“Đệch!”

Ngực Từ Minh phập phồng kịch liệt, trong mắt chỉ còn điên cuồng cùng lửa giận.

“Lời đồn đãi đầu tiên, chính là cậu ta làm ra,” Giọng điệu Lục Hoằng lạnh đến gần như muốn kết thành băng, “Loại con riêng như cậu ta… A. Có lẽ cậu ta phát hiện thì ra Giang Yến vẫn còn chưa nói gì với cậu, liền lòng như lửa đốt nói Giang Yến không tốt, muốn ngăn cản cậu hợp lại với Giang Yến, miễn cho những việc này của cậu ta bị thọc ra.”

Từ Minh nhìn chằm chằm vào cái đèn treo trên đỉnh đầu, “Cho nên sau khi cậu tra xong những việc này liền bắt đầu chỉnh cậu ta?”

“Cậu ta ức hiếp con dâu của tớ như vậy, tớ không chỉnh cậu ta tớ còn xứng làm cha cậu sao?”

“……”

Từ Minh hít sâu vài cái, trầm giọng: “Giang Yến hợp tác với cậu, là chuyện như thế nào?”

“Này thì cậu đoán sai rồi, tớ chỉnh người nào cần hợp tác với người khác,” Lục Hoằng lại uống miếng nước, nói,

“Dưỡng con chó đều có dưỡng ra cảm tình. Tốt xấu gì Cảnh Vinh cũng theo tớ ngần ấy năm, cũng thay tớ xử lý không ít chuyện, tớ chỉ muốn hủy phòng làm việc nhỏ của cậu ta, cho cậu ta một bài học là được. Chỉ là không nghĩ tới, lúc đó Giang Yến cũng ngầm cắm một chân, tớ và hắn cùng đến, Cảnh Thu Vinh kia bị chỉnh liền có chút thảm.”

/

“Mấy ngày trước bỗng nhiên tới tìm tớ, nói… Giang Yến cũng không làm cho người ghét như vậy, chính là bởi vì cậu đã biết những chuyện này?” Từ Minh hỏi.

“Không chỉ thế. Đêm nay cậu nói Giang Yến chia tay với cậu là bởi vì để ý ánh mắt của người khác… Tớ liền cảm thấy, Giang Yến đều là người từng trải, nếu thật sự để ý những thứ đó, lúc trước cũng sẽ không đồng ý cùng cậu ở bên nhau, cậu nói đúng không?”

Từ Minh hỏi: “Vì sao không nói cho tớ ngay từ đầu?”

“Tớ là muốn nói cho cậu,” Lục Hoằng thở dài, “Nhưng Giang Yến đặc biệt sửa tên, lau sạch quá khứ của hắn. Lúc các cậu ở bên nhau cũng chưa từng nhắc đến nửa chữ với cậu, rõ ràng là không muốn để cậu biết. Đột nhiên tớ nói với cậu, ngược lại kích thích đến hắn, biến khéo thành vụng thì làm sao bây giờ.”

“Vậy còn Cảnh Thu Vinh?” Từ Minh nhịn không được giận chó đánh mèo với Lục Hoằng. Thư ký Đỗ, Giang Yến, Lục Hoằng… hết tên này đến tên khác, chuyện gì cũng không nói cho cậu.



“Rác rưởi phải đến chỗ rác rưởi nên ở, cớ gì phải kéo ra để chướng mắt?”

Giọng nói của Lục Hoằng mang theo chút ác độc, cười lạnh nói, “Cậu xem đêm nay cậu ta làm ra chuyện tốt gì —— hiện tại tớ lại thật sự có chút hối hận, lúc trước không chỉnh chết cậu ta luôn.”

/

Từ Minh trầm mặc.

Cậu nhớ tới Cảnh Thu Vinh lúc cấp ba.

“Từ Minh, sao cậu lại thức đêm học bài? Thành tích cậu đều tốt như vậy, còn liều mạng như thế làm gì?”

Mỗi lần cậu soạn bài học cả đêm, ngày hôm sau luôn có một người nhắc mãi ở bên tai cậu, tiếp theo móc ra bữa sáng nóng hổi từ đằng sau, nói với cậu,

“Loại học sinh giỏi như cậu, xin nghỉ giáo viên cũng sẽ không nói gì. Mau ăn sáng lại ngủ một giấc, đừng để lát nữa đột tử rồi tớ cho cậu biết.”

/

“Đều là giả sao?” Từ Minh lẩm bẩm.

“Cậu nói Cảnh Vinh?” Lục Hoằng dừng một chút, “Cậu còn tin tưởng cậu ta?”

“Tin hay không, cũng đều không có ý nghĩa —— không phải lần trước cậu nói tớ trọng sắc khinh bạn sao. Tớ sẽ cho cậu ta biết, tớ mà trọng sắc khinh bạn thì sẽ có bộ dạng gì.” Từ Minh cười cười.

Lục Hoằng lập tức có tinh thần: “Thêm tớ nữa.”

/



“Giang Yến trước kia,” Vẻ mặt Từ Minh trở lại bình tĩnh, nhìn về phía cửa phòng cho khách, thấp giọng, “Gọi là gì?”

Đề tài chuyển có chút nhanh, Lục Hoằng sửng sốt một cái chớp mắt, chần chờ nói,

“Giang Phược… Phược của trói buộc.”

/

“Dậy rồi?”

Giang Yến mơ màng mở mắt, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh. Hắn chớp chớp mắt, làm quen với ánh sáng mạnh bỗng chiếu vào mắt một chút, mới nhìn về phía phát ra giọng nói.

Lúc này hẳn là buổi sáng, ánh mặt trời rải đầy trước cửa sổ, một người ngồi ở mép giường, đang cúi đầu xem nhiệt kế trong tay, lại giống như cảm nhận được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn qua:

“Còn hơi sốt, dậy ăn chút cháo, lại uống thuốc.”

Đã thật lâu hắn không ngủ một giấc dài như vậy, đầu vừa căng vừa nặng, Giang Yến lắc lắc đầu với biên độ nhỏ, ký ức trước khi ngủ đúng lúc này nối nhau ùa về.

Vẻ mặt hắn dần trở nên cứng ngắc: “Anh, em….”

“Hả?” Từ Minh cất nhiệt kế, nghiêng đầu nhìn hắn một chốc, cúi người đỡ hắn lên, để hắn ngồi dựa ở mép giường, lại đưa ly nước bốc hơi nóng ở trên tủ đầu giường cho hắn, “Uống nước.”

Giang Yến chậm rì rì nhận ly nước, lại không uống, chỉ rũ mắt nhìn mặt nước tĩnh lặng trong ly.

Từ Minh nhìn chằm chằm hắn không nói một lời.

“Tối hôm qua…” Giang Yến rốt cuộc đưa ly nước đến bên môi uống một ngụm, bôi trơn cổ họng khô khốc, mới hỏi,

“Em không có gì muốn hỏi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play