Tiểu Hổ không biết việc mà cha hắn nói là cái gì nhưng Tam Bảo lại dùng khuỷu tay huých hắn một cái sau đó nháy mắt. Lúc này Tiểu Hổ mới phản ứng lại thế là mặt hắn lập tức nóng cháy. Tam Bảo thấy thế thì che miệng cười như trộm, Nữu Nữu cũng học anh nàng mà cười xấu xa, chỉ có Tứ Bảo không biết gì nên ngây ra nhìn.

Một nhà Tần thợ mộc đi rồi Lý thị mới tới chỗ Hứa thị dò hỏi tình huống. Hứa thị cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ kia quả là cao lớn rắn chắc, vừa thấy đã biết có thể làm việc.”

“Đương nhiên, ngươi không thấy hắn khiêng mấy tấm vãn gỗ mà vẫn đi băng băng đâu. So với Đại Bảo nhà ta hắn còn chắc nịch hơn.” Lý thị nói.

“Cháu nghe hắn nói chuyện với Tam Bảo và Tứ Bảo thì thấy giọng điệu cũng ôn tồn. Tam Bảo và Tứ Bảo hỏi tới hỏi lui hắn cũng kiên nhẫn trả lời hết, có vẻ cũng là người bao dung.” Hứa thị khen tiếp.

“Còn không phải sao! Giống Đại Bảo nhà chúng ta, Tiểu Hổ cũng là con cả trong nhà, bên dưới còn ba đứa em trai. Người làm anh đều biết nhường nhịn người khác!” Lý thị nói.

“Bốn anh em trai cơ à, không ngờ vợ Tần thợ mộc lại sinh giỏi như thế.” Hứa thị kinh ngạc.

“Đúng vậy, nhà hắn không có con gái nên con dâu vào cửa sẽ được coi như con cái trong nhà. Ta thấy vợ hắn cũng là người đanh đá, chẳng qua trước mặt người quen nàng cũng thu lại một chút tính tình!” Lý thị chia sẻ thêm.

“Tam thẩm, nói thật cho thẩm biết là cháu cũng thích đứa nhỏ kia nên muốn tìm người tới thôn bọn họ hỏi thăm tình huống nhà Tần thợ mộc. Cháu phải biết nhà họ thế nào mới dám định ra chuyện này.” Hứa thị nói.

“Ta cũng có ý đó, vừa lúc nhà mẹ đẻ của ngũ thẩm ngươi là người ở cùng thôn với Tần thợ mộc đúng không? Hai bên coi như ở cùng một chỗ, người ở đầu thôn người ở cuối thôn thôi. Nếu phải tìm người thì chi bằng nhờ ngũ thẩm nhà ngươi đi hỏi thăm cho.” Lý thị đề nghị.

Hứa thị vỗ tay nói: “Đúng vậy, sao cháu lại quên mất nhà mẹ đẻ của Ngũ thẩm cũng họ Tần.”

Lý thị nói: “Cháu hỏi ý con gái nhà mình chưa, đừng khiến đứa nhỏ không vui hoặc thiệt thòi! Nếu nhà cháu đồng ý thì nhắn cho ta cái tin, nhà Tần thợ mộc bên kia đang chờ tin đó!”

Hứa thị gật đầu thế là Lý thị lại nói thêm vài câu rồi cũng đi về.

Lại qua mấy ngày Hứa thị tới tìm Lý thị, vừa vào phòng đã cười tủm tỉm nói: “Tam thẩm, cháu nhờ Ngũ thẩm tìm người hỏi giúp. Nghe nói nhà Tần thợ mộc thanh danh khá tốt, bản thân Tần thợ mộc là người thành thật, vợ ông ta tuy hơi đanh đá nhưng làm người hào phóng, ở chung với hàng xóm cũng hòa thuận. (Hãy đọc thử truyện Lấy thân nuôi rồng của trang Rừng Hổ Phách) Tiểu Hổ đi theo cha hắn làm công khắp nơi, vừa chịu khó lại cần mẫn!”

“Nếu đã hỏi xong rồi thì phải nghĩ kỹ, một khi hợp xong bát tự là người ta sẽ tới cửa cầu thân đó.” Lý thị dặn.

“Tính tình con gái nhà mình cháu biết, giống quả ớt nhỏ, nếu gả qua nhà kia thì đúng là giống tính mẹ chồng, chẳng biết có ở chung được không.” Hứa thị cũng hơi lo lắng.

“Đều là người mạnh miệng mềm lòng, ta cảm thấy không có vấn đề gì đâu. Ý Nha Nha nhà cháu thế nào? Cháu có hỏi không?” Lý thị hỏi.

“Hỏi rồi, nhưng cháu vừa hỏi thì nàng đã chạy, cũng không biết đến tột cùng là thích hay không. Nhưng Đản Đản nhà cháu lại rất vui, nói Tiểu Hổ ca tốt thế này thế nọ làm cho cháu dở khóc dở cười. Thẩm nói xem, con gái thì không tỏ thái độ mà con trai lại nhớ thương là cái lý gì.” Hứa thị cười nói.

“Ta thấy Nha Nha chỉ xấu hổ thôi, cháu để Đản Đản đi hỏi nàng một chút!” Lý thị nói.



“Thôi kệ, không mở miệng coi như nàng đồng ý, việc hôn nhân này đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, coi như cháu làm chủ cho con bé!” Hứa thị nói.

Lý thị nhìn biểu tình của Hứa thị thì cũng hiểu. Không ai hiểu con bằng mẹ, nếu Hứa thị đã định ra rồi thì Lý thị cũng tìm người đưa tin cho Tần thợ mộc để hai nhà trao đổi thiếp canh.

Kết quả cuối cùng là cười tủm tỉm đưa cho Trương tiên nhân một lượng bạc.

Tần thợ mộc vui vẻ tìm bà mối tới cửa cầu thân, việc hôn nhân này cuối cùng cũng xác định.

Từ sau khi Nha Nha đính hôn thì một thời gian dài không tới tìm Nữu Nữu nữa. Nữu Nữu biết Nha Nha thẹn thùng nên chủ động tới tìm vài lần. Hai tiểu cô nương chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, tình cảm sâu đậm, hiện tại Nha Nha đã đính hôn, qua một năm nữa là phải lấy chồng vì thế Nữu Nữu cũng thầm thương cảm. Nàng cũng không có tâm tình trêu ghẹo Nha Nha mà yên lặng cùng nàng ấy thêu của hồi môn.

Tứ Bảo thì ở nhà cảm thán: “Lúc trước đệ còn nói ai xui xẻo mới cưới phải chân thối! Không ngờ người xui xẻo lại là Tiểu Hổ ca!”

Tam Bảo gõ Tứ Bảo một cái rồi nói: “Ai nói Tiểu Hổ ca xui xẻo, huynh ấy vui còn không hết ấy!”

“Sao huynh biết, chân thối hung dữ như thế, cả ngày không đuổi đánh Tiểu Hổ ca mới lạ ấy! Tiểu Hổ ca đáng thương của ta!” Tứ Bảo che mặt kêu rên.

“Sao ta lại không biết? Tiểu Hổ ca còn phải cảm tạ ta ấy! Chỉ có cái tên đầu gỗ như đệ không biết về sau phải làm sao đây?” Tam Bảo than.

“Tam Bảo, huynh muốn đánh nhau à?” Tứ Bảo nổi giận.

“Tới đây, ta xin tiếp!” Tam Bảo cũng không vừa.

“Tới ngay, xem đệ giết huynh đến hoa rơi nước chảy đây này!” Tứ Bảo hung hăng.

Vì thế hai người lập tức triển khai bàn cờ chém giết nhau.

Nhà mới được xây xong thế là có bao nhiêu người trong thôn tới xem. Bọn họ hâm mộ nhìn từng góc một, so với nhà tranh thì nhà ngói vừa rộng lại sáng, tầng gác bằng gỗ cũng chắc chắn. Thôn dân đều tỏ vẻ sau này xây nhà cũng muốn xây thêm một tầng gỗ bên trên như thế này.

Đào Tam gia mang theo con trai dọn sạch đá vụn xung quanh nhà. Tam Bảo, Tứ Bảo và Nữu Nữu thì dọn dẹp đất đá trong phòng. Dọn dẹp xong chỉ cần ngày ngày mở cửa sổ cho thông khí vì lúc này tường cùng nền gạch vẫn mang theo hơi ẩm. Đợi qua mùa hè là người một nhà có thể chuyển vào ở.

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng về nhà vào cuối tháng ấy. Thấy nhà mới rộng mở hai đứa đều vui đến nở hoa. Nữu Nữu vui vẻ dẫn anh trai đi xem từng phòng, còn giảng giải quá trình xây nhà cho tụi nó nghe.

Tam Bảo chờ anh trai đi dạo xong rồi mới hỏi: “Đại ca, nhị ca, chuyện đệ nhờ các huynh lúc trước đã có tin tức chưa?”



“Ta đã nhờ người hỏi nhưng tạm thời còn chưa có việc thích hợp.” Đại Bảo đáp.

Nhị Bảo cười nói: “Sư phụ của ta có quen một vị tiên sinh buôn bán dược liệu vừa lúc đang cần tìm người giúp việc, nếu đệ thích có thể thử!”

“Thật sao, nhị ca, huynh quá tốt!” Tam Bảo kích động bế Nhị Bảo lên xoay quanh tại chỗ. Nhị Bảo cũng không giãy giụa mà còn cực kỳ hưởng thụ để mặc tên kia ôm mình xoay quanh. Nữu Nữu ở bên cạnh cười tít cả mắt.

Đợi Tam Bảo thả Nhị Bảo xuống thì nhị hồ ly mới xoa trán choáng váng nói: “Ta còn chưa nói xong mà đệ đã vội gì? Ông chủ cửa hàng dược liệu nói người làm công phải theo ông ấy đi khắp Thục Châu thu mua dược liệu, thậm chí phải bôn ba trời nam đất bắc, màn trời chiếu đất là chuyện bình thường. Trước không nói tới việc đệ có chịu được khổ hay không, chỉ nói ông bà và cha mẹ liệu có cho đệ đi hay không thôi. Lúc trước đệ muốn đi theo Vương Thuận thúc thu heo quanh đây mà ông nội còn chưa đồng ý vậy việc này khẳng định không được!”

Tam Bảo lập tức nhíu mày nghĩ thầm: Nhị ca nói đúng, ông nội khẳng định sẽ không đồng ý, lúc trước hắn muốn theo Thuận thúc đi thu heo nhưng ông lại lấy cớ xây nhà để lấy lệ. Lần trước hắn hỏi thì ông nội trực tiếp gạt phăng luôn!

“Nhị ca, huynh gian xảo nhất, huynh mau nghĩ cách cho đệ đi?” Tam Bảo mang vẻ mặt đau khổ cầu Nhị Bảo.

“Đệ nói gì? Lặp lại xem nào!” Nhị Bảo tà tà nhìn em hắn.

Tam Bảo nhảy dựng lên, hai tay treo trên vai anh hắn lấy lòng nói: “Đại ca, nhị ca, cầu các huynh giúp đệ khuyên ông nội đi, đệ thật sự muốn làm việc này, cũng muốn ra ngoài học hỏi một chút!”

Đại Bảo và Nhị Bảo không nói chuyện, kỳ thực bọn họ cũng không muốn em trai phải chạy trời nam biển bắc, vạn nhất có việc gì thì hối cũng không kịp.

Tam Bảo đã là thiếu niên 15 tuổi nhưng vẫn làm nũng với anh trai vì thế Nhị Bảo không nhịn được nói: “Muốn đi cũng được, chúng ta chỉ cần không đề cập tới việc đệ phải chạy khắp nơi mà chỉ nói là giúp đỡ ở hiệu thuốc thì hẳn là ông sẽ đồng ý.”

Tam Bảo lập tức kêu oa oa sau đó ôm Nhị Bảo xoay vòng, miệng khen mãi: “Đệ biết ngay là nhị hồ ly sẽ có biện pháp!”

Đại Bảo không đồng ý: “Tam Bảo, đệ đã nghĩ tới hậu quả chưa, vạn nhất đệ ra ngoài gặp phải chuyện gì thì người nhà phải làm sao đây? Đệ muốn bà nội và nương khóc khô nước mắt ư?”

Tam Bảo cười nói: “Đại ca đừng nói ghê thế, ông chủ cửa hàng dược liệu kia đã làm việc này nhiều năm như thế, nếu có chuyện thì đã sớm có rồi. Nhưng chẳng phải người ta vẫn làm ăn rất tốt đó sao? Đây chứng tỏ ông ấy có đường đi nước bước rồi, dù là trời nam biển bắc thì cũng chẳng phải chạy loạn khắp nơi mà khẳng định là đều đi con đường quen thuộc.”

Nhị Bảo phải công nhận: “Đầu óc đệ cũng không tệ đâu.”

Tam Bảo đắc ý cười nói: “Đệ chính là người thông minh nhất nhà chúng ta!”

Nhị Bảo lập tức mỉa mai hắn: “Vừa rồi không biết là ai cầu ta nhỉ?”

Tam Bảo lập tức dày mặt cười nói: “Dù sao cũng không phải đệ!”

Đại Bảo vẫn im lặng suy nghĩ những lời Tam Bảo nói và cũng cảm thấy có đạo lý. Người thường xuyên ra ngoài sẽ biết phải cẩn thận thế nào. Vì kiếm tiền mà bỏ mạng thì chẳng ai thèm làm, nếu không tiền kiếm về cũng có tiêu được đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play