Từ Minh tới số tuổi này rồi, hiện trường cầu hôn từng vây xem cũng không dưới mười lần, có thể nói kinh nghiệm phong phú.
Huynh đệ thành công nói cho cậu, lúc cầu hôn cảm xúc giống như xem phim ma, biết rõ đối phương sẽ đồng ý, vẫn là tim đập rộn lên, lời nói đều không lưu loát, còn kém biến thành người gỗ. Được cop???? tại ﹛ ????rU m????ru????en﹒????N ﹜
Từ Minh cũng không tin, dù sao trước giờ cậu xem phim ma cũng chưa từng có tim đập nhanh. Cậu tự nhận về sau cầu hôn người trong lòng, tuyệt đối có thể phát huy tốt hơn đám huynh đệ gấp mười gấp trăm lần.
Thẳng đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ngoại trừ phép so sánh với phim ma này của các huynh đệ không thích hợp, cách nói còn lại đều mẹ nó quá chuẩn!
/
Người trên giường nhìn chằm chằm vào cậu, Từ Minh bị nhìn đến gương mặt nóng lên, tim đập mau đến màng nhĩ đều chấn động theo, cậu cảm thấy biểu tình hiện tại của mình khẳng định thật cứng đờ.
“Nhẫn, nhẫn này là em tìm người đặt sau khi hai ta hợp lại,” Từ Minh nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của đối phương, lòng thầm nói với mình đừng sợ,
“Một tháng trước liền tới tay, bình thường anh không thích mấy thứ hoa hòe lòe loẹt*, em liền không khảm quá sáng —— tuyệt đối không phải luyến tiếc tiêu tiền. Vốn dĩ tính toàn chờ một thời gian nữa, em lại làm một bữa tối ánh nến hoa hồng pháo hoa, cầu hôn anh một cách lãng mạn, nhưng em không chờ được, em muốn ngay lúc này…”
(*花里胡俏 hoa lý hồ tiếu: hình dung quá mức tươi đẹp phức tạp.)
Từ Minh không nói được nữa.
Bởi vì người trên giường đang khóc.
/
Không phải khóc của bi thương khổ sở, cũng không phải khóc vì quá vui sướng, mà là mặt không biểu tình, im lặng rơi nước mắt, lại còn nhìn chằm chằm vào cậu một cách quật cường.
Từ Minh chưa từng thấy bảo bối bự khóc thành như vậy, luống cuống tay chân lau nước mắt cho hắn: “Biết anh sẽ kích động, sao lại kích động thành như vậy? Anh đừng khóc, anh khóc em cũng không biết tiếp tục thế nào...”
Nước mắt Giang Yến rơi ào ào xuống, đầu ngửa ra sau, né tránh bàn tay sờ loạn mặt hắn của Từ Minh, giọng khàn khàn: “Em, cầu hôn anh?”
“Ừm” Từ Minh lại giơ nhẫn lên trước mặt hắn, sợ hắn nghĩ ngợi lung tung, lại nói, “Không phải xúc động, em đã muốn cầu hôn anh từ sớm rồi.”
Hốc mắt Giang Yến đỏ bừng: “Từ Minh… anh sẽ coi là thật.”
Bảo bối em cầu anh, mau tưởng thật đi. Từ Minh nắm tay đối phương chuẩn bị đeo nhẫn cho hắn, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: “Đeo thứ này lên, gì cũng không giả nữa.”
Giang Yến đột nhiên rụt tay về, lại tránh thoát tay Từ Minh đồng thời cướp nhẫn đi.
Từ Minh nhìn thứ đã vào tay đối phương, ngơ ngác: “Anh...”
Giang Yến nắm nhẫn, một bên dùng mu bàn tay lau mắt, một bên im lặng không hé răng dịch chân xuống giường, vừa mới đứng lên liền đầu nặng chân nhẹ mà lảo đảo một cái.
Từ Minh vội nhảy lên đỡ hắn, không đoán ra mục đích của một loạt động tác này của hắn: “Đừng nóng vội, muốn đi vệ sinh?”
Giang Yến mím môi hất tay cậu ra, cất bước đi thẳng về phía trước.
/
Đây là đồng ý, hay là không đồng ý?
Nếu đồng ý, vì sao không chịu đeo nhẫn, còn vì sao không nói lời nào liền chạy mất?
Không đồng ý, lại vì sao phải lấy nhẫn đi?
Từ Minh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn, mờ mịt đến không xong.
/
Giang Yến chân nặng chân nhẹ đi đến tủ chứa đồ* trong phòng, kéo ra một cửa tủ trong đó, bắt đầu lục tìm đồ.
(*储物柜)
Đặt trong đó đều là chút văn kiện tài liệu để xử lý công việc, bình thường Từ Minh rất ít khi chạm đến ngăn tủ kia, đồ của cậu đều đặt ở một ngăn khác.
…. Lúc này còn đang cầu hôn, anh ấy tìm gì vậy? Đừng nói là lại bỗng nhiên nhảy ra một hợp đồng chuyển nhượng tài sản nữa đi?
Từ Minh mang theo một đống nghi vấn đi qua, Giang Yến cũng không để ý tới cậu, thẳng đến khi chất đống toàn bộ văn kiện từ một trong những ngăn tủ đó qua một bên, lộ ra két sắt bên trong, vươn tay ấn mở khóa bằng vân tay.
Sau đó cậu thấy Giang Yến lấy ra một hộp nhỏ màu đen từ trong két sắt, đối đãi giống như một thứ dễ vỡ vô cùng quý giá, nâng trong lòng bàn tay một cách cẩn thận, tay còn lại nắm chặt nhẫn kim cương cậu đưa.
/
Cuối cùng Giang Yến xoay người đối mặt với Từ Minh, đôi mắt đỏ bửng nhìn chằm chằm vào cậu, trên mặt còn mang theo nước mắt, hỏi lại lần nữa: “Em muốn kết hôn với anh?”
Từ Minh gật đầu.
“Không hối hận?”
“Không.”
Ngay sau đó, Giang Yến dùng ngón cái đẩy mở nắp hộp trong lòng bàn tay, đưa nó đến trước mặt Từ Minh:
“Đeo lên, kết hôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT