Đây là lời Từ Minh đều phải dán vào tai Giang Yến nói vào mỗi buổi sáng.
Nói số lần nhiều, Giang Yến vẫn không có phản ứng gì, Từ Minh đều nhịn không được hoài nghi có phải chiêu này không hiệu quả hay không.
Mà khi cậu phát hiện, mặc dù cậu không ở nhà, không có biện pháp nhìn Giang Yến uống thuốc, sau khi trở về hộp thuốc cũng chỉ thiếu phần thuốc nên thiếu, Từ Minh liền biết, chiêu này vẫn rất có tác dụng.
/
Lúc vừa chẩn đoán chính xác Giang Yến có bệnh trầm cảm, Từ Minh là tính toán đi thẳng đến bệnh viện xin nghỉ dài hạn, ở nhà với hắn. Nhưng nghĩ đến Tiết Diêm nói phải để lại cho Giang Yến một không gian đơn độc thích hợp, cùng với nếu cậu thật sự xin nghỉ dài hạn, mẹ cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua* cậu ——
(*善罢甘休 thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua, sẵn sàng chấm dứt tranh cãi.)
Bên trái là Giang Yến, bên phải là mẹ cậu; một bên là bảo bối bự, một bên là tổ tổ tông lớn.
Từ Minh chỉ có thể đánh bay ý tưởng xin nghỉ một cách tiếc nuối, mỗi buổi sáng đều lưu luyến bịn rịn, rời đi biệt thự với mỗi bước đi lưu luyến, hận không thể khiến thời gian trôi đi nhanh một chút, nháy mắt liền có thể về nhà.
/. Truyện BJYX
Vừa đến giờ tan tầm, Từ Minh liền dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tôi mà cởi bỏ áo blu trắng, thu dọn mọi thứ chuẩn bị chuồn đi.
“Minh ca!”
Phía sau lại truyền đến một giọng nói mềm mại lại mang theo chút lo lắng, Từ Minh dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Trên hành lang thật dài của bệnh viện, một người con gái mặc áo blu trắng, bên trong là áo sơmi quần jeans, dáng người yểu điệu nhỏ nhắn đi từng bước về phía Từ Minh, tóc dài buộc một cách tùy ý đong đưa theo từng nhịp chân của cô.
Cô gái có một ngũ quan tinh xảo trời sinh, mặc dù không cười, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập phong tình*.
(*Chắc kiểu quyến rũ.)
Từ Minh gọi cô: “Vận Vận.”
/
Trần Vận đi đến trước mặt Từ Minh, tùy tay khẩy khẩy tóc mái trước trán, trong mắt đầy oán trách: “Minh ca, gần đây anh thế nào? Tan tầm gấp như vậy, đi làm vẫn luôn nhìn đồng hồ.”
“Ở thêm một chốc cũng không có việc gì,” Từ Minh nóng lòng về nhà, không tính toán tán gẫu với Trần Vận lúc này, “Có việc sao?”
Vẻ mặt Trần Vận cứng đờ, nhìn Từ Minh muốn cười lại không cười: “Ồ, gấp vậy à? Đừng nói là vội trở về gặp bạn gái đi?”
Có mấy bác sĩ hộ sĩ chuẩn bị tan tầm về nhà đi ngang qua hành lang, vừa thấy hai người ở đây liền chào hỏi. Từ Minh vẫy vẫy tay với bọn họ, chờ bọn họ rời đi mới nhìn về phía Trần Vận.
“Ừ, không sai biệt lắm.”
“Anh… không sai biệt lắm cái gì nha?” Lông mày dài mảnh của Trần Vận nhíu lại, nhịn không được thốt ra lời nghi vấn, “Là ai vậy? Em có quen không?”
“Anh ấy xấu hổ, về sau lại giới thiệu hai người với nhau,” Từ Minh xua xua tay nói, “Anh đang gấp, em không có việc gì cũng mau về nhà đi. Ngày mai gặp.”
Trần Vận sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Từ Minh.
/
Từ Minh đi như gió đến bãi đỗ xe, liền thấy một người chống khuỷu tay trên nóc xe, dựa người vào chiếc xe màu trắng của mình với bộ dạng cà lơ cà phất, vừa thấy cậu tới liền lớn tiếng: “Tiểu Minh, ba đến tìm con chơi!”