Không lâu sau đó, bố tôi qua đời, hôm đưa bố đi chôn cất, tôi ngồi trong nhà tang lễ nhìn thấy Vương Cương đến chia buồn.

Thắp hương rồi cậu ta cũng không nói câu nào, chỉ nhìn tôi với tâm trạng nặng nề, vẻ mặt như ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi.

Khi đó tôi bận lo liệu tang sự cho bố, cũng không có thời gian quan tâm hỏi han.

Mãi tới lúc kết thúc tang sự, cả người tôi đều mệt đến rã rời, tôi vội quay về nhà tắm rửa, định là sẽ đánh một giấc thật ngon.

Nhưng vừa nằm xuống chưa được bao lâu, trong nhóm chat của công ty lại nổ ra một tin chấn động.

Giám đốc Châu chết rồi.

Nghe có người nói trong khoảng thời gian tôi xin nghỉ phép, giám đốc Châu giống như cắn phải thuốc k1ch thích, cả ngày lẫn đêm không ngừng tăng ca làm việc, thậm chí còn ăn ngủ luôn ở trong văn phòng.

Hôm xảy ra chuyện, ông ta ngay cả đi vệ sinh cũng không kịp đi.

Mãi cho đến lúc chết, tay của giám đốc Châu vẫn còn đặt trên bàn phím, giữ nguyên động tác đang gõ chữ.

Biết được tin này, tôi trằn trọc suốt cả một đêm.

Tôi lờ mờ nhớ lại đêm đó khi giám đốc Châu ép tôi tăng ca, tôi hình như đã nói muốn ông ta “làm việc kiệt sức mà chết”.

Là trùng hợp, hay là…

Sáng sớm hôm sau, lúc còn đang ngủ say, tôi chợt bị đánh thức bởi tiếng chuông réo ing ỏi, là điện thoại của Tiểu Văn gọi đến.

Kể từ khi hôn sự bị huỷ bỏ, tôi và cô ấy đã không còn bất kì liên lạc nào với nhau.

Bây giờ cô ấy lại gọi đến, lẽ nào là hồi tâm chuyển ý rồi sao?

Tôi nhấc máy, nghe thấy Tiểu Văn nói: “Lâm Viễn, chứng minh thư của em có phải rơi ở nhà anh không?”

Tôi nhịn không được tự giễu mình, hoá ra là chỉ muốn lấy lại chứng minh thư.

Trước khi xảy ra chuyện huỷ hôn ầm ĩ, Tiểu Văn thường hay đến nhà tôi chơi, có lẽ chứng minh thư của cô ấy bị rơi mất lúc đó.

Định thần lại, tôi vội vàng cúp điện thoại sau đó lục tung đồ đạc trong phòng ngủ, bận rộn một lúc lâu mới lục thấy chứng minh thư của cô ấy trên tủ đầu giường.

Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh và tươi sáng của Tiểu Văn trên chứng minh thư, tôi không khỏi tự nghĩ, nếu như tôi và cô ấy không chia tay thì tốt biết mấy.

Lúc đi ngang qua phòng khách chuẩn bị xuống nhà, tôi thoáng liếc qua tấm phật bài đã được bọc vải đen hôm trước, không biết từ lúc nào nó lại bị hở ra một góc, lộ ra đôi mắt của bức tượng trẻ con kia, trông như là đang nhìn tôi cười vậy.

Vẻ mặt đó khiến cả người tôi đều cảm thấy rờn rợn.

Tôi nghĩ mãi không hiểu, tấm vải đó đã phủ kín trên phật bài rồi, sao có thể bị vén ra được?

Tôi cầm chứng minh thư đi đến dưới nhà Tiểu Văn, cô ấy đang ở cửa tiểu khu chờ tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Im lặng một lúc, tôi đưa chứng minh thư cho cô ấy rồi nói: “Em cầm lấy đi, sau này đừng tuỳ tiện vứt lung tung nữa.”

“Ừm!” Tiểu Văn nhận lấy chứng minh thư, nhìn tôi ngập ngừng như muốn nói gì đó.

Bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.

Tôi hỏi cô ấy có phải muốn nói gì với tôi không? Tiểu Văn gật đầu đang định mở miệng, lúc này phía sau lưng lại truyền đến một giọng nói nghiêm khắc: “Tiểu Văn, đang làm gì vậy, sao còn chưa vào nhà?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ của Tiểu Văn.

Người phụ nữ đáng lẽ sẽ là mẹ vợ tương lai của tôi, lúc này đang nghiêm mặt chạy tới, chộp lấy tay của Tiểu Văn quay đầu đi vào trong tiểu khu: “Mày thật sự làm mẹ mất mặt quá đi mà, chẳng phải mẹ đã nói với mày rồi sao, đừng qua lại với nó nữa…”

Tôi nhìn Tiểu Văn bị ép rời đi, cảm xúc trong lòng lúc này rất phức tạp, cũng rất ngột ngạt.

Thật ra, tình cảm của chúng tôi rất tốt, nếu như mẹ cô ấy không coi trọng vật chất như vậy…

Chiều hôm đó, tôi tự chuốc mình đến say mềm, uống tới tận nửa đêm mới lảo đảo quay về nhà.

Bước vào phòng khách, tôi phát hiện ra tấm vải đen bọc phật bài trước đó đã bị rơi xuống đất.

Lúc đó, trong lòng tôi rất bực dọc, tôi hung hăng nhặt tấm vải lên, sau đó bọc lại phật bài kia lần nữa, miệng thở ra toàn là mùi rượu nồng nặc, tôi nói: “Chẳng phải mày có bản lĩnh lắm sao, có giỏi thì khiến Tiểu Văn gả cho tao đi.”

Tôi không nhớ là mình đã đi ngủ lúc nào, sáng hôm sau thức dậy chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, vốn tôi định đến bệnh viện lấy thuốc giải rượu để tỉnh táo hơn một chút, nhưng trên đường đi lại nhận được điện thoại của Vương Cương gọi tới, cậu ấy chủ động hẹn tôi đến quán bar gặp mặt.

Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi Vương Cương, thế là tôi đồng ý ngay.

Vừa đến nơi, tôi đã than phiền với Vương Cương về chuyện phật bài tà mị kia, còn tiện miệng nhắc đến chuyện của giám đốc Châu.

Nào ngờ Vương Cương lại thản nhiên nói: “Hiện giờ có ai mà không phải chịu nhiều áp lực đâu chứ, một người điên cuồng tăng ca cả ngày sau đó đột tử ngay trên bàn làm việc cũng có gì kì lạ đâu?”

Tôi cực kì bất an nói: “Tôi chân trước vừa mắng ông ta, chân sau ông ta đã đột tử chết, quá tà mị rồi.”

“Cậu làm sao khẳng định được hai chuyện này có liên quan với nhau, cậu nhìn thấy phật bài đó giết người chưa?” Giọng điệu của Vương Cương mang theo chút giễu cợt.

Tôi không biết đáp lại thế nào.

Một tấm phật bài nho nhỏ, sao có thể giết người được?

Tôi vừa ổn định lại tinh thần, Vương Cương lại làm như cố ý hù doạ tôi vậy, cậu ta nửa đùa nửa thật nói: “Nếu ngày nào đó cậu phát hiện phật bài kia vô duyên vô cớ bị nứt, vậy thì phải thật sự cẩn thận rồi đấy.”

Tôi sững người tại chỗ, hỏi: “Sẽ như thế nào?”

“Uống đi, suốt ngày cứ lo đâu đâu.” Vương Cương không chịu nói tiếp nữa, cầm ly bia lên cười toe toét chuyển chủ đề.

Uống đến gần hai, ba tiếng, tôi dìu Vương Cương đã say khướt ra ngoài đón xe, vừa tiễn cậu ta lên xe xong, điện thoại của tôi liền rung lên, màn hình hiện đến số của Tiểu Văn.

“Sao lại là cô ấy…”

Tôi cảm thấy rất buồn phiền, mặc dù tôi luôn hi vọng có thể quay lại với Tiểu Văn, thế nhưng cứ nghĩ đến người mẹ hà khắc kia của cô ấy, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến những điều này, tôi dứt khoát tắt máy.

Nhưng chưa đến một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông.

“Rốt cuộc là có thôi đi không?” Lần này tôi không thể chiến thắng được sự phiền phức, chỉ đành ấn nút nghe.

Vừa đặt điện thoại lên tai, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Văn: “Lâm Viễn, mau đến nhà em với, lúc mẹ em ăn cơm bị hốc xương cá….”

Tôi nói không nên lời.

Chuyện nhỏ như vậy, bảo bà ấy nuốt chút giấm xuống không phải là được rồi sao?

Nhưng Tiểu Văn vẫn không ngừng nức nở nói: “Không phải chỉ bị hốc một miếng xương cá, mà là bị hốc cả con cá…”

Hả?

Tôi ngẩn người, người lớn như vậy mà bị hốc cả con cá? Cảm thấy chuyện này có chút quái lạ, tôi vội nói: “Đừng gấp, anh lập tức đến ngay!”

Cúp điện thoại xong, tôi gấp rút bắt một chiếc taxi.

Đợi đến lúc tôi chạy tới dưới lầu nhà Tiểu Văn, mẹ của cô ấy đã nằm trên cáng cứu thương, được một số nhân viên y tế khiêng xuống.

Thứ hiện ra trước mắt tôi là một khuôn mặt tím tái vì ngộp thở, vô cùng đau đớn và vặn vẹo.

Tôi thảng thốt cực độ, vội vã hỏi bác sĩ đã xảy ra chuyện gì?

Bác sĩ nói với tôi: “Bệnh nhân lúc đang uống canh bị một con cá lù đù làm tắc khí quản, dẫn tới nghẹt thở mà chết.”

Trong nhà xác, Tiểu Văn khóc đến chết đi sống lại.

Tôi kéo tay cô ấy, muốn an ủi nhưng không biết nên nói thế nào.

Một loại cảm giác quỷ dị không thể diễn tả nổi khiến tôi mơ hồ bất an.

Đến hơn nửa đêm, Tiểu Văn đã khóc tới mệt lả, lúc này đang dựa trên vai tôi, giọng điệu lộ rõ vẻ chua xót: “Lâm Viễn, ở lại giúp em đi, anh cũng biết bố mẹ em ly hôn từ lâu rồi, em không biết phải lo liệu tang sự của mẹ thế nào…”

Tôi đồng ý trong cơn mơ màng.

Chưa đầy một tuần, tôi đã phải ở nhà tang lễ lo liệu tang sự lần thứ hai.

Nhân viên ở đó đều ngơ cả ra, nói: “Sao lại là cậu nữa vậy…?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cười khổ.

Liên tục suốt ba ngày, tôi luôn ở bên cạnh Tiểu Văn thay cô ấy lo liệu tang sự.

Có lúc, tôi thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ ích kỉ rằng, thực ra mẹ Tiểu Văn mất đi cũng là một chuyện tốt, ít nhất bây giờ không còn ai ngăn cản tôi và cô ấy ở bên nhau nữa.

Thế nhưng khi tỉnh táo lại, tôi lại cảm thấy tội lỗi sâu sắc vì suy nghĩ đó.

Sau khi đám tang kết thúc, tôi dự định sẽ bắt một chiếc taxi đưa Tiểu Văn về nhà trước.

Có điều mới đi được nửa đường, cô ấy đột nhiên ôm chặt lấy tôi gào khóc nức nở: “Lâm Viễn, bây giờ em thật sự không còn chỗ nào để dựa vào nữa rồi…”

Nhìn nét mặt tiều tuỵ đó của Tiểu Văn, lòng tôi đau đến cực độ.

Bây giờ mẹ cô ấy không còn nữa, Tiểu Văn bơ vơ không nơi nương tựa, quả thực rất cần một ai đó để dựa vào.

Tôi hỏi cô ấy có muốn về nhà với tôi không, để tôi chăm sóc cô ấy cả đời này.

Tiểu Văn nước mắt lưng tròng, đồng ý.

Trước khi đưa Tiểu Văn về nhà, tôi chợt nhớ ra mình vẫn còn một chuyện chưa giải quyết xong, đó là tìm một nơi yên ổn nào đó cất tấm phật bài kia đi.

Bởi vì chuyện xảy ra gần đây rất có thể có liên quan đến phật bài đó, tôi không hi vọng Tiểu Văn nhìn thấy nó, càng không thể để cô ấy tiếp xúc với nó được.

Tôi đưa cô ấy đến một chỗ khác, sau đó vội vã trở về nhà, vừa bước lên cầu thang vừa nghĩ, rốt cuộc nên để tấm phật bài ở đâu đây?

Chưa kịp đợi tôi đưa ra quyết định, một chuyện kì lạ khác lại xảy ra.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play