tìm mấy người à”

“Hợp đồng....”

“Có tác dụng sao? Nhỡ đâu anh ta tiếp tục dùng chiêu kia để uy hiếp thì sao? Hơn nữa, chỉ cần trong tay anh ta còn ảnh chụp thôi thì cũng rất nguy hiểm. Có khi điên lên còn muốn đồng quy vu tận với cô thì sao? Cái cách giải quyết kia của mấy người, đúng là đang tự lừa dối chính mình mà.” Hạ Vân Trù tỏ vẻ chê bai.

Cam Vũ Quyên: “...”

Cô trầm mặc.

Đúng là vậy, chỉ cần để cho anh ta nắm trong tay thì vẫn sẽ có hậu họa.

Trần Dương nằm trên đất đã dần hồi phục lại, gương mặt tái nhợt đi mà trừng mắt với Cam Vũ Quyên, hét lên: “Tôi muốn tố cáo mấy người! Mấy người dám hành hung tôi, mấy người....”

Hạ Vân Trù liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Có chứng cứ không?”

Trần Dương vươn tay ra nhưng lại phát hiện, ngoại trừ vết đỏ bên ngoài thì không có miệng vết thương nào cả.

Anh ta luống cuống, hoảng loạn tìm miệng vết thương trên người mình. Thế nhưng… không thấy bất cứ thứ gì cả!

Trần Dương trừng lớn mắt: “Hạ Vân Trù! Anh...”

Hạ Vân Trù: “Anh muốn tố cáo tôi chuyện gì? Vì sao tôi phải hành hung anh chứ, tôi và anh có thù oán gì?”

Trần Dương: “Anh muốn tôi xóa...”

Giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Bởi vì anh ta không thể nào nói với cảnh sát là: Hạ Vân Trù ép anh ta xóa ảnh khi3u gợi của Cam Vũ Quyên đi được.

Thực ra thì anh ta vẫn luôn lo sợ Cam Vũ Quyên sẽ báo cảnh sát, tuy đã giấu một phần vào lưu trữ đám mây để phòng trường hợp đó nhưng vì làm chuyện sai trái nên vẫn có chút sợ cảnh sát.

Bây giờ anh ta có báo cảnh sát thì lấy lý do gì chứ?

Anh ta không dám nói ra lý do thật sự... bịa ra một cái?

Nhưng không thể nào nghĩ ra được lý do khác....

Trần Dương tức run người.

Hạ Vân Trù cười lạnh: “Hơn nữa, anh có chứng cứ không? Có nhân chứng không? Nếu anh còn dám lặp lại lời hồi nãy lần nữa thì tôi sẽ tố cáo anh tội vu khống, để cho bộ phận pháp lý của Hoa Minh đại diện liều mạng với anh, khiến cho anh tán gia bại sản. Tất cả mọi người trong sơn trang có thể làm chứng cho tôi, rằng là tôi chưa làm gì anh cả.”

Cam Vũ Quyên: “Đúng vậy, có tôi làm chứng!”

Trần Dương nghẹn họng, hơn nữa còn bị hành vi “đổi trắng thay đen” của Hạ Vân Trù làm cho kinh sợ, ngây người ra, không thể tin được mà nhìn anh.

Hạ Vân Trù ngồi xổm xuống, đối mặt với anh ta, ánh mặt lạnh lẽo: “Còn nữa, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không...”

Ánh mắt anh mang theo sát khí, khiến người đối diện sợ tới phát run.

Hạ Vân Trù chắc chắn làm được!

Nếu như anh muốn hành anh ta thì có tới cả trăm ngàn cách!

Giống hôm nay vậy, anh ta khổ không nói nên lời!

Nhận ra điều này khiến Trần Dương nhớ tới đau đớn hồi nãy, mặt mày tái nhợt đi, không ngừng lui về sau. Rồi như là bị thứ gì đó đuổi theo mà hoảng loạn đứng lên, cả người toát mồ hôi lạnh mà chạy ra khỏi sơn trang, bước đi lảo đảo.

Nhìn anh ta dần biến mất khỏi tầm mắt, đạo diễn Chương vỗ tay rồi cầm loa nói lớn: “Mọi người, vào vị trí thôi, chuẩn bị ghi hình!”

Cam Vũ Quyên: “...”

Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía Hạ Vân Trù, hơi lắp bắp nói: “Vậy… vậy là giải quyết rồi?”

Hạ Vân Trù lạnh lùng liếc cô một cái: “Không thì sao? Giống như cô, ôm Chi Chi nhà tôi khóc?”

Nói xong, Hạ Vân Trù xoay người đi lên lầu.

Sợ Chi Chi học phải thứ không hay nên anh còn đang để cô ở trên phòng kìa.

Lúc này rõ ràng là muốn lên cùng cô nên có vẻ anh khá vội vàng.

Cam Vũ Quyên nhìn bóng dáng anh, lại nhìn về hướng Trần Dương rời đi, vẫn còn hơi ngây người như cũ.

Câu cuối cùng mà anh nói, là đang không vừa lòng nhỉ?

Không vừa lòng vì cô ôm Chi Chi khóc?

Cam Vũ Quyên đột nhiên bật cười, cô nghĩ, chuyện may mắn nhất của mình chính là ôm Chi Chi khóc. Nếu không thì chắc bây giờ cô vẫn còn đang đau khổ vì bị Trần Dương ép buộc.

Bây giờ, chuyện đã được giải quyết.

Tuy là Hạ Vân Trù làm, nhưng cô càng cảm kích Chi Chi hơn.

Đội ngũ đem đồ ăn ngon tới cho Chi Chi sau này, sẽ có Cam Vũ Quyên cô cùng gia nhập.

- --

Buổi sáng có rất nhiều ekip và khách mời đều được hoãn lại giờ ghi hình, tuy không biết nguyên nhân tại sao nhưng không có ai hỏi mà chỉ xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ ghi hình.

Có ngày hôm qua làm bước đệm nên nhiệm vụ của hôm nay khá là đơn giản, hơn nữa ba bữa cơm cũng khá phong phú.

Đạo diễn Chương ngoài cho bọn họ nhiệm vụ mở quán ăn để kiếm tiền ra thì còn lồng thêm vào một vài trò chơi nhỏ để làm tăng tính hấp dẫn cho chương trình.

Tất nhiên là trên thực thế, chỉ cần có Chi Chi ở đây thì chương trình sẽ không cần lo về lượng người xem.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ, tuy giọng nói có phần trách móc nhưng không hề hung dữ chút nào...

“Chi Chi! Em lại ăn đồ của người khác rồi!”

Cam Vũ Quyên: “...” Hạ tổng, nếu anh có thể lấy giọng điệu như nói với Trần Dương hồi sáng thì tôi có thể miễn cưỡng tin là anh đang trách móc đấy.

Quả nhiên, Mạc Linh Chi có hơi chột dạ nhưng không hề sợ hãi.

Cô nâng tay lên, sờ sờ bụng mình: “Au..”

Đói bụng, thật sự là quá hấp dẫn rồi, hơn nữa, bọn họ cứ nằng nặc mời tôi ăn....

Hạ Vân Trù đi tới, nói với khách hàng tiếng xin lỗi rồi nhấc cún con lên. Anh đưa cô tới quầy bên cạnh, ở đó anh đã chuẩn bị sẵn bánh quy.

Mạc Linh Chi bị đưa đi thì ủ rũ cụp đuôi, buông thõng bốn chân, héo úa.

Hạ Vân Trù đặt cô lên quầy, đưa cho cô một miếng bánh quy rồi bất đắc dĩ nói: “Chi Chi, hôm qua anh nói em như nào, em quên hết rồi sao? Em như này...”

Anh hơi ngừng lại, rũ mắt nói: “Em như này, thì sau sao có thể tự mình sống được đây?”

Mạc Linh Chi gặm bánh quy, mông lung nhìn về phía anh: “Ấu?”

Cái gì mà tự mình sống?

Không phải là cô sống cùng với anh hay sao?

Hạ Vân Trù cười chua xót, nâng tay xoa đầu cô.

Mạc Linh Chi đứng lên, nhào vào lòng anh rồi dùng đôi mắt đen láy nhìn anh: “Au!” Người nhận nuôi, anh hãy luôn sống cùng tôi được không?

Hạ Vân Trù không nói gì, chỉ cầm bánh quy đút cho cô.

Bên ngoài trông bình tĩnh đạm mạc, thế nhưng l0ng nguc lại quặn đau.

“Chi Chi, ăn cá khô nhỏ không?” Một giọng nam vang lên.

Tô Ức mặc tạp dề đi ra, trên tay còn cầm một cái đĩa rồi mỉm cười nói.

Lúc mở hàng ăn thì hoặc là bọn họ sẽ ăn trước giờ cơm, hoặc là sẽ ăn sau giờ cơm. Bây giờ đang ăn sau giờ cơm.

Bởi vậy nên thường sẽ rất đói, mà dù là hôm qua hay hôm nay thì Tô Ức đều trang thủ trong lúc nấu cơm làm thêm đồ ăn vặt cho Chi Chi. Ai bị đói chứ Chi Chi thì không!

Trong lòng anh ta để tâm tới Chi Chi.

Mạc Linh Chi: “Au..” Muốn!

Vậy là, mẻ cá khô mới ra lò đã thay thế được vị trí của bánh quy khô khan.

Tô Ức cong mắt cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn Chi Chi. Đôi mắt đào hoa như tản ra mị lực, câu dẫn người khác.

Hạ Vân Trù thu hết tất thảy vào tầm mắt, tuy không nói gì như ánh mắt lại càng thêm sâu thẳm, chua xót.

Tô Ức, đúng thật là xứng với Chi Chi hơn.

- --

Hôm nay vốn dĩ không khác với ngày thường là mấy, tuy là quay chương trình nhưng vì sắp đóng máy nên rất là nhẹ nhàng, khách mời cũng rất vui mừng.

Thế nhưng bên ngoài trời lại tối đen, thường nói tháng ba mưa phùn nhưng nhìn trời hôm nay thì có vẻ là sắp có bão lớn rồi.

Hai tiếng sau giờ cơm trưa là thời gian nghỉ ngơi, Trương Tụng Hạo phải đi ngủ trưa, Hạ Vân Trù cũng đưa Chi Chi về phòng.

Hạ Vân Trù: “Chi Chi, em nên học hỏi người ta.”

Mạc Linh Chi: “...” Bộ lông xù lập tức xẹp lại.

Hạ Vân Trù có hơi buồn cười, đang định nói gì nữa nhưng đột nhiên lại có người gõ cửa phòng, âm thanh dồn dập.

Anh đặt Chi Chi xuống, ra ngoài mở cửa, Chi Chi cũng tò mò mà ngó đầu ra nhìn.

Ngoài cửa, trợ lý Cao có chút bối rối.

Vừa thấy Hạ Vân Trù, anh ta cất giọng khàn khàn của mình lên: “Hạ tổng, lão Hạ tổng… bệnh tình nguy kịch, sợ là, sợ là sắp không được nữa. Quản gia Bùi mong anh sẽ tới gặp mặt ông ấy lần cuối, ông ấy vẫn luôn gọi tên của anh...”

Hạ Vân Trù hơi ngây người.

Sau đó, anh lạnh lùng nói: “Ông ta và tôi không có liên can gì hết, không đi”

Mối liên hệ duy nhất của anh với Hạ Chấn Đình chính là cái họ kia mà thôi, nếu như không phải do Trình An là người đặt tên cho anh với cái họ này thì anh đã sớm đổi!

Trợ lý Cao hơi sửng sốt, có chút chần chờ...

Dù sao cũng là ba của Hạ tổng, hơn nữa, còn là lần gặp cuối cùng.

Hạ Vân Trù: “Không cần nói cho tôi biết chuyện của ông ta.”

Nói xong, Hạ Vân Trù đóng cửa lại.

Anh tự nhiên đi tới bên cạnh Chi Chi, nở nụ cười tươi: “Không có gì cả, Chi Chi, tiếp tục học đi.”

Dù cho là Mạc Linh Chi không hiểu đối nhân xử thế như nào thì cũng nhìn ra được, Hạ Vân Trù có hơi mất hồn, nếu không… rõ ràng cô còn chưa mở sách ra thì sao anh lại bảo cô tiếp tục được?

Nghĩ ngợi một hồi, Chi Chi đi tới bên giường, đắp chăn lên rồi biến thành người.

Bởi vì sự bất thường này của Chi Chi nên sáng nay, tất cả camera trong phòng Hạ Vân Trù đã bị gỡ đi hết.

“Hạ Vân Trù...” Cô mở to đôi mắt đen láy, lo lắng nhìn anh.

Hạ Vân Trù dựa vào cửa sổ, bất đắc dĩ: “Được rồi, anh thừa nhận, đúng là tâm trạng có hơi phức tạp, dù sao thì ông ta cũng không phải người xa lạ....”

Anh hơi ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng mà anh sẽ không đi thăm đâu, cả anh và ông ta đều không xứng được tha thứ, hơn nữa trời sinh đã không có duyên làm ba con nên chỉ thấy tâm trạng hơi phức tạp chứ không đau khổ chút nào đâu.”

Sau lưng, một cái đầu khẽ cọ vào người anh.

Hạ Vân Trù xoay người lại.

Chi Chi choàng chăn, khẽ dựa vào gần anh, trong đôi mắt sạch sẽ kia tất cả đều là hình bóng anh.

Hạ Vân Trù nhìn đôi mắt này, như muốn sa vào trong, vĩnh viễn không thoát ra nữa.

Nhưng anh kiềm chế lại.

Thế nhưng, Mạc Linh Chi lại dựa vào lòng anh, dán mặt lên l0ng nguc anh rồi dịu dàng nói: “Hạ Vân Trù, không cần phải đau khổ, sau này tôi đồng hành cùng anh.”

Lời nói vừa dứt, hốc mắt Hạ Vân Trù đã ươn ướt.

Anh không kiềm được mà vươn tay, ôm cả người cả chăn vào lòng mình, như muốn khảm cô vào trong thân thể.

Anh muốn thời gian mãi dừng ở giây phút này, để Chi Chi luôn ở cạnh anh, được anh ôm chặt vào lòng.

Mạc Linh Chi có hơi không thoải mái, thế nhưng không ngăn anh lại.

Hạ Vân Trù hơi run rẩy, đôi mắt dần đỏ lên.

Anh thật sự thật sự rất muốn vĩnh viễn được ở cạnh cô.

Chi Chi, Chi Chi của anh.

Sau khi nhận được tin lúc trưa thì tới một giờ sáng, Hạ Chấn Đình mất.

Có vẻ rất đột ngột, thế nhưng sức khỏe của ông ta vốn dĩ luôn không tốt, ba mươi năm nay quanh quẩn trong bệnh viện mà còn phải chống đỡ cả công ty nên đột ngột ngã xuống, không qua khỏi cũng là bình thường.

Mấy năm này, Hạ Vân Trù sống những ngày như thế nào thì Hạ Chấn Đình cũng sống những ngày như thế ấy.

Hai phút trước khi Hạ Chấn Đình mất, quản gia Bùi gọi điện cho Hạ Vân Trù.

Thật ra lúc điện thoại báo có số lạ gọi, Hạ Vân Trù đã đoán được phần nào là ai gọi nên anh bắt máy.

Đầu bên kia, quản gia Bùi biết anh sẽ không ngắt máy ngay nên không nói gì mà chỉ đặt điện thoại ở bên cạnh Hạ Chấn Đình. Hạ Vân Trù ngồi trên giường, cầm di động rồi nghe từng tiếng đứt quãng truyền tới.

“Vân Trù...”

“Vân Trù, thật sự xin lỗi...”

“Xin lỗi con...”

“... Ba, ba mơ thấy An An.”

“An An… là em, em tới đón anh sao....”

“An An đừng đi… em đừng đi, An An!”

Sau hai chữ cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên tiếng kinh hô: “Hạ tiên sinh!!”

Sau đó là tiếng quản gia Bùi khóc nấc lên.

Hạ Vân Trù treo điện thoại, ngây ngốc ngồi trên giường.

Hạ Chấn Đình chết rồi, người đàn ông nắm giữ toàn bộ hận ý của anh cứ thế mà chết.

Rất đột ngột, nhưng lại như lẽ đương nhiên.

Hạ Vân Trù không cảm thấy khó chịu, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán mà thôi. Sau đó anh chợt nhớ tới người nhà của mình, nhớ tới cái người gọi là “em trai” mà mình chưa gặp đã chết kia.

Anh nhớ tới rất nhiều người.

Nhưng người cuối cùng mà anh nghĩ tới, vẫn là Chi Chi.

Hạ Vân Trù nhìn sang bên cạnh, Chi Chi từ trước tới nay luôn ngủ ngon nhưng giờ lại không ngủ được. Cô nằm bên cạnh, hốc mắt đỏ hồng nhìn anh, có vẻ rất đau lòng, khổ sở.

Anh cười khẽ: “Chi Chi, em khóc gì chứ? Em biết mà, anh không có tình cảm với người kia.”

Mạc Linh Chi ngồi dậy, cô có mặc áo ngủ, nhiệt độ trong phòng lại ấm áp nên không cần thiết phải đắp chăn.

Cô che ngực mình: “Hạ Vân Trù, nhìn anh thì tôi lại thấy ở đây khó chịu lắm.”

Đôi mắt đỏ hồng của cô trông rất tủi thân, thậm chí là không biết được vì sao mình lại thấy khó chịu nên mới nhìn anh, cầu xin sự giúp đỡ.

Mà Hạ Vân Trù thì càng thêm sửng sốt.

Cảm giác này anh cũng có, là đau lòng.

Là trong lòng có đối phương nên mới đau lòng, mới khó chịu.

Biểu cảm trên mặt anh thay đổi, ánh mắt hơi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Chi Chi. Anh hơi hé miệng, cánh môi run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play