Mảnh đất giữa hai sân cũ và mới được dùng để trồng hoa mai. Ngày xưa trên cành là lá cây xanh mơn mởn, hiện tại chỉ thấy một màu vàng.

Cành cây màu nâu điểm từng chùm hoa mai màu vàng đang hé nụ tròn tròn, chờ đến khi hoa nở mùi thơm sẽ bay khắp nơi, thổ lộ nỗi lòng, quả là tươi đẹp.

Bởi vì cuống hoa mai quá ngắn nên nếu muốn hái hoa xuống sẽ phải bẻ cả cành. Nữu Nữu hái được hai cành nhỏ và ngửi một hơi sau đó đưa cho Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo. Hai đứa cũng ghé mũi vào ngửi lấy ngửi để sau đó cười khen: “Thơm quá! Thơm quá! Đại tỷ tỷ cũng ngửi thử xem!”

Nữu Nữu hái được một cành có cả hoa và nụ đưa cho Tiểu Ngọc Nhi cắm trên búi tóc. Ngũ Bảo thấy thế thì cũng đòi thế là Nữu Nữu lại hái một cành có nụ hoa cắm lên búi tóc nhỏ của hắn. Ba chị em chơi dưới tàng cây cực kỳ vui vẻ.

Tứ Bảo khiêng gậy trúc đứng một bên canh giữ lạp xưởng và thịt khô thấy thế thì sốt ruột reo lên: “Ai có thể thay ta trong một lát không?! Ta muốn đi nhà xí cũng không được là sao? Nghẹn chết ta rồi!”

Nữu Nữu bật cười đi qua đón lấy cây gậy trúc và nói: “Huynh còn không mau đi đi, ị ra quần thì làm sao giờ?”

Tứ Bảo cong chân chạy về phía nhà xí, bộ dạng vội vã kia chọc Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo cũng vội đuổi theo. Tứ Bảo đóng sầm cửa nhà xí lại thế là hai con sâu theo đuôi kia lập tức đứng ngoài ồn ào: “Chó ị phân! Đuổi đi không đi! Năm nay qua rồi đợi sang năm mau cút nhanh!”

Tứ Bảo hận cắn răng, ngồi trong nhà xí vẫn mắng: “Hai đứa bây chờ xem, đợi ta ra sẽ thu thập tụi bây thế nào!”

Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo tiếp tục la hét hát bài ca dao kia, hoàn toàn không sợ gì.

Rất nhanh đã tới cuối tháng chạp, Đại Bảo và Nhị Bảo đều về nhà. Nhị Bảo nghe nói Nữu Nữu bị bệnh mười ngày thì vội vã bắt mạch. Nhưng Nữu Nữu làm gì chịu, nàng chạy khắp nơi. Nhị Bảo thấy em gái đỏ mặt thì cũng hiểu đôi chút nhưng không thể hiện ra ngoài mà chỉ cười cười rồi bỏ qua.

Đào Tam gia hỏi: “Tam Bảo đâu? Sao nó không về với hai đứa?”

Nhị Bảo vội đáp: “Ông nội, Tam Bảo để bọn cháu về trước còn nó thì sáng sớm mai mới về!”

“Con khỉ hoang này không có Ngũ Chỉ Sơn quản chế là không được. Ta phải răn dạy hắn một trận nên thân cho hắn chừa đi!” Đào Tam gia tức thổi râu mắng.

Sáng sớm trừ tịch Đào Tam gia đã oán giận mắng: “Giặc cướp còn có đêm 30, cái con khỉ hoang Tam Bảo này sao còn chưa về nữa!”

Lý thị lườm chồng một cái rồi nói: “Nếu Tam Bảo đã nói với Nhị Bảo rồi thì khẳng định là nó có việc chậm trễ. Nó bảo sáng nay sẽ về thì ông cũng đừng nhọc lòng vớ vẩn nữa! Nếu ông có thời gian rảnh rỗi ấy thì đi lột tỏi đi!”

Đại Bảo cười nói: “Bà nội, có bọn cháu rồi thì ông không cần làm gì đâu!”

Đào Tam gia thản nhiên hứ một tiếng sau đó đắc ý nói với Lý thị: “Bà xem đi, đây là chỗ tốt của việc có con cháu đó!”

Lý thị trợn trắng mắt rồi đi vào bếp.

Đào Tam gia nói xong thì ra cửa đi dạo, trong nhà còn có người chưa về khiến lòng ông không thoái mái, phải chờ bằng được Tam Bảo về mới an tâm.

Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi xuống cùng nhau lột tỏi. Đại Bảo lặng lẽ hỏi Nhị Bảo: “Chẳng lẽ cha vợ đệ lại lặng lẽ mang theo Tam Bảo lên huyện thành à?”

Nhị Bảo nghe câu ‘cha vợ’ thì khóe miệng run rẩy sau đó giải thích: “Không có, Tam Bảo nói là có chút việc muốn tư mình làm, xong việc sẽ về!”



Đại Bảo nói tiếp: “Cha vợ đệ đúng là liều mạng, nghe nói ông ấy bị bệnh phong thấp mà còn thường xuyên đi tới lui giữa trấn trên và huyện thành. Chẳng lẽ ông ấy muốn chuẩn bị của hồi môn cho con gái ư?”

Nhị Bảo cười nói: “Huynh yên tâm đi, huynh chắc chắn sẽ được gọi câu cha vợ sớm hơn đệ đó!”

Đại Bảo không phục: “Thế thì chưa chắc, cùng lắm thì chúng ta đón dâu cùng một ngày.”

Nhị Bảo cười hỏi: “Trong lòng huynh có người nào rồi à?”

Đại Bảo ném một tép tỏi về phía hắn và mắng: “Lột tỏi của đệ đi! Chỉ biết huyên thuyên.”

Nhị Bảo bật cười và đón được tép tỏi sau đó bỏ vào bát.

Đào Tam gia đứng ở cửa thôn hút xong một túi thuốc vẫn chưa thấy Tam Bảo đâu cả thế là ông tức giận đi ra ngoài thôn, được một lát thì ngừng ở một ngã rẽ để chờ.

Lát sau ông mơ hồ nghe thấy tiếng lục lạc vang lên, rất nhanh đã thấy Tam Bảo cưỡi một con lừa đi tới.

“Ông nội, sao ông lại ở đây thế?” Tam Bảo nhảy xuống lưng lừa.

Đào Tam gia lập tức dùng tẩu thuốc gõ cho hắn vài cái rồi mắng: “Trừ tịch rồi còn không về nhà là đi chơi ở đâu?!”

Tam Bảo vội lấy lòng nói: “Ông nội, cháu biết mình chắc chắn sẽ về trước cơm trưa mà. Ông xem đi, cháu mua con lừa về cho ông nè, sau này ông đi họp chợ cũng tiện, không cần dậy sớm nữa. Sau này ông chỉ cần ngồi trên lưng lừa hút thuốc là tới chợ rồi!”

Đào Tam gia lại dùng tẩu thuốc gõ hắn mắng: “Ai bảo bây mua lừa!”

Mắng xong ông lại duỗi tay sờ tai con lừa thế là nó lắc lắc đầu, tai phẩy phẩy, miệng chép chép, đuôi lắc không ngừng.

“Ông nội lên lừa ngồi đi, cháu dắt đằng trước!” Tam Bảo thấy bộ dạng Đào Tam gia vui vẻ thì lập tức lấy lòng.

Đào Tam gia vui vẻ ngồi lên lưng lừa để Tam Bảo dắt đi. Hắn đi phía trước, thi thoảng sẽ quay đầu lại nói với Đào Tam gia: “Ông nội, có con lừa rồi sau này ông sẽ không cần làm nhiều việc nữa! Ông lớn tuổi rồi đừng để bị vặn eo thì khổ!”

“Ông nội, con lừa cháu mua là con lừa bướng bỉnh. Lúc mua nó sống chết không chịu đi vì sợ người lạ. Cháu phải chải lông, đút cho nó ăn cỏ nó mới để cháu cưỡi đó.” Tam Bảo đắc ý nói: “Hê hê, giờ mua lừa rồi thì tháng sau cháu lại có thể mua thuốc lá và điểm tâm tốt nhất cho ông.”

Đây là lần đầu tiên Đào Tam gia cưỡi lừa, ông nhìn cháu trai đi phía trước, lại nghe hắn nói thì chỉ thấy xúc động muốn rơi lệ.

“Ông nội, dù ông có nhiều cháu trai như thế nhưng có phải cháu là đứa cháu trai tốt nhất của ông không?!” Tam Bảo vô sỉ hỏi.

Đào Tam gia thổi râu mắng: “Mua có con lừa mà đã đắc ý. Cái nhà mới to rộng kia là do đại ca và nhị ca con kiếm tiền đó. Con khoe khoang cái gì!”

Tam Bảo cười nói: “Ông nội đúng là càng già trí nhớ càng kém. Nhà kia cháu cũng bỏ tiền ra xây mà! Lúc trước cháu cũng là lao động chính của nhà ta, lúc nào cháu cũng cắt một sọt cỏ heo đầy ú ụ thế nên tiền bán heo cuối năm mới nhiều như thế!”

Đào Tam gia mắng: “Heo là do mình con nuôi à? Con cắt mấy sọt cỏ heo mà dám nhận hết công về mình! Có tin ta lại gõ cho con mấy cái tẩu không!”

Tam Bảo cười hề hề.



Vào trong thôn là lập tức gặp người đi qua đi lại, ai cũng hâm mộ. Đào Tam gia được thể đắc ý nói: “Thằng nhóc Tam Bảo này đau lòng ta già rồi nên ăn mặc tiết kiệm mua cho ta con lừa con!”

Thôn dân đều nói Tam Bảo là đứa nhỏ có hiếu thế là cả Đào Tam gia và Tam Bảo đều hưởng thụ, một đường đi về cả hai cười không khép được miệng.

Tới cửa nhà mình bọn họ lập tức thấy Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đang chơi ở sân trước. Hai đứa nhìn qua rồi lập tức hoan hô chạy tới: “A! Con lừa con! Ông nội cưỡi con lừa con!”

Tam Bảo đỡ Đào Tam gia xuống sau đó đưa dây thừng cho ông và nói: “Ông nội dắt lừa đi!”

Đào Tam gia lập tức vui vẻ dắt lừa tới hậu viện, lại đặc biệt dọn một cái nhà chứa củi cho con lừa ở. Lý thị và con dâu đều ở trong bếp bận làm cơm trừ tịch lúc này nghe thấy động tĩnh thì đều bỏ việc đó chạy ra xem lừa!

“Ai u, đúng là con lừa này! Giống hệt con lừa nhà lão tứ!” Lý thị vỗ tay khen.

Đào Tam gia cầm ít cây củ cải tới đút cho con lừa ăn và cười nói: “Con lừa thì đương nhiên là giống nhau!”

Lý thị cũng cầm ít cây củ cải đút cho nó sau đó cười ngây ra như đứa nhỏ, miệng tấm tắc, “Ui cha, con lừa này còn thích ăn cây củ cải!”

Tam Bảo reo lên: “Bà nội, giữa trưa ngắm lừa thôi, khỏi ăn cơm!”

Lý thị trợn trắng mắt nhưng vẫn vội quay lại làm cơm. Đám Đại Bảo cũng thò qua xem con lừa ăn cây củ cải. Ngũ Bảo cũng muốn cho lừa ăn nhưng lại bị Đại Bảo bế lên nói: “Đệ lùn như cái nấm, còn không cao bằng chân con lừa mà gan to nhỉ! Không sợ bị lừa đá à?!”

Tiểu Ngọc Nhi nghe thế thì sợ tới mức không dám tới gần mà nắm tay Nữu Nữu run run nói: “Đại tỷ tỷ, muội sợ con lừa!”

Nữu Nữu che chở em gái sau lưng và nói: “Không sợ, đừng nhìn nó to lớn nhưng kỳ thật còn không hung dữ bằng Hoàng Hoàng đâu. Đến Hoàng Hoàng muội còn không sợ thì sợ gì nó?”

Tiểu Ngọc Nhi cười nói: “Hoàng Hoàng có lợi hại cũng không đánh lại Đại Hoa. Đại Hoa chỉ cần dùng móng cào mặt nó là nó chỉ biết sợ kêu gâu gâu!”

“Thế nên cái thứ thoạt nhìn đáng sợ không nhất thiết là thật sự đáng sợ, người thoạt nhìn nhỏ nhưng chưa chắc đã yếu đâu!” Nữu Nữu nói.

Nhị Bảo cười nói: “Từ lúc nào mà Nữu Nữu tiểu tiên nữ đã trưởng thành thế này, còn hiểu nhiều đạo lý như thế chứ!”

Nữu Nữu hừ một tiếng rồi nói: “Muội cũng biết ít chữ, còn biết gảy bàn tính, chơi cờ tướng, thêu hoa, làm giày. Muội biết nhiều lắm!”

Tiểu Ngọc Nhi nhảy ra reo lên: “Đại tỷ tỷ là tiểu tiên nữ thì muội chính là đại tiên nữ!”

Nhị Bảo nhéo hai búi tóc nhỏ của Tiểu Ngọc Nhi và cười nói: “Làm gì có đại tiên nữ nào lùn thế này!”

Tiểu Ngọc Nhi ném tay Nhị Bảo ra rồi trốn ra sau Nữu Nữu nói: “Nhị ca, chỉ cần huynh công kênh muội trên vai thì chẳng phải muội sẽ là đại tiên nữ à!”

“Được rồi, vậy ta lập tức cho muội làm đại tiên nữ luôn!” Nhị Bảo nói xong vươn tay về phía Tiểu Ngọc Nhi làm bộ muốn công kênh đứa nhỏ trên vai.

Kỳ thật Tiểu Ngọc Nhi sợ độ cao, nhìn anh trai duỗi tay tới là nàng a a a hét toáng lên và chạy ra xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play