Tim Từ Minh thịch một cái, vội tăng tốc lái qua ngừng ở trước cửa, xuống xe liền quan sát vẻ mặt Giang Yến trước tiên, mà hai người trước cửa đều đồng loạt nhìn về phía cậu.
Trên mặt Giang Yến vẫn không có biểu tình gì, chỉ khi nhìn thấy cậu thì ánh mắt sáng hơn một chút.
Từ Minh thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ cậu sẽ tìm tới đây cũng thật bình thường, chỉ là không nghĩ tới mấy ngày trước vừa gọi điện thoại, mẹ cậu đã đuổi từ thành thị khác đến đây nhanh như vậy.
Cũng không biết đã nói chuyện với Giang Yến bao lâu rồi.
Từ Minh chạy nhanh tới, dựa gần Giang Yến một cách tự nhiên, nhướng mày cười cười với người đối diện,
“Mẹ sao mẹ lại tới vào lúc này? Đúng lúc con vừa mua thêm đồ ăn, đêm nay liền ở lại ăn chung đi.”
“Từ Minh,” Ánh mắt mẹ Từ có chút lạnh như băng, nói với vẻ mặt không biểu tình: “Dọn ra khỏi đây.”
Từ Minh trầm mặc, tươi cười yếu đi: “Mẹ, con sắp kết hôn với Giang Yến rồi, nào có đạo lý ở riêng trước hôn nhân? Đừng nói là mẹ tin tập tục sống riêng trước hôn nhân nha?”
“Tôi không rảnh đánh thái cực* với cậu,” Từ Minh mở miệng một câu kết hôn hai câu kết hôn, nói đến mẹ Từ hoàn toàn hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói,
(*打太极: ám chỉ làm việc đẩy tới đẩy đi, k tỏ thái độ rõ ràng, hàm hồ k nói lời thật.)
“Hoặc là cậu không nhận người mẹ là tôi đây, hoặc là chia tay với cậu ta. Từ Minh, tự cậu chọn.”
Khóe mắt Từ Minh để ý tới hai tay siết chặt rũ xuống bên người của Giang Yến, liền nhéo nhéo cổ tay hắn mang tính trấn an.
Cậu thu lại tươi cười, nghiêm túc nói: “Mẹ, mấy năm trước con đã từng nói, Giang Yến là người yêu con, cùng với việc mẹ là mẹ con trước giờ đều không có xung đột. Cho dù mẹ đơn phương không nhận con, mẹ vẫn là mẹ của con. Con sẽ không chia tay anh ấy.”
“Cậu sẽ không chia tay với cậu ta?” Mẹ Từ ha một tiếng, “Một năm trước cậu ta đã đá cậu.”
“Đó là bởi vì mẹ nói với anh ấy —— “
“Bởi vì mấy lời tôi nói với cậu ấy?” Mẹ Từ liếc mắt nhìn Giang Yến, nói một cách châm chọc: “Nếu các cậu thật sự thích hợp, thật sự tình bền hơn kim loại*, chỉ vào mấy câu nói của tôi là có thể chia rẽ sao? Từ Minh, đừng ngây thơ. Tình cảm giữa hai đứa quá yếu, cậu ta cũng không tin tưởng cậu hoàn toàn.”
(*Nguyên văn 情比金坚 tình bỉ kim kiên.)
Sắc mặt Từ Minh hơi đổi.
“Giáo sư Từ,” Giang Yến vẫn luôn trầm mặc bỗng mở miệng, giọng nhẹ mà chậm rãi: “Quả thật tôi không tốt, nhưng trên đời này trừ bỏ ngài, sẽ không có người thứ hai yêu em ấy hơn tôi.”
Hắn nâng mắt, nhìn thẳng về phía mẹ Từ với ánh mắt thản nhiên, “Tay của con trai ngài, tôi sẽ không buông lần nào nữa.”
Từ Minh không thể tin tưởng nhìn về phía Giang Yến, vui mừng nhảy nhót trong đôi mắt.
Mẹ Từ ngẩn ra một chớp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Yến trở nên rét lạnh. Bà nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Giang tiên sinh, nếu cậu thật sự yêu nó, liền sẽ không để nó đi lên con đường không có lối về này. Nếu không có cậu, hiện tại nó thích vẫn là nữ, nó sẽ kết hôn sinh con. Cậu cho rằng cậu tính là gì? Cậu cũng chỉ là biến thái dụ dỗ con tôi trở thành đồng tính luyến ái...”
“Mẹ!” Từ Minh hoàn toàn không nghe nổi nữa, nhịn không được cắt ngang lời nói khó nghe hơn của bà, cắn răng nói: “Chính là con yêu anh ấy, không phải anh ấy thì không được, không thể thay đổi! Đời này của con cũng không có khả năng kết hôn sinh con với phụ nữ, trừ khi mẹ muốn con biến thành loại người như ba con, muốn cho người phụ nữ được con cưới bị đồng tính luyến ái lừa hôn giống như mẹ —— “
Mẹ Từ nâng tay lên với khuôn mặt giận dữ: “Câm miệng!”
Lồng ngực Từ Minh phập phồng kịch liệt, trừng mắt nhìn bà một cách quật cường, cũng không tính toán trốn. Cậu bóc vết sẹo của mẹ như thế, chịu mấy bàn tay là nên phải.
Nhưng đau đớn trong dự đoán cũng không có, bóng người bên cạnh vụt qua, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã được người bên cạnh chặn lại kín mít.
Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên, Giang Yến cao hơn Từ Minh một chút, tay mẹ Từ liền phất mạnh đến hàm dưới và cổ hắn.
Bà đánh Từ Minh chưa bao giờ lưu tình, một tát này đều dùng đến mười phần lực, đánh đến đầu Giang Yến lệch qua một bên, chỗ hàm dưới lập tức thấy hồng, đặc biệt chói mắt dưới hai gò má tái nhợt.
Mẹ Từ sững sờ, biểu tình dữ tợn cứng ở trên mặt, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Từ Minh phản ứng lại vội kéo Giang Yến ra sau, ánh mắt vừa chạm đến dấu đỏ ở hàm dưới cùng cổ hắn, vừa giận vừa đau lòng, theo bản năng gào lên: “Ai bảo anh chắn? Ai bảo anh chắn!”
Giang Yến rũ mắt nhìn cậu: “Không đau.”
Mày Từ Minh nhăn chặt muốn chết, xoay đầu nói, “Mẹ, mẹ...”
Lời nói của cậu nghẹn trong cổ họng, nhìn người đối diện một cách khiếp sợ.
Trước giờ mẹ cậu đều rất trầm ổn, mạnh mẽ, cho dù mấy năm trước cậu về nhà come out, bà điên cuồng, phẫn nộ, phát điên mà đánh cậu, lại bảo cậu cút, cũng chưa bao giờ giống như lúc này, cả người giống như hỏng mất, biểu tình yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
“Ghê tởm…” Ánh mắt mẹ Từ hoảng hốt, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, lại nhìn thấy người nào đó xuyên qua Giang Yến và Từ Minh đang đứng sóng vai, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ghê tởm, các người thật ghê tởm…. ghê tởm.”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Từ Minh cau mày đi qua kéo bà, lại bị bà hất mạnh tay ra,
“Đừng đụng vào tôi!”
Mẹ Từ rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, cuối cùng nhìn bọn họ một cách căm hận, quay người rời đi không chút do dự.
Từ Minh không yên tâm để một mình mẹ cậu lắc lư ở thành thị này, vội nói với Giang Yến: “Anh vào trước đi, một lúc nữa em về.”
Giang Yến không nói gì.
Mẹ cậu đã sắp đi đến chỗ cua rồi, Từ Minh cũng không rảnh nói thêm gì nữa, vỗ lung tung vài cái vào mu bàn tay Giang Yến, nói câu chờ em, liền cất bước chạy về phía bóng lưng bên kia.
Cậu cản mẹ cậu lại ở chỗ khúc cua.
Sắc mặt mẹ Từ đã khôi phục bình thường, chỉ là ánh mắt nhìn Từ Minh như đang nhìn người xa lạ, lạnh lùng không chút độ ấm.
“Đừng theo nữa,” Bà hất tay Từ Minh, lạnh nhạt nói: “Từ Minh, tôi không muốn thấy cậu.”
“…” Cổ họng Từ Minh lên xuống mấy cái, không cản bà nữa. Cậu đứng tại chỗ nhìn mẹ cậu đi đến ven đường, cản một chiếc taxi ngồi vào, dần dần rời đi tầm nhìn của cậu, mới chậm rãi xoay người.
Giang Yến liền đứng cách ở nơi cách cậu vài bước nhìn cậu.
Từ Minh chớp chớp mắt, nghẹn ướt át ở khóe mắt vào lại, khóe miệng treo nụ cười nhẹ nhàng, bước nhanh qua nắm tay hắn: “Không có việc gì, đoán chừng mẹ em sẽ không đến trong một khoảng thời gian.”
Cậu kéo Giang Yến muốn đi đến cửa nhà, Giang Yến lại đứng yên tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Cậu dừng bước, quay đầu nhìn Giang Yến, nghĩ nghĩ, lại nói: “A Yến, đừng để lời của mẹ em ở trong lòng. Chúng ta ở bên nhau, một không lừa gạt tình cảm của người khác, hai không làm chuyện thương thiên hại lý… không ghê tởm, không ghê tởm chút nào.”
Từ Minh im lặng, xoay người đi vòng lại, mặt đối mặt nhìn hắn: “A Yến, không có gì là đáng giá hay không. Anh tốt như vậy, em muốn ở bên anh, vốn nên nỗ lực hơn một chút.”
Giang Yến ngẩn người.
“Hơn nữa,” Từ Minh lại lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, “Thái độ của mẹ em cũng không quan trọng như vậy, dù sao muốn sinh hoạt với anh là em, không phải mẹ em, đúng không?”
“Nhưng em… không vui.” Giang Yến thấp giọng.
Nụ cười Từ Minh cứng đờ.
Cậu không giữ được tươi cười, liền dứt khoát từ bỏ, nói với vẻ mặt đau khổ: “Được rồi, là có chút không vui.”
Khóe miệng Giang Yến căng chặt, chân mày cau lại.
“Bởi vì em biết, kỳ thật anh vẫn không tin tưởng em.”
Giang Yến nghe vậy biểu tình cứng lại, ngay sau đó lại có chút không biết làm sao: “Anh…”
“Anh không tin em sẽ không hối hận, anh cảm thấy một ngày nào đó em sẽ rời đi anh,” Từ Minh tiến lên trước với vẻ mặt bình tĩnh, nâng tay sờ sờ vệt đỏ đã mờ đi một ít dưới hàm dưới của hắn,
“Nhưng không sao, em sẽ chậm rãi chứng minh với anh, một năm không đủ liền hai năm, hai năm không đủ liền mười năm, mười năm không đủ còn có cả đời. A Yến, em sẽ luôn ở bên anh.”
Cuối cùng ánh sáng nhỏ bé biến mất ở cuối chân trời, màn đêm hoàn toàn buông xuống, dưới bao phủ của bóng tối, trước mắt lại ánh lên một chiếc đèn, ấm áp mà sáng ngời.
Giang Yến đưa mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt, qua thật lâu nắm lấy tay cậu, khẽ nói: “Về nhà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT