Cuối học kì gần đây, Ninh Nhất Tiêu bị người trong bộ bình chọn trở thành phó bộ trưởng của bộ học tập, chuẩn bị thay thế cho các đàn anh sắp đến kỳ tốt nghiệp sắp phải rời trường.

Sau khi lên chức, công việc đầu tiên của hắn là tổ chức hội đọc sách xem phim, đó là một hoạt động với hắn mà nói thì nó không hề liên quan gì đến học tập.

Trên thực tế, cho dù là đọc những cuốn sách không cần thiết hay là xem điện ảnh, Ninh Nhất Tiêu đều rất ít khi làm việc này. Toàn bộ thời gian của hắn đều dùng để học tập, học tập vì để thi được thành tích tốt, dù là cạnh tranh vào làm cán bộ của hội học sinh cũng chỉ là để kiếm thêm nhiều điểm, tích lũy thêm chút quan hệ.

Giảng viên thích những học sinh có chuyên môn xuất sắc, mà những lãnh đạo như thư ký ủy viên đoàn thường thích học sinh có năng lực tổ chức giỏi.

Ninh Nhất Tiêu không thích làm lãnh đạo cho người cùng lứa, nhưng những chuyện có thể lát gạch cho con đường xa xôi sau này của hắn thì hắn đều sẽ tình nguyện làm, còn những thứ khác thì hắn lại không có thời gian rảnh nào để lãng phí.

Bộ môn vì hội đọc sách xem phim nên đã xin được phòng để chức hoạt động, những học sinh khác trong bộ có ý định dùng kinh phí để mua một ít sách truyện rồi lấy ra đặt ở nơi này.

Hôm đó có trận mưa, thời tiết cũng không tốt, Ninh Nhất Tiêu nhiệt tình giúp bọn họ bưng mỗi một thùng sách chuyển vào, sau đó lại đặt từng cuốn lên trên giá.

“Vất vả cho cậu quá Nhất Tiêu, nếu mà không nhờ cậu bọn tớ chắc phải đi qua lầu bên kia mượn xe kéo luôn quá.”

Trên mặt Ninh Nhất Tiêu luôn treo nụ cười ôn hòa, “Chuyện nhỏ mà, đừng khách sáo.”

Đối phương vẫn không từ bỏ việc khen hắn tốt bụng như cũ, Ninh Nhất Tiêu mượn cớ để bọn cô mở điều hòa ra, “Trong phòng hình như hơi nóng quá.”

“Ok.”

Chỉ còn lại hắn một mình dọn sách, Ninh Nhất Tiêu thu lại nụ cười trên mặt, yên tĩnh tháo lớp seal trong suốt ra, nghe thấy tiếng sét đánh đột ngột bên ngoài cửa sổ.

Lúc hắn cong người lấy ra một cuốn mới trong thùng sách ra phát hiện thấy trên dải bìa có in một hàng chữ cực kì bắt mắt:

[Cả cuộc đời của tôi, chỉ là một cuộc chiến tranh thấp hèn chỉ để nâng cao địa vị xã hội.]*

(*trích từ Neapolitan Novels)

Ninh Nhất Tiêu im lặng nhìn chăm chú một lúc, lấy dải bìa xuống, gập đôi lại vất vào trong thùng rác ở một bên.

“Nhất Tiêu, cậu giúp tớ phát thẻ ý kiến với.”

“Ừm, ok.” Ninh Nhất Tiêu đặt xong sách, quay người rời đi.

Từng học sinh tham gia hoạt động bước vào, đợi đến lúc người đông đồng đủ hết chỗ trong căn phòng chiếu phim nhỏ này, Ninh Nhất Tiêu liền trước lên bục rồi mỉm cười giới thiệu về những phần liên quan đến hội đọc sách xem phim, hắn khuyến khích mọi người tích cực thảo luận, cho dù bản thân hắn có không hứng thú, hắn càng hi vọng chính mình lúc này nên ở một nơi nào đó làm thêm, làm thêm một tiếng nữa để kiếm tiền trả nợ.

Nhưng cái trường học cấp cao này chưa bao giờ thiếu những học sinh yêu thích văn học nghệ thuật, khác với hắn, đại bộ phận người ở nơi này sinh ra đã có điều kiện học tập tốt nhất. Các đứa con được trời cưng không cần phải khổ não vùng vẫy trong biển đề bài tập, họ có rất nhiều thời gian có thể dùng để làm phong phú bản thân.

Khán giả ngồi vào vị trí rất tự nhiên mà tụ năm họp bảy lại để chia sẻ sách truyện. Ninh Nhất Tiêu cũng vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn, hắn không cần phí sức làm việc cho hoạt động đọc sách ở nửa trước.

Lúc mọi người thảo luận, hắn ngồi ở một góc lấy máy tính của phòng hoạt động để chuẩn bị bài.

Tiền dạy phụ đạo môn toán cho học sinh lớp 7 chiếm hơn nửa nguồn tiền sinh hoạt của hắn, đó cũng là công việc nhẹ nhàng nhất mà hắn đang làm.

“Nhất Tiêu, phim điện ảnh khi nào mới chiếu thế?” Thời gian đã trôi qua hơn nửa, thành viên trong bộ là Lý Thông bước tới, anh nhỏ giọng dò hỏi hắn. “Hay là đợi thêm mười phút nữa?”

Ninh Nhất Tiêu cười cười, đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình máy tính như cũ, giọng điệu dịu nhẹ, “Được thôi.” Hắn gõ xong công thức cuối cùng, sau đó tắt tab đi rồi đứng dậy nhường chỗ cho Lý Thông, “Cậu copy chưa đó?”

“Chưa nữa, tôi làm giờ đây.” Lý Thông nói.

Công tác chuẩn bị đã xong, Ninh Nhất Tiêu đứng dậy tắt hết đèn trong phòng, Lý Thông click vào play video, ảnh chiếu hiện lên, phim điện ảnh bắt đầu.

Đây là một bộ phim thể loại tự truyện tối nghĩa – Gương, bắt đầu là ống kính chậm dài phóng đại, cảnh cánh đồng nơi tràn ngập những bông hoa màu xanh tím nở rộ như tranh dầu họa, bụi cây nơi đồng quê và căn phòng, người phụ nữ đang hút thuốc bên lan can, đoạn thơ độc thoại không rõ đầu đuôi.

Trong phim gió nổi lên rất lớn rất mạnh, lớn đến mức Ninh Nhất Tiêu bắt đầu nghĩ xem đây là trùng hợp khi quay điện ảnh hay là nhân tạo, và có cách nào để tạo ra được cơn gió lớn đến thế.

Gió lướt qua cả cánh đồng hoang dại như sóng biển, sắc biển màu xanh lá.

Ninh Nhất Tiêu ngồi sát vai Lý Thông ở bên góc tường, câu được cây chăng nhìn về phía ảnh chiếu.

Hắn rất nghiêm túc mà nghĩ có khi nào là máy bay trực thăng không?

Vào lúc này, cánh cửa phòng chiếu phim đột nhiên phát ra tiếng “kẽo kẹt” rất khẽ, khe cửa dần dần được mở ra, có một cậu trai động tác nhẹ nhàng bước vào, lách mình đóng cửa lại.

Lúc quay đầu lại, khuôn mặt bị mưa ướt bị rọi lên bỏi vầng sáng sặc sỡ như dầu hoa. Có thể là bởi vì vừa chạy qua trong mưa, cậu hơi hơi thở gấp, long nguc phập phồng.

Có một tia chớp bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng rõ ràng đôi mắt ướt át của cậu.

Ninh Nhất Tiêu giống như theo bản năng bị cái gì đó bắt được.

Người đàn ông trong phim đang đọc một đoạn độc thoại không có biến hóa ngữ điệu bằng tiếng Nga, phụ đề chạy lướt qua:

[Mỗi một khắc chúng ta tụ lại đều coi như đang chúc mừng một ngày lễ nào đó, thế giới chỉ có người và ta.

Người dũng cảm, nhẹ nhàng hơn cả chim, bay xuống cầu thang xoáy vòng, dẫn ta xuyên qua bụi hoa Đinh Hương, đến tới nơi lĩnh địa của người.]*

(từ phim điện ảnh “Mirror” của đạo diễn Andrei Tarkovsky)

Bản dịch văn của đoạn thơ này Ninh Nhất Tiêu bỏ qua mất, nhưng sau này hắn nhớ mãi không quên cảnh Tô Hồi xuất hiện trong phòng chiếu phim mờ tối.

Thế nên hắn sau này vô số lần trong đầu của bản thân, trong mơ tạo lại nên hình ảnh lúc này,

Thứ thay đổi theo từng bước chân đi với chỗ ngồi của kẻ xông vào không chỉ có quang ảnh biến hóa kì diệu, còn có cả ánh mắt Ninh Nhất Tiêu. Hắn thậm chí còn không phát hiện ra bản thân nhìn chăm chú người ta rất lâu, cho đến khi Lý Thông ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn.

“Này, nhìn thấy chưa, người đó đấy.”

Giọng của Lý Thông rất nhỏ, bị tiếng nhạc của điện ảnh lấp mất hơn nửa.

Ninh Nhất Tiêu có hơi không tự nhiên mà cúi đầu, im lặng hai giây mới đè thấp giọng trả lời: “Sao vậy?”

“Người vừa bước vào đó, Tô Hồi, cậu có biết không?” Trên mặt Lý Thông có nụ cười xen lẫn một chút chê cười và khinh bỉ, nhưng không quá rõ ràng.

Ninh Nhất Tiêu chỉ có thể lắc đầu, lại theo bản năng cười theo, “Tôi có thể ai cũng quen được à?”

“Cũng đúng, cậu học bên ngành điện tử mà, cách xa thế không biết cũng bình thường thôi. Cậu ta là một kẻ lập dị, cực kì lập dị.”

Lý Thông vừa bắt đầu đã dùng từ như vậy để hình dung cậu, khiến cho trong lòng Ninh Nhất Tiêu sinh ra chút không hài lòng nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

Lý Thông không để ý thấy, bị học sinh ở hàng trước nhìn một cái mới lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn qua Wechat cho Ninh Nhất Tiêu.

[Quản lí – Lý Thông: Tôi học cùng một học viện với cậu ta, chỉ là không cùng một ngành, cậu ta học ngành kinh tế. Ngành kinh tế này của trường chúng ta áp lực học tập lớn biết bao, hận không thể một ngày 24 giờ có đến 48 giờ để học.

Cậu ta thì sao, hở tí là xin nghỉ, có lúc nghỉ một cái là cả một hai tháng, năm ngoái còn tạm nghỉ học, cũng không biết rốt cuộc là sức khỏe kém hay là ghét học. Nhưng mà lạ lắm, cậu ta tham gia kì thi điểm số cũng đều rất ổn.]

Ninh Nhất Tiêu xem xong tin nhắn rồi nhìn lên, bất giác nhìn về phía Tô Hồi. Cậu ngồi tựa lên lưng ghế, dùng khăn giấy lau sạch nước trên mặt, rất chăm chú nhìn lên màn hình, mắt rất lớn.

Ánh lửa cháy lên trong điện ảnh rọi lên mặt cậu, trong mắt hắn, khuôn mặt trắng bợt như được bọc bởi một tầng màu đỏ mập mờ.

[Quản lí – Lý Thông: Nghe nói cậu ta không thích cái ngành này, hồi năm nhất còn từng làm đơn xin chuyển sang ngành khác, hình như còn được thông qua rồi, kết quả lại không đi, không thể hiểu nổi, đây có thể là cơn hứng của tiểu thiếu gia nhỉ.]

[Ninh Nhất Tiêu: Tiểu thiếu gia?]

[Quản lí – Lý Thông: Nghe người ta nói ông ngoại cậu ta là “quan lớn”, mẹ cậu ta thì làm ăn, bố cậu ta hình như cũng là quan chức. Không chắc lắm, nói chung thì “ô dù” khá lớn, ai chắc được cậu ta có phải hay không là tự mình thi vào được đại học T chứ.]

Suy đoán thế này bản thân đã mâu thuẫn với sự thật vừa rồi Lý Thông mới nói, Ninh Nhất Tiêu nghĩ vậy.

Nếu đã tham gia thi cử đạt được những thành tích đều không tồi thì sẽ không dựa vào quan hệ mà vào được trường học.

Cho dù bản thân hắn ghét nhất là loại người như vậy.

Người sống trên đời muôn hình vạn dạng, vào khoảnh khắc vừa sinh ra đời dường như đã tham gia vào một cuộc cá cược không thể quay đầu. Bàn cá cược này không hề công bằng bởi vì có những người từ ngay ban đầu đã được phát cho toàn bài tốt, còn có những người trong tay chỉ có bài nát, còn không thể không đánh bài xuống.

Điện thoại lại lần nữa rung lên.

[Quản lí – Lý Thông: Đúng rồi, còn có cái này hài lắm. Con người như cậu ta……trông cũng được đúng không, hèn chi những người tỏ tình với cậu ta không chỉ có nữ, nam cũng không ít đâu, cậu biết tường tỏ tình ẩn danh không?]

Ninh Nhất Tiêu trả lời nói không, hắn căn bản chẳng có thời gian đi xem những thứ này.

Lý Thông cảm thấy khó mà tin được, cười phì lên.

[Quản lí – Lý Thông: Không phải chứ, cậu là khách quen trên đó đấy. Tôi cảm thấy trừ cậu ra thì chính là tiểu thiếu gia đấy, à đúng rồi, còn có cả đàn em năm nhất họ Hạ mới đến của khoa tin ngành điện tử của các cậu đấy, cái người không thích nói chuyện ấy, ảnh chụp lúc học quân sự truyền đi khắp nơi đâu cũng thấy luôn ấy.]

Ninh Nhất Tiêu có biết đàn em đó, ban đầu còn do hắn phụ trách chào đón, nhưng mà lúc này hắn lại chỉ nghĩ tới Tô Hồi mà thôi, cho dù đang không nhìn cậu.

[Quản lí – Lý Thông: Không chỉ là tường tỏ tình ẩn danh, tiểu thiếu gia trước đây cũng bị một bạn học nam của học viện nhân văn theo đuổi cả mấy tháng, đúng thật là kiểu theo đuổi như theo dõi vậy, sắp chặn đến nhà vệ sinh nam luôn rồi á. Tôi thấy mắc cười, sao được yêu thích đến thế chứ, tên đó có mị lực gì à.]

Ninh Nhất Tiêu khóa màn hình, không tiếp tục nói chuyện với cậu ta. Lý Thông sau đó cũng không nói về Tô Hồi nữa, nói câu có câu không, ví dụ như màn hình điện thoại hắn nát thế này rồi còn không đi đổi cái mới.

Nhưng sự chú ý của Ninh Nhất Tiêu đã chuyển dời đi.

Trong cảnh tối mù của phòng chiếu phim, Tô Hồi một mình ngồi ở hàng cuối cùng trông cách biệt với đám đông, rất yên tĩnh cũng rất chăm chú.

Cậu có một khuôn mặt dễ khiến người khác nhớ đến.

Ninh Nhất Tiêu của quá khứ cho rằng bản thân sẽ không dùng từ “xinh đẹp” hay “đẹp đẽ” để hình dung một bạn nam, nhưng bây giờ hắn sửa đổi lại nhận thức của bản thân, Tô Hồi có thể được hình dung như vậy.

Những cảm xúc do nghe chuyện bát quát sinh ra khiến cho Ninh Nhất Tiêu không còn rảnh đi thưởng thức điện ảnh.

Đợi đến khi điện ảnh kết thúc, lúc mà tiếng thảo luận xì xào của mọi người vang lên, hắn với hoàn hồn lại, chung với những thành viên trong bộ khác hoàn thành công việc còn lại một cách máy móc, nhận lấy thẻ ý kiến từ tay mọi người.

Đại khái là xuất phát từ một loại tiềm ý thức nào đó, Ninh Nhất Tiêu đi về phía hàng của Tô Hồi, thu từ hàng đầu tiên lần lượt từng cái đến cuối. Trên mặt hắn luôn giữ một nụ cười, nhìn có vẻ rất cởi mở thân thiện.

Cho đến khi hắn cuối cùng cũng đứng tới bên cạnh Tô Hồi, trên bàn của cậu đặt một cuốn sách, hình như là vừa lấy xuống từ kệ sách bên cạnh.

“Bạn học này, thẻ ý kiến của cậu đã viết xong chưa?”

Tô Hồi ngẩng đầu, tầm nhìn trung với hắn, ánh mắt đơn thuần, “Em không có á.”

Giọng của cậu nghe rất êm tai, âm cuối cùng hơi hơi cao lên, nghe có vẻ rất vô tội.

Ninh Nhất Tiêu bây giờ mới nhớ tới, “Thật là ngại quá, tôi quên mất cậu sau này mới tới. Tôi bây giờ đưa cho cậu một tấm.”

Hắn quay người đi về phía hậu đài, ai mà ngờ Tô Hồi giơ tay víu lại vạt áo của hắn.

“Đợi chút đã.”

Ninh Nhất Tiêu quay đầu, đầu tiên là nhìn vạt áo bị túm láy, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Hồi.

Tô Hồi thả tay ra, cười thành tiếng, “Động tác của anh nhanh quá.”

Thấy cậu lật cuốn sách trước mặt ra, Ninh Nhất Tiêu mới phát hiện bên trong thế mà có kẹp một tờ khăn giấy.

“Đây.” Cậu đưa tờ khăn giấy có viết chữ cho Ninh Nhất Tiêu, cười lên rất đáng yêu, “Đây là thẻ phản hồi của em.”

“Cảm ơn.” Trên tờ khăn giấy còn dính chút hơi nước, ẩm ướt y hệt cậu vậy, chữ viết bằng bút bi phía trên rất đẹp đẽ rõ ràng.

Ninh Nhất Tiêu rất nhanh chóng nhìn thấy được nội dung phía trên.

[Rất thích gió ở trong điện ảnh.]

“Đừng khách sáo.” Tô Hồi giọng nhẹ nhàng.

Người trong phòng chiếu phim lần lượt rời đi, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.

Lần này Ninh Nhất Tiêu nhận lấy khăn giấy xong không có lập tức rời đi, hắn cũng không rõ là tại sao, chỉ là bất giác cứ đứng lại tại chỗ trong chốc lát, cho đến khi Lý Thông goi tên hắn.

“Nhất Tiêu cậu thu xong rồi à?”

“Ừ.” Ninh Nhất Tiêu quay đầu đáp một tiếng. Vào lúc chuẩn bị rời đi, Tô Hồi cũng đứng dậy đi theo.

Hắn nghe thấy một câu nói rất nhẹ nhàng của Tô Hồi, “Anh có muốn lấy thông tin liên lạc của em không?”

Ninh Nhất Tiêu khựng bước chân lại, còn tưởng rằng mình nghe lộn, thế nên quay đầu lại nhìn Tô Hồi, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc, “Gì cơ?”

Tô Hồi không có lặp lại, chỉ cười một cái rất ấu trĩ với hắn.

Có một lúc như thế, Ninh Nhất Tiêu như thấy ảo giác.

Hai người bọn họ đứng trong thảo nguyên bát ngát, trên đầu là máy bay trực thăng cánh quạt quay vòng rất nhanh.

Cơn gió cực lớn thổi hết đi hơi nước mưa trên người Tô Hồi, cả sự thanh cao và xinh đẹp xa không với tới của cậu, thổi tới dừng lại ngắn ngủi trên lồng nguc Ninh Nhất Tiêu.

“Anh vừa nãy đã nhìn em lâu lắm đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play