Nữu Nữu đưa nước xong thì tới nhà chính ngay. Vợ chồng Đại Bảo và Nhị Bảo đã sửa soạn xong nhưng vẫn săn sóc chờ vợ chồng Tam Bảo mới cùng nhau đi tới nhà chính.

Nữu Nữu vừa vào nhà chính đã cười và thông báo: “Ca ca và tẩu tẩu sắp tới rồi!”

Đào Tam gia và Lý thị, còn có vợ chồng Trường Phú và Trường Quý đều nhanh chóng ngồi thẳng người. Thậm chí Đào Tam gia còn ho hai tiếng để hắng giọng khiến Lý thị ngồi bên cạnh lườm mãi.

Mọi người ngồi ngay ngắn một lát ba đôi vợ chồng mới cưới đã tới kính trà. Phan Phượng Vân và Lý Phục Linh đều là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối nhà chồng thế nên Lý thị, Trương thị và Lưu thị không nhịn được nhìn nhiều một chút. Cả hai đều có dáng người và bộ dạng xứng đôi với Đại Bảo và Nhị Bảo, lúc bưng trà và kính trà cũng tự nhiên hào phóng, tiến thối có độ. Uống xong ba chén trà của con dâu mới cả ba người Lý thị, Lưu thị và Trương thị đều cực kỳ vừa lòng. Lúc đưa bao lì xì cho cháu dâu Lý thị nói: “Đào gia chúng ta mấy đời đều làm nông, ở nơi này có 28 mẫu ruộng cạn, 12 mẫu ruộng nước, ngày tháng cũng coi như thanh nhàn. Hiện tại cháu trai trong nhà đã lớn, từng đứa cưới vợ vì thế nhân lúc cháu dâu mới vào cửa ta cũng lải nhải vài câu. Vợ Tam Bảo là người nơi khác, cũng là đại ân nhân của nhà chúng ta. Hiện tại nhà mẹ đẻ nàng cũng dựng nhà ở Đào gia thôn này vì thế trong lòng vợ Tam Bảo hẳn rất kiên định. Vợ Đại Bảo và Nhị Bảo từ trấn trên gả tới đây cũng là thiệt thòi, bà biết hai đứa đều là bảo bối trong tay cha mẹ, nếu hai đứa đã gả tới đây thì bà cũng sẽ coi hai đứa như con cháu trong nhà. Bà nói thẳng như thế để hai đứa yên tâm. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà khác thế nào bà không biết, nhưng trong nhà này bà luôn nghĩ mẹ chồng nàng dâu phải đối xử với nhau như ruột thịt mới hòa thuận được!”

Ba cô cháu dâu nghe Lý thị nói thế thì trong lòng cũng kiên định hơn. Dù sao quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều là nỗi lo của mỗi cô dâu mới.

Lý thị nói xong thì ngừng một lát mới nói tiếp: “Nhớ năm đó lúc bà còn nhỏ mẹ bà cũng là cụ ngoại của mấy đứa đã phải nhận hết tranh giành cạnh khóe của chị em dâu và mẹ chồng. Từ khi đó bà đã thầm hạ quyết tâm nhất định phải gả cho một nhà không có mẹ chồng và chị em dâu. Sau đó chiến loạn, thiên tai liên tiếp khiến dân chúng lầm than, có người tời nhà cầu hôn thế là bà cũng nhanh chóng bị gả ra ngoài. Vừa bớt được miệng ăn lại có thêm chút lễ hỏi thì có nhà ai không chịu, và bà cứ thế gả cho ông nội mấy đứa. May mà trong nhà quả thực không có mẹ chồng và chị em dâu. Sau này có con dâu bà cũng thật lòng coi như con gái mình. Một câu ‘gia hòa vạn sự hưng’ đúng là không sai, nhiều năm nay nhà chúng ta mọi việc thuận lợi, gia đình hòa thuận. Hiện giờ cháu dâu cũng vào cửa nên bà nội vẫn nói câu ấy, vợ chồng son mấy đứa sống cho thật tốt, mẹ chồng nàng dâu cũng phải đối xử với nhau thật lòng. Mọi chuyện đều cố dĩ hòa vi quý, nếu ai mà làm ra chuyện gây gổ khiến cả nhà gà chó không yên thì bà nội cũng chỉ đành mời nàng về nhà mẹ đẻ để học lại thôi!”

“Chúng cháu đã biết, bà nội yên tâm!” Ba cô cháu dâu đồng thanh đáp.

“Đều ngoan, bà cũng lải nhải xong rồi, mọi người cùng qua nhà ăn để ăn cơm đi. Chúng ta vẫn để phần đồ ăn cho mấy đứa đó. Để bà mang lên cho!” Lý thị đứng dậy nói.

“Bà nội nghỉ ngơi đi, bọn cháu tự lấy được!” Vợ Đại Bảo là Phan thị nói vậy còn vợ Nhị Bảo và Tam Bảo thì tiến lên đỡ Lý thị ngồi xuống.

Lý thị vui quá thể: “Tốt, bọn nhỏ đều hiếu thảo nên bà đành phải nghe. Nhưng quy củ của Đào gia thôn chính là trong ba ngày đầu con dâu mới vào cửa không cần làm việc. Mấy đứa cứ ngồi chờ đi, để Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam bảo đi lấy cơm!”

Ba cái bảo đáp vâng rồi đi ra ngoài, ba cô vợ cũng đi theo sau. Lý thị nhìn mấy đứa cháu đi ra ngoài thì cười tủm tỉm nói với Đào Tam gia: “Lão nhân, mang trà cho ta uống một ngụm đi, nói nhiều khát quá!”

Đào Tam gia cười nói: “Hôm nay bà nói nhiều thật đó, đến chuyện lúc còn nhỏ cũng lôi ra! Sao ta lại không biết khi còn nhỏ bà có tâm nguyện như thế nhỉ? Còn muốn gả cho một nhà không có mẹ chồng, không có chị em dâu cơ đấy. Bà không sợ người ta nói bà bất hiếu à?”

Lý thị trợn trắng mắt: “Lúc ấy ta không nhìn được cảnh mẹ mình bị khinh bỉ nên mới có ý tưởng ấy. Ta cũng muốn giúp mẹ ta đấu với bà nội và mấy vị thẩm thẩm trong nhà, nhưng sau đó ta phát hiện đấu tới đấu lui cũng chẳng ích gì, ngược lại còn khiến mẹ ta càng khổ sở hơn. Aizzz, mẹ ta cũng vì nghĩ nhiều nên không qua khỏi năm thiên tai ấy!”



Đào Tam gia thở dài: “Mấy năm ấy quả là chết không ít người, cha ta cũng không qua được, sau đó em trai cũng chẳng còn. Mẹ ta thương tâm quá độ cũng chẳng sống được mấy năm, Đào gia tam phòng thiếu chút nữa là tuyệt hậu. Sau này ta cưới bà thì hương khói mới truyền xuống dưới!”

Trường Phú khuyên: “Cha, nương, ngày vui thì đừng nghĩ nhiều mấy chuyện thương tâm làm gì!”

Trường Quý cười nói: “Ca, huynh không hiểu à, ý cha mẹ là năm ấy hai người loạng quạng thế nào lại quàng phải nhau, coi như đúng người!”

Đào Tam gia tức thổi râu mắng: “Bây làm cha chồng rồi đó, có biết mất mặt không?”

Lý thị đứng dậy vỗ vỗ ống tay áo nói: “Cha con mấy người nói chuyện đi, ta đi xem bọn nhỏ ăn uống thế nào!”

Lưu thị và Trương thị cũng đứng dậy đi theo.

Nữu Nữu hỏi Tứ Bảo: “Tứ ca, sao huynh thất thần thế?”

Tứ Bảo cười hê hê nói: “Ta đang mải nghĩ!”

“Ta biết, huynh muốn cưới vợ!” Nữu Nữu cười trêu.

Tứ Bảo nhéo hai cái búi tóc của Nữu Nữu và cười quái dị: “Muội có phải con sâu trong bụng tứ ca đâu, nói bậy gì đó!”

Tiểu Ngọc Nhi thấy Nữu Nữu bị tứ ca bắt nạt thì nhanh chóng tiến đến cào eo Tứ Bảo. Ai biết tên này bị Tam Bảo mài giũa nhiều năm nên sớm đã không còn máu buồn, Tiểu Ngọc Nhi cào vài cái nhưng hắn vẫn trơ ra, còn túm lấy búi tóc của Nữu Nữu. Tiểu Ngọc Nhi thấy thế thì lập tức cầu cứu Ngũ Bảo, tên nhóc kia cực kỳ bình tĩnh đi tới dùng sát chiêu thế là Tứ Bảo ré lên rồi che mông lẻn qua một bên.

Ngũ Bảo vỗ vỗ bàn tay không dính tí tro bụi nào rồi bình tĩnh nói: “Còn dám bắt nạt tỷ tỷ của ta nữa không?”

Tứ Bảo nghiến răng nghiến lợi muốn xông tới nhéo cái mặt thịt của Ngũ Bảo, nhưng ba kẻ kia liên minh với nhau thế là hắn chỉ còn cách ném một ánh mắt về phía Ngũ Bảo ý là “đệ ngàn vạn đừng có đi một mình để ta phát hiện được” sau đó đi về phía Ân gia.

Ở bên này mấy đôi vợ chồng đang ăn cơm sáng. Không có cha mẹ chồng nên mọi người cũng thoải mái hơn. Phan thị tính cách rộng rãi, tiểu Lý thị hoạt bát hay nói, Ân thị càng là người mang tâm tính của trẻ con. Ba cô con dâu thoải mái ăn đồ ăn ngon không dừng được. Phan thị và tiểu Lý thị ở trấn trên chưa từng ăn tám món của nhà nông, Ân thị là người phương bắc nên đương nhiên chưa ăn bao giờ. Đậu xanh mềm mại kẹp giữa thịt lợn quả là ngon miệng nên nhanh chóng bị các nàng quét sạch. Thịt chưng và thịt viên cũng chẳng còn tí nào.



Tam Bảo đẩy mấy bát thịt chưng tảng và thái miếng đến trước mặt các nàng và cười nói: “Chúng ta có quy củ là một khi ăn tiệc mà không ăn xong hai món này là không được rời bàn!”

Nhìn những miếng thịt heo thái và thịt heo tảng to bằng nửa nắm tay ba cô dâu mới cảm thấy thật u sầu. Phan thị và tiểu Lý thị lập tức nhìn chồng mình xin giúp đỡ, chỉ có Ân thị là cười ha ha rồi đẩy bát thịt chưng trước mặt mình về rồi đắc ý nói: “Đừng gạt ta! Đồ ăn này ta đã thấy rồi, lần trước trong thôn có người làm tiệc cưới, khi ấy ông nội còn mang hai món này về nhà đó. Có thể thấy hai món này không phải để ăn ở trong tiệc rượu đâu!”

Đại Bảo cười cười và nháy mắt với Phan thị, Nhị Bảo thì trực tiếp đẩy mấy cái bát về phía Tam Bảo và nói: “Đệ ăn đi, ăn xong rồi ta sẽ kê cho đệ hai thang thuốc tiêu thực!”

Mặt Tam Bảo đen thui: “Nhị hồ ly đúng là không đáng yêu!”

Lúc này Lý thị mang theo con dâu đi vào thấy thức ăn trên bàn thì cười nói: “Sao không ăn thịt chưng, có phải vì ngấy quá không? Ha ha, vậy để Tam Bảo ăn đi, thằng nhóc này thích ăn thịt mỡ nhất!”

Tam Bảo trợn trắng mắt: “Bà nội, sao bà lại bán đứng cháu thế?”

Lý thị hoàn toàn ngó lơ hắn mà tiếp tục nói thêm mấy câu mới mang theo con dâu đi ra ngoài.

Nhị Bảo chỉ chỉ hai bát thịt chưng, ánh mắt ra hiệu cho Tam Bảo mau ăn thế là tên kia lập tức buông đũa than vãn: “Có để người ta ăn cơm không!”

Nhị Bảo nhếch miệng rồi cũng không truy cứu nữa mà nghiêm túc ăn cơm.

Ăn xong ba cô dâu mới muốn thu dọn chén đĩa nhưng Đại Bảo nói: “Cô dâu mới không cần làm việc trong ba ngày đầu tiên vì thế để chúng ta làm là được!”

Ba người đều làm quen việc nhà nông nên nhanh chóng thu dọn chén đũa mang tới nhà bếp. Lý thị và con dâu đã chờ sẵn ở đó và đón lấy bát đũa nói: “Ba đứa về với vợ mình đi, việc rửa chén bát để chúng ta làm!”

Đại Bảo không chịu: “Bà nội, lần này mọi người đều vất vả mệt mỏi rồi, bát đũa hôm nay để bọn cháu rửa cho!”

Lý thị không cho thế là Nhị Bảo lập tức ra hiệu cho Tam Bảo. Tên kia nhảy ra ôm lấy vai Lý thị làm nũng: “Bà nội để tụi cháu rửa bát đi, bà với mẹ cháu và nhị thẩm tới sân trước nói chuyện để ba cô cháu dâu quen thuộc với nhà chúng ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play