Từ Minh ngủ sớm, vừa đến nửa đêm đã bị đói tỉnh.

Ngoài phòng khách sáng trưng, Từ Minh lê dép đi dạo một vòng ở phòng khách, lại đến phòng bếp sáng đèn nhìn xem, vẫn không thấy bóng dáng của Giang Yến. Ngay vào lúc lòng cậu bắt đầu hoảng hốt, cậu nhìn thấy có mấy đĩa đồ ăn trên bệ bếp, vẻ ngoài không tốt lắm, nhưng có chay có mặn, mùi rất thơm. Còn có một tờ giấy kẹp ở dưới.

“Đói bụng nhớ hâm nóng rồi ăn không muốn ăn đồ anh làm cũng đừng để bị đói”

Bao nhiêu cơn giận của Từ Minh sau một giấc ngủ cũng đã không còn, lúc này chỉ cảm thấy hối hận cùng áy náy. Sao cậu có thể nói ra mấy lời bậy bạ như chia tay với Giang Yến… còn bảo anh ấy cút.

/

Cậu không lo ăn cơm, lại chạy lên phòng ngủ trên lầu. Phòng ngủ còn để sáng một cái đèn bàn, khi nhìn thấy người trên giường, Từ Minh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Cậu thả nhẹ động tác đi vào phòng, muốn ở bên cạnh Giang Yến, chờ Giang Yến thức dậy lại nói xin lỗi với hắn.

Nhưng cậu vừa mới đi tới mép giường, người ngủ phía trên liền mở mắt, đáy mắt đầy tỉnh táo, “Minh Minh?”

Từ Minh giật mình, có chút luống cuống tay chân: “Đánh thức anh?”

“Không có gì,” Giang Yến ngồi dậy, chăn trượt xuống hông theo động tác của hắn, “Ăn cơm chưa?”

Giọng hắn bình thường giống như trước đó không lâu không hề có trận tranh chấp kia, Từ Minh không đáp. Cậu muốn nói xin lỗi, anh không muốn gặp mặt bạn em thì không gặp, về sau em cũng không nhắc lại loại chuyện này.

Giang Yến lại cho rằng cậu còn giận, dừng một chút, lại hỏi, “Sinh nhật hôm đó gặp mặt bạn bè của em sao?”

Từ Minh phản xạ có điều kiện mà gật đầu, phản ứng lại vội nói, “Anh có thể không….”

“Được, cùng đi.”Giang Yến nói.

“Hả?” Chuyện vẫn luôn bị Giang Yến từ chối bỗng nhiên thành, Từ Minh ngẩn người, lòng càng áy náy, “Kỳ thật, kỳ thật cũng không quan trọng như vậy… là em không đúng, anh không cần miễn cưỡng.”

Giang Yến nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh, sau một lúc lâu nở nụ cười khe khẽ, “Không miễn cưỡng, chỉ là anh lo lắng bạn bè em chán ghét anh mà thôi.”

“Thì ra anh để ý cái này!”

Từ Minh hừ một tiếng, đá dép lê nhảy lên giường ôm lấy cổ hắn, mặt đầy bất mãn, đáy lòng cũng đã mừng đến nở hoa: “Anh nói sớm a! Thật là, em thích anh như thế, bạn của em cũng nhất định sẽ thích anh!”

/

Lần này được Từ Minh mời tới ăn sinh nhật cậu, đều là mấy anh em thân thiết của cậu: Lục Hoằng, Tiết Diêm, Thành Tử, Bạch Sanh, còn có Cảnh Thu Vinh chưa tới.

“Sao Cảnh Thu Vinh còn chưa tới, bình thường cậu ấy cũng không đến muộn,” Từ Minh đẩy đẩy cánh tay Lục Hoằng, “Gửi tin nhắn hỏi thử.”

“Đã gửi từ sớm rồi, cậu ấy không trả lời.” Lục Hoằng miệng thì đáp, nhưng vẫn móc điện thoại ra gửi tin nhắn lần nữa.

Giang Yến chào hỏi những người khác dưới sự giới thiệu của Từ Minh với vẻ mặt bình tĩnh. Lục Hoằng biết sự tồn tại của Giang Yến sớm hơn những người khác, mặt thối hoắc* không để ý tới hắn, Tiết Diêm hơi kinh ngạc, Bạch Sanh cùng Thành Tử thì khiếp sợ đến mức cằm đều sắp rớt xuống đất.



(*臭脸 xú mặt.)

Lúc đầu bọn họ nhìn ra được cậu yêu đương từ một ít hành vi cử động dị thường của Từ Minh, dưới gặng hỏi mới biết được cậu quen bạn trai, còn quen sắp hơn nửa năm.

Mà hỏi là ai, Từ Minh lại không nói gì, sau đó cứng rắn giữ kín bưng bưng gần hai năm.

Có chuyện gì còn chấn động hơn khi người anh em vốn là thẳng nam đột nhiên cong queo?

Đương nhiên là có, đó chính là người có thể bẻ cong Từ Minh, hắn, hắn hắn hắn thế nhưng chính là Giang Yến ngày thường xuất hiện không ít ở tạp chí tài chính kinh tế*?!

(*财经杂志: tạp chí Caijing là một tạp chí độc lập có trụ sở tại Bắc Kinh, đề cập đến các vấn đề xã hội, chính trị và kinh tế, tập trung vào các quyền dân sự, các vấn đề công cộng và kinh doanh.)

/

Từ Minh thấy Giang Yến đã bắt đầu nói chuyện phiếm với Tiết Diêm, hoàn toàn yên lòng, lại móc cổ Thành Tử và Bạch Sanh một trái một phải, “Này các cậu biết là ai đi?”

“Chấn động mẹ tớ,” Thành Tử mở to miệng, “Anh ấy đẹp trai hơn trên tạp chí nhiều!”

“…..” Từ Minh, “Anh ấy là của tớ.”

/

Suy nghĩ của Bạch Sanh sâu sắc hơn Thành Tử nhiều: “Cậu vẫn luôn không chịu nói với người khác bạn trai là ai, là bởi vì thân phận của Giang Yến sao?”

Loại thân phận này của Giang Yến, có thể không giữ bí mật chuyện hắn là đồng tính luyến ái sao?

Từ Minh đây là đang bảo vệ bạn trai a.

“…. Nào có,” Từ Minh lẩm bẩm: “Chỉ là tớ sợ nói sớm, ngày nào đó anh ấy đá tớ, tớ mất mặt cỡ nào.”

/

“Trên đường gặp chút chuyện chậm trễ, tớ không đến muộn chứ?” Mấy người đang nói chuyện, cửa phòng bị một người đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông mặc trang phục thoải mái đi tới, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa.

Giang Yến mở to mắt, nhìn thẳng người ngoài cửa.

Từ Minh vẫy tay với người tới: “Chờ lát nữa phạt ba ly, Cảnh Vinh, giới thiệu cho cậu một chút —— ”

“Đây là bạn trai tớ, Giang Yến.”

/

Cảnh Thu Vinh từ lúc tiến vào đã nhìn người trong phòng một lượt, vốn còn chưa dám xác định, ngay sau đó liền nghe thấy Từ Minh giới thiệu thân phận người kia.

“Ồ,” Trong mắt gã lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhấc chân đi về phía Giang Yến, vươn tay phải, cười nói, “Giang tiên sinh, hân hạnh gặp mặt.”



Từ Minh đi đến bên cạnh Giang Yến, đụng đụng cánh tay hắn, khẽ nói: “A Yến anh còn chưa biết cậu ấy đi? Đó là bạn em, Cảnh Thu Vinh.”

Đầu ngón tay Giang Yến run nhẹ một cái, đứng lên chậm rãi nắm lấy tay Cảnh Thu Vinh: “Chào cậu.”

/

Chính giữa các phòng ở mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh, Giang Yến đi vệ sinh, hứng nước từ vòi tạt lên mặt.

Người của hắn làm hỏng chuyện, không thể ngăn lại Cảnh Thu Vinh.

…. Cuối cùng không giấu được sao.

Giang Yến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nước trong gương, trong đầu đã loạn thành một mớ hỗn độn.

Ngay sau đó, trong gương có thêm một bóng người, trong giọng nói cất giấu không có ý tốt quen thuộc.

“Đã lâu không gặp, Giang Phược.”

/

Giang Yến giơ tay lau mặt, ánh mắt đối diện với người dựa ở bên tường, “Thu tiên sinh, cậu nhận nhầm người rồi.”

“Ài ài, tôi nhận sai?” Cảnh Thu Vinh che miệng, làm ra một biểu tình kinh ngạc đầy khoa trương, “Anh không phải Giang Phược?”. Truyện Bách Hợp

Giang Yến xoay người, mặt không biểu tình nhìn gã.

Cảnh Thu Vinh buông tay, nhếch miệng cười rộ lên, “Tốt xấu gì cũng là người quen cũ cùng trường mấy năm, sao đổi cái tên liền giả thành không quen biết tôi rồi?”

/

Giang Yến im lặng không nói, làm khô bọt nước trên tay dưới máy hong khô, lướt qua gã đi đến cửa toilet.

“Không nghĩ tới anh là bạn trai của Từ Minh nha.”

Cảnh Thu Vinh vẫn còn đang nói tiếp, Giang Yến không quay đầu lại, bước nhanh hơn, liền nghe thấy người đằng sau buồn bã nói,

“Anh nói, đi cùng với anh, ngày nào đó Từ Minh cũng sẽ bị người nghị luận gì đó hay không nha? Ví dụ như —— “

“Hiv chết tiệt?”

Bước chân Giang Yến dừng lại, đáy mắt lập tức trở thành màu đỏ tươi, gân xanh nổi lên mu bàn tay.

“Câm, miệng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play