Hoắc Lãng và Tống Kiến Linh đã đánh cược với nhau, hai người đều không phải là người thích kì kèo, Hoắc Lãng đứng lên nói: “Con còn có mấy người bạn đang ở đại sảnh, con và Tô Tô đi qua chào hỏi chút đây.”
 
Tống Kiến Linh cười cười, giống như đã đặt xuống một chuyện nào đó trong lòng: “Đi đi, tối nay nhớ về nhà.”
 
Thân hình Hoắc Lãng ngừng lại một chút, rồi gật đầu.

 
Nhan Tô Tô: ???
 
Ông chủ à anh quên gì đó rồi phải không !!!
 
Nhan Tô Tô vội nói: “Ông chủ, không đúng! Cá cược của hai người …. Đợi đã ông chủ! Anh biết vì sao tôi lại vào giới giải trí kiếm tiền chứ!”
 
Hoắc Lãng nhìn cô, nhướng nhướng mày: “Biết, thì sao?”
 
Vốn dĩ Nhan Tô Tô có hơi chột dạ, nếu là lúc trước thì có lẽ cô sẽ không nói nhiều làm gì, nhiều nhất là ngây ngốc cộng thêm rối loạn thôi. Nhưng Tô Tô của bây giờ đã khác rồi, cô đã được mở mang kiến thức việc ông chủ đấu khẩu với lão đại, chống đối ba ruột rồi! Không nói cái khác, năng lực mặc cả thông qua học hỏi đã đạt được bước nhảy vọt về chất.
 
Nhan Tô Tô nắm chặt nắm đấm, học hành đi đôi với thực tiễn, Tô Tô cô có thể!
 
“Ông chủ, tôi kiếm đủ tiền thì sẽ phải trở về làm thí nghiệm, không thể cùng anh đi đánh cược được đâu. Trong hợp đồng đại diện của chúng ta cũng không nói là nhất định phải làm đến ba năm, tôi lúc nào cũng có thể rời đi mà!”
 

Cô bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói, nhưng trong lòng lại căng thẳng đến mức không có một cái dấu ngắt câu nối câu tiêu chuẩn nào, cho nên vẫn cứ lộ ra sự thực bản thân đang căng thẳng.
 
Dù sao, trong việc tập huấn nghiên cứu khoa học … Tạm thời còn chưa có bài học mặc cả mà.
 
Cảnh này làm cho Tống Kiến Linh và Lê Tứ xem rất vui vẻ.

 
Đặc biệt là Lê Tứ, ông đột nhiên hiểu được tại sao trong tin nhắn ghi âm lúc trước, cô bé này lại nói là có tiền không nhận vai nữa rồi. Ông hoàn toàn không sợ lớn chuyện: “A Lãng, cô gái nhà người ta nói rất có lý đó … Nhỡ đâu người ta kiếm đủ tiền rồi muốn thoát vòng, vậy thì trận cá cược này cháu sẽ thua rồi, chú nói nha, cháu thua thì cứ thật thà trở lại nghe theo sắp xếp của tổng giám Tống đi.”
 
Hoắc Lãng bất lực nhìn Lê Tứ một cái: “Được.” Còn tưởng anh không nhìn ra vẻ mặt như người không liên quan, chỉ đến xem náo nhiệt kia của ba anh sao chứ?
 
Nếu bị Nhan Tô Tô của bây giờ khiến cho vấp ngã …… Thì Hoắc Lãng anh có thể mua miếng đậu phụ về đập đầu cho rồi.
 
Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Tô Tô, Hoắc Lãng cười nhẹ nói: “Cô không quên là hợp đồng đại diện của chúng ta đã ký bản mới rồi đó chứ?”
 
Nụ cười này làm cho Nhan Tô Tô có một loại dự cảm không được tốt: …… Xong rồi, khi đó vội trở về tiếp tục kiếm tiền nên không có thời gian xem hợp đồng cho kỹ đã ký tên rồi, hu hu ~
 
Hoắc Lãng: “Thu nhập của cô sẽ được chia theo phương thức bậc thang, phần lớn sẽ ủy thác cho tôi tạm thời quản lý, nếu tôi thua trận cá cược này cô còn muốn thoát vòng nữa không? …… Không cần tiền nữa à?”
 
Nhan Tô Tô: !
 
Nhưng thân là học thần, Nhan Tô Tô phản ứng rất nhạy bén, lập tức tìm được mệnh đề phủ định đằng sau logic của Hoắc Lãng, nhanh chóng hỏi: “Vậy nếu ông chủ anh thắng cược sớm … Thì tôi có thể thoát vòng sớm phải không?”
 
Hoắc Lãng: ……
 
Nghiêm Tranh đã triệt để ngây người rồi: Chết tiệt, thái tử mạnh thế vậy mà cô gái nhỏ này cũng không thua ha … Ba năm có thể vượt qua những người kia đã là rất khoa trương rồi có được hay không, thế mà cô gái nhỏ này còn dám nói không đến ba năm liền có thể hoàn thành cá cược hả ???
 
Ánh mắt của Nhan Tô Tô lấp lóe ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng đợi anh trả lời, cả khuôn mặt sáng ngời như đang phát sáng vậy. Hoắc Lãng: “…… Được.”
 
Nhan Tô Tô mau lẹ xác nhận: “Cầm tất cả tiền thoát vòng đấy nhé!”
 
Hoắc Lãng: “… Được.”

 
Nhan Tô Tô được một phân lại tiến thêm một thước: “Vậy thêm vào hợp đồng đi!”
 
Hoắc Lãng nhìn cô một cái, được lắm, cũng biết dùng hợp đồng rồi đó: “ … Được.”
 
Lúc này Nhan Tô Tô mới hớn hớn hở hở gật đầu, quả nhiên là học tập có thể thay đổi vận mệnh!
 
Hoắc Lãng đỡ trán: “Cô đã nhận biết được những minh tinh ký hợp đồng hôm nay sao?”
 
Nhan Tô Tô lắc đầu, cô chỉ nhận ra được một hai người có độ nổi tiếng cực cao, thực sự là không nhận biết được hết. Tống Kiến Linh và Lê Tứ không nhịn được cười lớn, thì ra là nghé con không sợ hổ!
 
Nhưng Nhan Tô Tô nghiêm túc nói: “Không nhận biết, nhưng cái này có quan trọng không? Cá cược của hai người là ‘Tiền đồ’, cái này vốn là một tiêu chuẩn về lượng, việc bây giờ tôi cần làm là ưu hóa hàm số, nhân tố ảnh hưởng, sau đó tìm được con đường nên đi, dốc hết toàn lực đi làm là được rồi mà.”
 
Tiền kiếm được càng nhiều càng có thể tích lũy kinh phí làm nghiên cứu, có thể hoàn thành mục tiêu càng sớm hơn, thì có thể sớm đi làm thực nghiệm rồi!
 
Hoắc Lãng không biết bàn tính nhỏ này của Nhan Tô Tô, cảm thấy mạch suy nghĩ của Nhan Tô Tô rất sắc bén, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của ánh sáng danh lợi này… Rất đúng là cẩu chuyên gia nghiên cứu .
 
Tống Kiến Linh lại cười hỏi: “Tiểu cô nương, cô là muốn kiếm tiền về làm thí nghiệm hả?”
 
Nhan Tô Tô gật đầu.
 
Tống Kiến Linh cười cười: “Vậy thế này đi, nếu cô có thể hoàn thành cá cược sớm, thì khi cô mua đồ làm thí nghiệm còn thiếu bao nhiêu tiền ta sẽ bù cho cô.”
 
Mắt Nhan Tô Tô sáng lên: “Quào! Tổng giám Tống thật quá tốt! Cảm ơn tổng giám Tống!”
 
A a a a a, bây giờ chỉ cần hoàn thành cá cược là nhất định có thể làm thí nghiệm rồi! Vui quá đi thôi!

 
Hoắc Lãng: …
 
Câu này là hắn muốn đợi đến lúc đó sẽ nói với Nhan Tô Tô, nhưng lại bị ba hắn cướp đi trước rồi, dù sao Nhan Tô Tô cũng rất khó có thể hoàn thành sớm… Đến lúc đó lại nói đi.
 
Hoắc Lãng nhìn Tống Kiến Linh một cái mới vô lực nói với Nhan Tô Tô: “Đi thôi.”
 
Đã không còn sớm nữa, nhưng bữa tiệc trong đại sảnh vẫn chưa tan hoàn toàn, xem ra thậm chí còn rất náo nhiệt. Nguyên do rất đơn giản, các đại lão của Tinh Hoàn giữa chừng đều đi tham gia trà đàm, rất nhiều người đến tham gia tiệc khánh công hôm nay không có cơ hội gặp gỡ, sao có thể cam tâm được đây? Trừ mấy vị mặt mũi cực lớn, hành trình thực sự rất vội vàng, còn có những đại lão trong vòng không coi trọng loại trường hợp thế này. Còn những người khác thì vẫn còn thủ ở phía dưới đây.
 
Mà Tống Kiến Linh vừa phất tay cho nhiều quản lý cao cấp đi xuống thế này thì sẽ không thiếu được người ở các nơi tìm đến nói chuyện.
 
Nhìn thấy hai người Hoắc Lãng đi xuống muộn như vậy, đặc biệt là Nhan Tô Tô còn vui mừng đầy mặt nữa, Tôn Hiểu Bác liền hưng phấn xông qua: “Thế nào thế nào? Trà đàm trong truyền thuyết có phải là rất phong cách hay không?”
 
Hoắc Lãng rất điềm đạm: “Ừm, là thế đó.”
 
Vẻ mặt Tôn Hiểu Bác toàn dấu hỏi chấm: “Là thế đó??? Cậu đùa tôi à!”
 
Tôn Hiểu Bác chỉ thiếu dùng sức lắc lắc hai vai của Hoắc Lãng, giống như muốn làm cho anh rụng xuống chút gì đó thôi.
 
Bùi Phương ở bên cạnh cười thầm ra tiếng, cô biết bối cảnh của Hoắc Lãng, cảm thấy anh tham gia một buổi trà đàm cũng coi như lộ mặt trong đám cao tầng Tinh Hoàn, nhưng Tinh Hoàn đều là của nhà anh, nên đối với Hoắc Lãng thì có lẽ thật sự chỉ là như thế.
 
Lúc này, Long Dung Nhất đột nhiên đến chào hỏi Hoắc Lãng: “Tổng giám đốc Hoắc, vừa mới nghe nói ngài cũng rất quen thuộc với việc vận hành vốn, có cơ hội thì đến tầng 87 ngồi một lát nhé.”
 
Hoắc Lãng gật đầu nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Long.”
 
Long Dung Nhất nhìn Nhan Tô Tô, cũng lộ ra một nụ cười khó có được: “Cô Nhan có thời gian cũng cùng đến nha.”
 
Nhan Tô Tô tâm trạng rất tốt đáp lại một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn ngài! Có cơ hội tôi nhất định sẽ đến học tập.”

 
Lúc nãy ứng dụng thành công những gì đã học được nên Nhan Tô Tô cực kỳ nhiệt tình với học tập!
 
Trong đại sảnh có không biết bao nhiêu ánh mắt đột nhiên tập trung lên trên người Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô, nếu những ánh mắt này có nhiệt độ thì có lẽ sẽ nướng chín hai người mất.
 
Long Dung Nhất là nhân vật nào chứ, là tổng quản tài vụ của Tinh Hoàn, là thần tài biết bao người cầu, thế mà còn chào hỏi hai người bọn họ xong rồi mới rời đi á.
 
Chuyện tiếp theo càng làm cho nhiều người ngạc nhiên đến rớt cả tròng mắt luôn, chỉ thấy không chỉ là Long Dung Nhất, mà những đại lão của Tinh Hoàn này trước trước sau sau đến nói mấy câu với Hoắc Lãng rồi mới từ từ rời đi, giống như đã hẹn nhau từ trước vậy.
 
Trong đại sảnh nổi lên một trận thảo luận: “Đoàn phim này có lai lịch gì thế?”
 
Chỗ này là của Tinh Hoàn nên đương nhiên là đều hỏi người của Tinh Hoàn rồi.
 
Nhưng người biết được sẽ không dễ nói ra tin tức quan trọng như thế, tổng giám Tống còn chưa tuyên bố sẽ sắp xếp cho thái tử thế nào, bây giờ chuyện này mà lộ ra từ cái miệng của mình thì không phải là sẽ vỡ lở ra, rồi phá hỏng sắp xếp của ông chủ hay sao;
 
Người không biết thì vì mặt mũi nên cũng tuyệt đối sẽ không nói là mình không biết, đó không phải là biểu hiện ra mình ở trong tập đoàn rất không có chỗ đứng hay sao? Cho nên là, chỉ sẽ nở nụ cười thần bí nói: “Cái này sao, đương nhiên lai lịch không nhỏ rồi, sau này thời cơ đến rồi thì mọi người tự nhiên sẽ biết được thôi ……”
 
Trong cái vòng này ấy mà, rất nhiều tin tức thật thật giả giả chính là bởi vì thế này đây.
 
Nhưng Hoắc Lãng không có ý giấu giếm, trực tiếp nói thẳng với bọn họ: “Tống Kiến Linh là ba tôi.”
 
Lâu Vũ: ?
 
Tôn Hiểu Bác: !

 
Hoắc Lãng nhìn Tôn Hiểu Bác một cái, trước khi hắn mở miệng thì bình tĩnh nói: “Kiểu cha ruột kia.”

 
Ngay lập tức, không đợi Tôn Hiểu Bác há miệng chửi bậy, Hoắc Lãng đã nghiêng người chào hỏi trước một bước: “Đồ tiền bối, lại gặp rồi.”
 
Đồ U Liên nở nụ cười khéo léo: “Tổng giám đốc Hoắc.” Sau đó lại nhất nhất chào hỏi với mấy người Tôn Hiểu Bác, Bùi Phương, Lâu Vũ, không nhớ nhầm bất cứ một người nào. Nhan Tô Tô biết cô ta là người đã ký với “Đại diện Tinh Hải”, trầm mặc ghi nhớ lại hạng mục kỹ năng này vào trong lòng mình.
 
Sau đó Đồ U Liên nhìn Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng, nụ cười rực rỡ: “Tổng giám đốc Hoắc, Tô Tô, đạo diễn Châu của lần trước tôi có đề cập đến kia đã bắt đầu tuyển vai rồi, hai người suy nghĩ thế nào rồi?”
 
Ánh mắt Hoắc Lãng chớp động, cười nói: “Vốn đang muốn liên hệ với ngài đây, lịch trình của Tô Tô không có vấn đề gì, nếu ngài tiện thì lúc nào chúng tôi có thể qua thử vai đây?”
 
Lần trước khi Đồ U Liên nhắc đến, Nhan Tô Tô, khụ, đang muốn thoát vòng, khi đó khác bây giờ khác mà.
 
Mặt Tôn Hiểu Bác ở bên cạnh lại đầy vẻ kinh ngạc: Không phải chứ, nếu để Nhan Tô Tô nhận thì sao lại bảo hắn chuẩn bị nhiều kịch bản thế làm gì??? Đến lúc đó Tô Tô đi diễn rồi… Vậy những kịch bản hiềm nghi kia thì ai diễn đây???
 
Đồ U Liên nghe thế lập tức lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt quá rồi! Trở về tôi sẽ hỏi thăm đạo diễn Châu xem!”
 
Sau đó cô ta dừng lại một chút, rồi lại cười nói: “Có điều … Tính khí của đạo diễn Châu… Tổng giám đốc Hoắc biết chứ?”
 
Hoắc Lãng cười cười: “Cảm ơn Đồ lão sư đã nhắc nhở, tôi sẽ bảo Tô Tô chú ý.”

 
Đồ U Liên mím môi cười: “Tổng giám đốc Hoắc chắc đã rõ, là tôi lo thừa rồi.”

 
Sau đó Đồ U Liên lại nói với Bùi Phương: “Bùi tiền bối, tôi thấy trang điểm hôm nay của Tô Tô chắc chắn là cô tự mình ra tay phải không? Lần sau ngài cũng phải cho tôi chiêm ngưỡng nha.”

 
Bùi Phương là người nào chứ, nghe một biết mười liền lập tức cười nói: “Đồ tiền bối nói đùa rồi, ekip của ngài chắc chắn là chuyên nghiệp hơn người tay nghề nửa vời như tôi rồi.”
 
Đồ U Liên thở dài: “Người khác không biết, nhưng ngài còn không biết hay sao? Những người tạo hình trong nước cũng chính là trình độ thế này thôi, thực làm tôi sầu hỏng mất.”
 
Bùi Phương và Hoắc Lãng trao đổi ánh mắt một cái, đại khái biết được vì sao Đồ U Liên lại giới thiệu cơ hội này cho Nhan Tô Tô rồi.
 
Sau đó Bùi Phương cười nói: “Ý, Đồ lão sư phải sầu cái gì chứ, vừa khéo tôi có quen một vị đứng đầu ở nước H, khi nào chuyện của ngài và Tô Tô ở quyết định xong rồi tôi sẽ giới thiệu cho ngài.”
 
Đồ U Liên vui mừng nhìn qua, quả nhiên, sau đó cô ta cười nói với Nhan Tô Tô: “Tô Tô chắc chắn không có vấn đề gì, cô bé xinh đẹp, vận khí lại tốt như thế, tiền đồ trong tương lai chắc chắn không thể đo lường được!”
 
Lời khen ngợi này của Đồ U Liên như có thâm ý, nhưng lại giống như là một lời dự đoán.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play