Đào thị nhanh chóng ra khỏi nhà và bĩu môi tố khổ với Đào Tam gia đang ngồi trong sân: “Ông nội, cháu đã nói không có vấn đề gì rồi mà nhị ca cứ đòi bắt mạch, thật đúng là biết lăn lộn người khác!”

Đào Tam gia đang vui tươi hớn hở ăn bánh trung thu Ngũ Bảo mang về lại nghe cháu gái làm nũng tố khổ thì cười nói: “Nhị ca con cũng thương con thôi. Con đừng có mà vớ vẩn, bình thường muốn gặp lang trung khó thế nào, phải tới tận Phùng gia thôn mời, nếu bệnh nặng còn phải đi qua vài ngọn núi tới trấn trên tìm người. Hiện tại tụi bây đúng là ở trong phúc mà không biết. Cái con khỉ Tam Bảo kia chẳng chịu uống thuốc gì còn con thì nhõng nhẽo kén cá chọn canh!”

Đào thị vừa nghe ông nội nói mình nhõng nhẽo thì lập tức hét lên không phục: “Ông nội, cháu nhõng nhẽo lúc nào!”

Đào Tam gia cười mắng: “Gả chồng xong là nhõng nhẽo, ba ngày hai bữa Ngũ Bảo lại đi thăm con nhưng mỗi ngày chỉ thấy con ngồi đó chờ ăn uống, chuyện gì cũng để Tu Trúc đi làm!”

Đào thị lập tức trợn mắt với Ngũ Bảo và hừ hừ: “Được lắm Ngũ Bảo, không phải đệ không thích anh rể hả? Sao lại thành đệ nói xấu ta vậy!”

Ngũ Bảo nghiêm trang nói: “Đệ chỉ có gì nói đó, việc nào ra việc ấy!”

Đào thị tức giận giả vờ định véo mặt tên kia nhưng hắn vội chôn mặt vào ngực ông nội thế là nàng cả giận: “Ngũ Bảo, đệ bao nhiêu tuổi rồi còn thế hả?”

Đào Tam gia cưng chiều vỗ cái vai nhỏ của Ngũ Bảo và khen: “Đứa cháu nhỏ này của ta là đứa thông minh nhất!”

Ngũ Bảo ngẩng đầu để thở sau đó đắc ý liếc Đào thị một cái lại thấy nàng duỗi tay qua thế là vội trốn luôn. Đào thị tức giận chờ Ngũ Bảo ngẩng đầu để véo một cái vì thế một lớn một nhỏ vây quanh Đào Tam gia trừng mắt nhìn nhau. Ông cũng mặc kệ cho cháu chơi.

Trong tây phòng Nhị Bảo cười tủm tỉm chờ Ân Tu Trúc mở miệng. Tên kia nói: “Không phải nhị ca nói mình có thể nhìn thấu lòng người sao? Nghi vấn trong lòng ta dù không nói ra miệng hẳn huynh cũng rõ rồi đúng không?!”

Nhị Bảo đáp: “Không rõ!”

Ân Tu Trúc giật giật khóe miệng nói: “Nhị ca đi cả tháng mới về có 1,2 ngày, phiền não của huynh và ta giống nhau. Nói thế hẳn là đủ sáng tỏ rồi chứ?!”

Nhị Bảo vẫn giả ngu: “Không rõ!”

Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi: “Đại ca, nhị ca và ta hiện giờ có nỗi khổ giống nhau, sao một người thông minh như nhị ca lại không hiểu nhỉ?”

Nhị Bảo vẫn kiên định lập trường: “Không rõ!”

Ân Tu Trúc biết rõ Nhị Bảo cố ý nhưng vẫn ung dung nói: “Nhị ca đã không ít lần trải qua vui vẻ của tiểu biệt đúng không?! Nhưng tiểu biệt này chẳng qua chỉ hơn tháng, hiện tại ta lại phải nhịn cả một năm, nhị ca đã sáng tỏ chưa?”

Nhị Bảo vẫn đáp: “Không rõ!”

Ân Tu Trúc lại nói: “Thời gian mang thai phải cẩn thận, không thể cùng giường? Nhị ca đã sáng tỏ chưa?”

Nhị Bảo lập tức đáp: “Cái này thì ta biết!” Nói xong hắn đắc ý cười nói: “Nói chuyện với lang trung chính là phải lời ít ý nhiều như thế, đừng để lang trung phải đoán tâm tư của mình!”



Ân Tu Trúc sờ sờ cái mũi, tỏ vẻ đã ghi nhớ, lúc này Nhị Bảo mới nói tiếp: “Vấn đề của đệ cũng là thứ mọi nam nhân có vợ mang thai đều quan tâm. Lúc này có hai cách!”

“À, xin lắng nghe nhị ca dạy bảo!” Ân Tu Trúc khiêm tốn học hỏi.

“Cách thứ nhất chính là tự xử, cái này ắt đệ cũng biết!” Nhị Bảo nghiêm trang hỏi còn Ân Tu Trúc thì giật giật khóe miệng đáp: “Không có hứng thú!”

Nhị Bảo lại cười cười: “Cách thứ hai phiền toái hơn, không chỉ hao tiền, còn hỏng thanh danh, đó chính là nạp thiếp!”

Ân Tu Trúc đen mặt cáu: “Cái đồ lang băm nhà huynh có thể nói cái gì đáng tin cậy hơn không!”

Nhị Bảo cười nói: “Đại ca cũng nói ta như thế, thôi được rồi, ta nghiêm túc đây!”

Sau đó Nhị Bảo blah blah nói một hồi. Ân Tu Trúc vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng hai người chuyển từ thời gian mang thai cần chú ý gì trong chuyện phòng the tới một ít tư thế mang lại hứng khởi. Cả hai trao đổi tâm đắc của mình, nói lại rất nghiêm trang giống như đang thảo luận cái gì đó cao thượng lắm.

Mãi tới khi Lý thị ồn ào gọi ăn cơm trưa hai kẻ này mới ra khỏi phòng, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra miệng. Cả hai coi như chưa có chuyện gì, giống hệt các cô nương rúc rích với nhau những bí mật thầm kín. Và một khi đã có chung bí mật thì tình cảm hai bên cũng gần hơn.

Người đầu tiên phát hiện ra quan hệ của Nhị Bảo và Ân Tu Trúc tốt hơn chính là Tam Bảo. Tên này đúng là mắt sắc, hắn âm thầm quan sát và nghĩ: “Hả, sao hai người này hôm nay lại ngồi cùng nhau nhỉ? Ế, còn nhìn nhau cười nữa chứ, nhất định là có bí mật! Hừ! Nhị hồ ly còn giúp chắn rượu, quá không bình thường!”

Tam Bảo thò lại gần và thấp giọng hỏi Nhị Bảo: “Nhị hồ ly, huynh và anh vợ đệ có chuyện tốt gì thế? Nói đi, có phải đang tính kế đệ không?”

Nhị Bảo gật đầu nói: “Đúng, ta định chuốc say cho đệ, xem đệ mất mặt!”

Tam Bảo khịt mũi coi thường nhưng trong lòng lại phòng bị. Nhị Bảo thì chỉ cười không nói và tiếp tục ăn uống.

Đào Tam gia thích nhất là lúc cả nhà đoàn tụ, vì thế ông vui tươi hớn hở ôm vò rượu ngâm cẩu kỷ ra rót cho con cháu và cháu rể cùng uống. Ai biết Lý thị lại la lên: “Lão nhân, ông một đống tuổi rồi sao mà uống lại mấy thằng nhóc này chứ! Có muốn mệnh nữa không?!”

Trường Phú khuyên: “Nương yên tâm đi, có con canh rồi, con sẽ không để cha uống nhiều đâu!”

Lý thị vẫn lo lắng nhưng Đào Tam gia lại cười nói: “Bà thích nhất là ồn ào, hôm nay là ngày lễ, khó lắm cả nhà mới đoàn tụ ta uống một hai chén bà cũng nói!”

Lý thị hận quá: “Ta lười không thèm nói với ông, Trường Phú, Trường Quý, hai đứa nhìn một chút, đừng để cha bây uống nhiều quá!”

Trường Phú và Trường Quý gật đầu còn Tam Bảo lại nói: “Bà cứ yên tâm đi, bọn cháu đều có chừng mực!”

Tam Bảo không nói lời nào còn đỡ, vừa nói Lý thị đã xù lông mắng: “Con khỉ như con có biết chừng mực là gì? Ăn rượu nếp than lần nào cũng say! Con còn không biết xấu hổ mà bảo mình có chừng mực!”

Tam Bảo bị mắng thì gắp đậu phộng tự lấp miệng mình.



Lưu thị vội khuyên mẹ chồng: “Nương, bọn nhỏ đều ở đây, đều hiểu chuyện cả.”

Lúc này Lý thị mới ngồi xuống lẩm bẩm: “Aizzz, cha mấy đứa thích hút thuốc, buổi tối ho không ngừng. Lúc này ông ấy lại đòi uống rượu nên ta mới nóng nảy!”

Lưu thị nói: “Nương, hiện tại cha hút ít hơn nhiều rồi, rượu cũng không uống mấy. Ngài cứ yên tâm đi, hiện nay nhiều người canh chừng như thế cha sẽ không uống nhiều đâu!”

Lý thị chậm rãi yên lòng sau đó sắp xếp mọi người ăn tối. Ngũ Bảo nhìn đồ ăn chất thành ngọn trong bát mình thì nói: “Bà nội, cháu không phải trẻ con nữa, cháu có thể tự gắp đồ ăn!”

Tiểu Ngọc Nhi cũng học theo Ngũ Bảo: “Cháu cũng không phải trẻ con nữa!”

Lý thị cười nói: “Bây giờ bà nội còn gắp đồ ăn cho mấy đứa được thì cố mà ăn. Chờ bà nội không động được nữa thì tới lượt mấy đứa gắp cho bà nhé!”

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo gật đầu thế là Đào thị ngoan ngoãn gắp một miếng thịt cho Lý thị và nói: “Bà nội, còn cháu nữa!”

Lý thị vừa lòng cười và ăn miếng thịt Đào thị gắp cho: “Đều ngoan hết! Bà nội vui quá rồi!”

Trương thị nói: “Nương, ngài mau ăn đi, vừa đến lễ tết ngài lại nói mấy lời thương cảm!”

Lý thị nghiêng mặt liếc Trương thị một cái: “Sao nào, chẳng qua ta diễn thử trước thôi, bọn nhỏ ấn tượng sâu thì lúc ấy mới đau lòng ta!”

Trương thị thầm trợn trắng mắt nói: “Ngài là người có phúc, con cháu đầy nhà còn phải nhọc lòng cái này làm gì. Cả phòng con cháu này có ai dám không hiếu thuận với ngài đâu!”

Lý thị vẫn cáu: “Còn không cho người ta lo được lo mất à!”

Trương thị vội vàng gắp cho mẹ chồng một miếng thịt và nói: “Nương, mau ăn thịt!”

Lưu thị cũng vội vàng gắp đồ ăn cho Lý thị. Đào thị, Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo cũng vội gắp thế là Lý thị nhìn đồ ăn trong bát và cười nói: “Tốt, quá tốt! Ta chính là muốn như thế này!”

Đào Tam gia tức thổi râu, uống xong một ngụm rượu ông mới nói với vợ: “Bà cứ thế ai chịu nổi!”

Lý thị lại lẩm bẩm với chồng, con cháu nhìn hai ông bà già tính tình trẻ con cãi nhau thì đều vui mừng cười.

Tam Bảo nhìn không nổi thế là reo lên: “Hế, hai lão muốn diễn kịch thì ra ngoài bắc cái sân khấu đi thôi! Cháu sẽ tới chỗ Vĩnh Thịnh ca mượn cái la tới gõ quanh để thu tiền!”

Đào Tam gia và Lý thị lại bắt đầu trút hỏa kích lên Tam Bảo còn tên kia thì hoàn toàn ngó lơ và ngồi xuống ăn tiếp. Hai ông bà già hết giận thì cũng tập trung ăn cơm.

Đào thị nhìn Ân Tu Trúc vài lần, đôi mắt chớp không ngừng. Ân Tu Trúc cười cười và cho nàng biểu tình ‘không sao, ồn cũng vui’. Đào thị thấy thế thì vui vẻ cười híp mắt, Ân Tu Trúc chỉ thấy lòng mình ngứa lên. Nhị Bảo ho một tiếng mới ngừng tiết mục mắt đi mày lại của vợ chồng son này. Ân Tu Trúc sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười còn Đào thị thì trừng mắt nhìn Nhị Bảo một cái sau đó hừ một tiếng và vùi đầu tiếp tục ăn uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play