Phùng Mạn Lâm bị câu này của Nhan Tô Tô làm cho kinh ngạc đến nỗi miệng há ra không khép lại được, thực sự cô chưa từng nghĩ là Nhan Tô Tô sẽ có gì đó với người đại diện kia đâu!
Cái khác thì không nói, mà là... tính cách của Nhan Tô Tô vẫn luôn rất đơn thuần, chưa từng nhắc đến chuyện này bao giờ! Phùng Mạn Lâm cũng không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu hay manh mối nào. Đột nhiên như thế làm cho cô không phản ứng lại được.
Phùng Mạn Lâm cảm thấy trong lòng loạn không thôi, cô chỉ nghĩ là tin đồn thất thiệt mà thôi, nhưng nếu Nhan Tô Tô nghiêm túc phát triển tình cảm cùng người đại diện họ Hoắc đó thì sao? Trong vòng đã có tiền lệ, nhưng vấn đề là Nhan Tô Tô đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, nào có nữ minh tinh nào sẽ tùy ý công bố tình yêu trong giai đoạn này chứ! Chuyện này tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp đó! Cho dù là tình yêu thật sự thì cũng không nên như thế, phải kéo thêm vài năm lại nói chứ... Nhưng với tính cách của Nhan Tô Tô thì chắc chắn sẽ không nói dối đâu nhỉ?
Ý nghĩ trong đầu Phùng Mạn Lâm loạn cào cào lên, nhất thời không tìm được lời gì để nói.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, không phải cái loại cách một cánh cửa truyền đến, mà giống như vang lên ở ngay sau lưng bọn họ vậy. Phùng Mạn Lâm giật thót, thôi rồi, lúc nãy cô vội vàng muốn nói chuyện với Nhan Tô Tô, hình như đã quên mất chuyện quan trọng nào đó rồi...
Một giọng nói mang theo ý cười bất lực nói: “Lần sau trước khi nói chuyện thì phải xem đã đóng cửa lại chưa đã nhé.”
Ngoài cánh cửa hơi hé là dáng người cao to, gương mặt anh tuấn đẹp trai quen thuộc, ánh mắt mang ý cười chặt chẽ dính lên người Nhan Tô Tô.
Nhìn thấy người đến là Hoắc Lãng, tim của Phùng Mạn Lâm mới trở về chỗ cũ, nhưng cô lại lập tức nói: “Lúc này mà anh còn đến đây??? Anh thân là người đại diện mà không biết người ta đang lan truyền tin đồn thất thiệt về anh và Tô Tô hả?!”
Sau lưng Hoắc Lãng duỗi ra một cái đầu hơi hói, nói: “Yên tâm đi, là tôi lái xe, còn cậu ta thì nằm ở ghế sau, bọn tôi vòng qua từ bãi đậu xe dưới hầm ở tiểu khu bên cạnh, rồi đi thang máy cùng những người ở tầng lầu này, thông qua cánh cửa giữa hai căn hộ rồi đi ra từ căn phòng bên cạnh nhà Tô Tô, không bị người ta nhìn thấy đâu.”
Một loạt lời giải thích này của Tôn Hiểu Bác làm cho Phùng Mạn Lâm hơi xấu hổ, đối phương đã suy xét rất chu đáo.
Tôn Hiểu Bác lại nghĩ thầm, loại thiết kế như con đường ngầm thời cổ đại thế này còn đặc sắc hơn cả suy nghĩ của biên kịch như hắn nữa, nếu nói lúc Hoắc Lãng sắp xếp nơi ở này cho Nhan Tô Tô mà không có ý đồ khác thì có quỷ mới tin đó.
Mà Nhan Tô Tô cùng Hoắc Lãng nhìn nhau, câu nói lúc nãy bị ông chủ nghe thấy rồi sao? Tô Tô hơi ngại ngùng dời ánh mắt đi, chào hỏi với Tôn Hiểu Bác trước: “Anh Hiểu Bác.”
Sau đó ánh mắt lại dời về chỗ Hoắc Lãng: “Ừm, ông chủ.”
Phùng Mạn Lâm có biết Tôn Hiểu Bác, cũng ngượng ngùng nói một câu: “Tôn lão sư, tôi chỉ là lo lắng cho tình cảnh bây giờ của Tô Tô thôi, trên Weibo hắc Tô Tô giả vờ nghèo, rồi lại loan truyền tin đồn thất thiệt, hướng gió không đúng lắm...
Tôn Hiểu Bác thở dài: “Há chỉ là hướng gió không đúng lắm đâu chứ, bọn họ cũng lôi cả thân phận của lão Hoắc ra luôn rồi...”
Thân phận của Hoắc Lãng ư?
Phùng Mạn Lâm hơi mơ hồ, người đại diện này còn có thân phận gì sao? Lúc nãy trên Weibo lại xảy ra chuyện gì rồi hả???
Hoắc Lãng lắc đầu với Tôn Hiểu Bác, xong quay sang Nhan Tô Tô cười nói: “Tô Tô, bọn anh đi vào nói được không?”
Nhan Tô Tô cùng anh bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày sau mới cúi đầu xuống gật gật, lùi ra sau mấy bước cho anh và Tôn Hiểu Bác đi vào: “Mọi người ngồi xuống rồi hãy nói.”
Nhan Tô Tô không quan tâm hướng gió dư luận như Phùng Mạn Lâm và Tôn Hiểu Bác, cô xoay người đi rót nước. Ánh mắt của Hoắc Lãng chuyển động theo cô, một khoảng thời gian không gặp Nhan Tô Tô rồi, lúc trước cô ở phim trường thì Hoắc Lãng sẽ định kỳ đến tham ban, dường như trước nay chưa từng xa nhau thời gian dài như vậy bao giờ.
Nhan Tô Tô đặt ly nước trước mặt Hoắc Lãng, anh cười nhẹ nói: “Tô Tô cũng ngồi đi, đều là người quen cả, không cần phải khách khí vậy đâu.”
Nhan Tô Tô gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh Hoắc Lãng. Không biết có phải lỗi giác của Hoắc Lãng hay không, hoặc là bởi vì cuộc sống trong phòng thí nghiệm quá thích hợp với cô, mà cái loại xinh đẹp mỹ lệ và trầm tĩnh trên người Nhan Tô Tô càng thêm nổi bật. Cô yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, dù không nói gì thì cảm xúc của Hoắc Lãng cũng theo đó mà lắng xuống.
Tôn Hiểu Bác đóng cửa xong quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Lãng, bỗng dưng cảm thấy dạ dày của mình chống đỡ đến hoảng, cẩu lương này thật là... Lúc ở trên đường Hoắc Lãng còn không chịu trả lời, nhưng cái dáng vẻ này của cậu ta rõ ràng là rễ tình đâm sâu nha, chậc chậc.
Phùng Mạn Lâm ở bên cạnh đột nhiên hét to: “Ôi đệt!”
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Lãng với vẻ mặt chấn động. Phùng Mạn Lâm cố gắng nghĩ lại tình hình mấy lần gặp Hoắc Lãng, trừ mặt đẹp chút thì đối phương vẫn luôn làm việc cực kỳ điệu thấp... Hoàn toàn nhìn không ra đây là người sẽ kế thừa Tinh H0àn trong tương lai có được không?
Weibo bây giờ phải nói là bùng nổ! Tập đoàn Tinh H0àn là địa vị gì trong ngành giải trí chứ! Người thừa kế Tinh H0àn á! Đó chính là thái tử của Tinh H0àn rồi! Không phải là có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí sao? Tin đồn thất thiệt của Nhan Tô Tô lập tức vượt qua phạm vi của tin đồn thất thiệt bình thường, hấp dẫn đông đảo các đảng bát quái ăn dưa.
Bức ảnh trước đây khi Nhan Tô Tô ký tên cho fans, Hoắc Lãng đứng bên cạnh cầm đồ cho cô cũng truyền ra —— Quần chúng ăn dưa hỏa nhãn kim tinh: “Nếu đây đều không phải tình yêu!”
Nghĩ đến câu “Không phải tin đồn thất thiệt” lúc nãy của Nhan Tô Tô, Phùng Mạn Lâm bỗng dưng cảm thấy, nếu là thái tử Tinh H0àn thì... cũng xứng với Nhan Tô Tô của chúng ta đó, không tính là thiệt thòi gì!
Phùng Mạn Lâm nghĩ gì đều viết lên trên mặt, nhưng Tôn Hiểu Bác chẳng có nửa chút vui mừng nào, chỉ thở dài nói: “Theo tôi thấy thì người phía sau thủ đoạn ác độc, rõ ràng là chương trình thực tế kia là thuận nước đẩy thuyền, mượn nhiệt độ mấy sản phẩm chăm sóc da kia của Tô Tô, lúc nãy đều là hắc trên bề mặt thôi, bây giờ mới là mấu chốt này.”
Phản ứng của Tôn Hiểu Bác làm Phùng Mạn Lâm nhất thời không hiểu được, nhưng cô từ nhỏ đến lớn đã nhìn thấy rất nhiều chuyện trong vòng, lại đột nhiên hiểu ra: “Anh là nói... bước tiếp theo của bọn họ sẽ là bắt đầu tung lời đồn Tô Tô là Hoắc Lãng...???”
Cô còn chưa nói xong thì mặt mày đã trở nên tức giận, mà Tôn Hiểu Bác thì hỏi lại: “Không thì nếu chỉ vì lan truyền chút tin đồn thất thiệt của Tô Tô thì cần gì phải tung ra thân phận của lão Hoắc chứ?”
Tin nhắn trên điện thoại của Hoắc Lãng vang lên: “Tổng giám đốc Hoắc, nghị quyết của cuộc họp ban quản trị đã thông qua, nhưng còn chưa họp quản lý cấp cao, tôi tin tưởng ngài có thể thay đổi chủ ý của tổng giám Tống, không biết ngài suy nghĩ thế nào?”
Tin nhắn này còn kèm theo một đường link .âu>
Tôn Hiểu Bác duỗi cổ qua xem, Hoắc Lãng dứt khoát đưa điện thoại qua, Tôn Hiểu Bác vừa nhìn xong liền vứt điện thoại lên bàn trà, vẻ mặt chán ghét buồn nôn: “Dùng loại thủ đoạn này uy hiếp cậu, thật là bỉ ổi vô sỉ.”
Phùng Mạn Lâm nhìn một cái, cũng ẩn ẩn đoán được, Nhan Tô Tô gặp phải sóng gió to thế này, có khả năng là do có người nhằm vào Hoắc Lãng nên xuống tay với Nhan Tô Tô. Chỉ là một tin đồn thất thiệt xem cho vui, nhưng bây giờ có nhiều người chú ý như thế, nếu có người thêm mắm dặm muối nói gì đó thì không phải là tin đồn thất thiệt nữa... mà có khả năng sẽ biến thành scandal.
Cô đã thấy quá nhiều thao tác cùng loại này trong vòng rồi, từ khi Nhan Tô Tô ra mắt đến nay tuy đã gặp qua những trắc trở nhỏ, nhưng cũng coi như luôn thuận lợi, có hình tượng tốt, không có những tin đồn lung tung, duyên với người qua được cực kỳ tốt. Nếu lúc này truyền ra một tin đồn thất thiệt, nói cô có mối quan hệ ái muội với người đại diện, lại tung bát quái nói người đại diện này thì ra là thái tử Tinh H0àn, bước tiếp theo chính là phân tích của quần chúng ăn dưa hỏa nhãn kim tinh, rằng thái tử Tinh H0àn sao lại đi làm người đại diện cho một nghệ sỹ nhỏ đây?
Lúc này nếu có người nhảy ra nói bao dưỡng gì đó, kim chủ gì đó, lại kết hợp với việc từ lúc Nhan Tô Tô ra mắt đến nay không có tác phẩm nào hot... Loại tin đồn này trước nay rất được hoan nghênh, đến lúc đó có muốn làm rõ ràng cũng không rõ ràng nổi nữa. Cho nên phải có biện pháp ứng đối trước khi đối phương phát tán tin tức ra, mà biện pháp ứng đối này phải là biện pháp có hiệu quả nhất lúc này mới được.
Cho nên Hoắc Lãng mới sẽ không để ý nguy hiểm chạy đến gặp Nhan Tô Tô như lúc này.
Hoắc Lãng tiện tay gửi tin nhắn ổn định Tần Hoằng Khải, sau đó quay đầu qua nói với Tôn Hiểu Bác: “Hiểu Bác, nếu tiện thì để tôi và Tô Tô nói chuyện riêng được không?”
Tôn Hiểu Bác làm lái xe một đêm cho Hoắc Lãng lại bị xem là bóng đèn mà đá đi, nước mắt đầy mặt: Đây chính là có vợ quên mẹ trong truyền thuyết sao?
Nhưng hắn vẫn đứng lên nói với Phùng Mạn Lâm: “Cô Phùng, hay là chúng ta qua bên cạnh ngồi đi, bên kia cũng có không ít sách quý...”
Thật lòng Phùng Mạn Lâm cũng có tâm tư bát quái về chuyện giữa Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng, nhưng Hoắc Lãng đã mở miệng rồi, hơn nữa chuyện này cũng là chuyện riêng của Nhan Tô Tô, nên cô nhìn Tô Tô một cái rồi nhỏ giọng nói: “Tô Tô, có thế nào đi chăng nữa thì tớ đều đứng về phía cậu, cố lên!”
Nhan Tô Tô không nhịn được cười cười, Phùng Mạn Lâm đứng lên cùng Tôn Hiểu Bác đi qua phòng bên cạnh.
Trong phòng chỉ thiếu đi hai người thôi mà lại yên tĩnh đi nhiều.
Hoắc Lãng nhìn gương mặt trầm tĩnh của Nhan Tô Tô, vẻ mặt cũng thả lỏng xuống: “Tô Tô, lúc đầu em vào giới giải trí là vì tiếp tục làm thí nghiệm, bây giờ đã có phòng thí nghiệm rồi, tiếp theo em có dự tính gì không? Không đóng phim nữa chứ?”
Trong lòng Hoắc Lãng, bất luận là dư luận nổ trời hay là uy hiếp của Tần Hoằng Khải, thậm chí là những thanh âm trong Tinh H0àn, đều vĩnh viễn không quan trọng bằng suy nghĩ của Nhan Tô Tô. Cho nên anh đến trước mặt Nhan Tô Tô là muốn xác định, nếu Nhan Tô Tô căn bản không muốn quay phim nữa thì anh sẽ trực tiếp ra tay làm cho tin tức này biến mất triệt để, không làm phiền đến cuộc sống trong phòng thí nghiệm sau này của Nhan Tô Tô nữa.
Mà Nhan Tô Tô lại hơi mở to mắt nói: “Phải quay chứ, thí nghiệm nghiệm chứng trên tay em sắp làm xong rồi, tiến độ rất rõ ràng, những việc còn lại chỉ là chỉnh lý số liệu, phân tích và chỉnh sửa thành văn mà thôi. Em đã nói với cô Trần rồi, lúc ở phim trường em sẽ tận dụng thời gian tiếp tục viết luận văn, sẽ không ảnh hưởng đâu.”
Đáp án này, Hoắc Lãng cũng không nghĩ đến.
Sau đó Nhan Tô Tô nhìn Hoắc Lãng, nghiêm túc nói: “Phòng thí nghiệm còn thiếu ông chủ rất nhiều tiền, trừ quay phim ra thì em thật sự không có con đường nào khác kiếm tiền nữa.”
Nói xong, Nhan Tô Tô ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Hoắc Lãng sửng sốt, tiếp đó trong lòng lại cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt đang tỏa sáng lấp lánh, không nhịn được nói: “Tô Tô, nghiệp học của em quan trọng, khoản tiền này không trả...”
Trời đất chứng giám, đây tuyệt đối là lần đầu tiên Hoắc Lãng thành khẩn nghĩ muốn miễn đi khoản nợ người ta nợ anh.
Nhưng người đi nợ lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ông chủ, phòng thí nghiệm là em muốn xây, đây vốn là tiền em nợ ông chủ, nên phải trả. Em sẽ quay phim cho đến khi trả hết mới thôi... Chỉ là sẽ muộn một chút, sau đó mong ông chủ châm chước cho,” mặt Nhan Tô Tô hơi đỏ lên, ngập ngừng nói: “Hai, hai điều kiện khác, ông chủ cũng có thể đề ra.”
Lần trước anh nói đùa là nếu thỏa mãn được ba điều kiện thì anh có thể châm chước một chút, cô gái nhỏ này thế mà lại nghiêm túc như thế.
Hoắc Lãng gặp qua rất nhiều người không từ thủ đoạn để đoạt được lợi ích, càng đừng nói những người đưa lên cửa rồi còn đẩy ra. Nhưng Tô Tô căn bản không có ý nghĩ đó, chỉ toàn tâm toàn ý tuân theo lời hứa, bao nhiêu tiền cũng không thay đổi. Một Tô Tô như thế sao có thể không làm cho người ta yêu thích chứ;
Mà cô gái nhỏ đỏ mặt nói nợ anh hai điều kiện ngồi bên cạnh anh đây, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi hồng nhuận hơi mím, dáng vẻ thẹn thùng lại làm cho người ta yêu thương.
Nhất thời, cảm xúc của Hoắc Lãng trở nên phập phồng, khó mà khống chế.
Mất nửa ngày anh mới có thể dùng ý chí cực lớn đem suy nghĩ kéo về trên chuyện tình trước mắt: “Nếu Tô Tô muốn tiếp tục quay phim thì bây giờ phải làm rõ những tin đồn thất thiệt trước mắt....”
Nhan Tô Tô đan hai tay vào nhau, mày hơi nhíu, đôi mắt sáng rỡ chớp chớp nhìn Hoắc Lãng nói: “Ông chủ, những lời em và Mạn Lâm nói lúc nãy, anh ở ngoài cửa nghe thấy rồi phải không?”
Hoắc Lãng hoành hành ngang dọc trên thương trường, lời nói hoặc sắc bén hoặc khéo léo làm cho rất nhiều đối thủ phải chịu thua, có đối mặt với đối thủ như thế nào đi nữa thì anh luôn có thể tìm được phản ứng thích đáng nhất. Nhưng giờ khắc này, một câu nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ trước mắt này, đáp án là YES or NO thôi nhưng lại làm cho Hoắc Lãng nghẹn lại, cái đầu tinh anh sắc bén này lại không tìm ra được lời nào thích hợp.
Thân là một con cún nghiên cứu, Nhan Tô Tô vẻ mặt nghiêm cẩn nghiêm túc nói: “Làm rõ tin đồn thất thiệt, vậy thì phải nói đó là giả, không tồn tại, nhưng em không cảm thấy đó là giả nha, đương nhiên, đây chỉ là định nghĩa đơn phương của em, ý của ông chủ thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT