Đồng hồ sinh học của Mộc Hạ rất đúng giờ, dù là tối qua bị Hàn Thiên Ngạo nhiều lần làm vẫn không đủ khiến cả người cô đau nhứt ê ẩm thế nhưng cô vẫn đúng giờ dậy.

Trước đây đa phần là Hàn Thiên Ngạo dậy sớm hơn cô anh rời nhà cũng sớm hơn, Mộc Hạ cố gắng ngồi dậy nhìn quanh căn phòng, cô nhìn lại gra giường cố vết máu loang lỗ nhưng không nhiều, cô mặc quần áo vào sau đó liền thu dọn gra giường lấy bộ mới khác thay vào.

Mộc Hạ ôm gra giường xuống lầu đem bỏ chúng vào máy giặt, vừa lúc đó cô nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại thấy Hàn THiên Ngạo mồ hôi lấm tắm, bộ đồ thể thao màu đen hiển nhiên là anh vừa ra ngoài tập thể dục.

“ Em dậy sớm vậy?” Hàn Thiên Ngạo thoáng sững người khi thấy Mộc Hạ đang cho gra giường vào máy giặt, anh tưởng những cô gái sau khi trải qua lần đầy hoan ái sẽ không rời giường sớm được mà anh tối qua nhất thời bị sự ham muốn nhất thời không thể kiềm chế hết lần này đến lần khác muốn cô.

“ Em phải đến công ty.” Mộc Hạ chỉ nhìn anh một lúc, gương mặt xinh đẹp thanh thuần không hề tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, thậm chí Hàn THiên Ngạo nghĩ có khi là cảm xúc che giấu của cô vợ nhỏ của anh quá tốt chăng.

Cô trả lời anh xng liền đến bếp muốn làm đồ ăn sang, đây cũng là thói quen Mộc Băng tập cho cô từ lúc nhỏ.

“ Anh ăn sang không?” Mộc Hạ không nhìn anh mở miệng nhàn nhạt lên tiếng.

“ Được.” Hàn Thiên Ngạo trả lời sau đó liền lên phòng tắm rửa thay đồ, lúc anh xuống lầu Mộc Hạ đã làm bữa sáng xong, hai phần trứng rán và bánh mì cắt gọn gàng.

Phần của anh có một tách cà phê còn bốc khói, anh liếc nhìn Mộc Hạ đang cúi đầu ăn sáng, trên bàn bên cô là ly trà hoa nhài, thoang thoảng thơm mát.

Hàn Thiên Ngạo tưởng cô vợ anh sẽ giống những cô gái khác bữa sáng sẽ kèm theo một ly sữa.

“ Em, không uốn sữa sao?” Anh không nhịn được lên tiếng hỏi, so với anh của trước kia sẽ là không màn đến vấn đề của ai, nhưng cô vợ này khiến anh ngoại lệ.

“ Em không thích uống sữa, chị Mộc Băng thích uống trà hoa nhài, em cũng thích.” Cô nhàn nhạt trả lời, khi nhắc đến chị gái giọng cô có chút buồn bã, nhắc đến Mộc Băng Hàn Thiên Ngạo thoáng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“ Công việc của em tốt chứ?” Hàn Thiên Ngạo nhanh chống che giấu cảm xúc lại tiếp tục muốn hiểu về cô một chút, anh biết cô là nhân viên ở Bách Hải nhưng cụ thể là gì cô ấy làm gì anh không tìm hiểu, ban đầu anh vốn là chỉ vì em gái anh mà chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng anh cũng có lời hứa hẹn với Mộc Băng là đảm bảo cuộc sống của Mộc Hạ vui vẻ và đầy đủ.

“ Rất tốt.” Mộc Hạ hướng anh mỉm cười trả lời, đơn giản chỉ là nụ cười có lệ nhưng cũng khiến tim Hàn Thiên Ngạo không khỏi rung động, sau khi hai người ăn sáng xong cô thu dọn bát dĩa sau đó lên phòng tắm rửa thay quần áo công sở, Hành Thiên Ngạo đã rời đi trước, Mộc Hạ ra cửa liền bắt xe đến công ty.

Đã rất lâu Mộc Hạ và cô bạn than Bạch Nhạn không gặp hôm nay trong giờ ăn trưa cô nhận được điện thoại của Bạch Nhạn hẹn cùng nhau ăn cơm, địa điểm là nhà hang có tiếng Kim Xuyên, nghe nói là độ an ninh rất tốt, Mộc Hạ lần đầu đến đây bảo vệ canh giữ kiểm tra một lúc biết cô là người hẹn cùng Bạch Nhạn nên mới để cô vào.

Bạch Nhạn tuy chỉ là một diễn viên mới nổi, đa số cô đều nhận vai diễn nữ phụ nhưng diễn xuất của cô được đánh giá tốt, cô ấy rất muốn đầu quân cho ông ty giải trí Thịnh hải, một công ty với qui mô đào tạo diễn viên tốt lại là ông ty giải trí lớn nhất, có rất nhiều diễn viên, ca sĩ, người mẫu có tiếng đều đầu quân cho thịnh hải, Bạch Nhạn cũng muốn vào nhưng vào thịnh hải hầu như không dễ.

“ Hạ Hạ, bên này.” Bạch Nhạn vui vẻ vẫy tay với cô, ở đâ Bạch Nhạn không sợ bị mấy phóng viên làm phiền, cô làm sao có thể tới nơi này ăn cơm một phần là than phận của cô là nhị tiể thư của Bạch gia cô ấy còn có quan hệ khá tốt với người quản lí ở kim xuyên.

“ Sao hôm nay có thời gian cùng mình ăn cơm vậy?” Mộc Hạ lên tiếng hỏi thăm, cơ duyên của cô cùng Bạch Nhạn rất tốt, học cùng nhau từ tiểu học đến đại học, nhưng vì Mộc Hạ học rất giỏi mới năm hai đã làm đề án bảo vệ được giáo sư cùng hiệu trưởng hết mực khen thưởng tốt nghiệp cũng sớm hơn các sinh viên khác, cũng là vì sự kiện kia mà Mộc Hạ kiên quyết muốn tốt nghiệp, hiệu trưởng và các giáo sư rất tiếc nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.

Sau khi Mộc Hạ tốt nghiệp năm đó Bạch Nhạn liền cò hứng thú với diễn xuất liền đăng kí trường điện ảnh và ra trường theo nghiệp diễn,với thân phận của Bạch Nhạn có thể có đất diễn tốt nhưng cô ấy không muốn như vậy, cô là dung thực lực để đi lên mới cho cô ấy cảm giác thành công.

“ Mình muốn đầu quân cho thịnh hải, quản lí của mình đang tìm cách đàm phán với người quản lí bên thịnh hải, cho nên thời gian này mình rảnh rỗi, còn có mình nói ho cậu biết mình lén quản lí thử vận may tìm kim chủ.” Bạch Nhạn vui vẻ nói, trên gương mặt đầy vẻ hưng phấn như một đứa trẻ.

“ Tiểu Nhạn, cậu làm vậy không sợ gia đình cậu sao?” Mộc Hạ vốn biết tính tình bướng bỉnh của Bạch Nhạn, cô và Bạch Nhạn tuy rất thân với nhau nhưng cô biết gia đình Bạch Nhạn là truyền thống về y học, chỉ có cô lại ngược hướng theo nghề diễn xuất, khiến ba mẹ Bạch tức giận cắt toàn bộ phí sinh hoạt của Bạch Nhạn.

“ Xì!!, mình mới không cần họ an thiệp vào, cậu biết đấy nhà mình theo truyền thống y học có mỗi mình là học y không dô.

Nhưng anh trai mình không có bỏ mặt mình, mình được như bây giờ mình biết anh ấy nhún tay vào.” Bạch Nhạn như quả bóng bị xì hơi khi nhắc đến ba mẹ cô, lại không ngừng oán than anh trai cô luôn can thiệp vào chuyện của cô, khiến cho cô ở đoàn phim bị coi thường, nói cô dựa dẫm người khác mới có thể nhận vai.

“ Nếu không muốn anh cậu giúp vậy vì sao cậu lại muốn tìm kim chủ?” Mộc Hạ nhàn nhạt lên tiếng hỏi, với cách này của Bạch Nhạn cô không đồng tình.”

“ Hạ Hạ, cậu không cần căng thẳng, mình không phải hạng người như vậy, mình chỉ nói đùa với cậu thôi.” Bạch Nhạn vội vàng nhận lỗi, cô biết từ khi chị Mộc Băng mất tích Mộc Hạ trở nên lạnh lùng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play