Lúc trước khi Từ Minh ở tại đây, tủ lạnh phòng bếp đều là cậu dùng.
Giang Yến không có thói quen tự nấu ăn, phòng bếp lại vẫn sạch sẽ, trên bệ đá không có một hạt bụi, sảnh bên ngoài cũng vậy, xem ra người giúp việc vẫn đúng hạn tới nhà làm vệ sinh.
Từ Minh không ôm hy vọng mà mở tủ lạnh ra, quả nhiên không có thứ gì, thậm chí ngay cả điện cũng không cắm, lại mở tủ bếp, ngoại trừ nồi chén muôi chậu… không có thứ gì để ăn.
May mắn cậu đã có chuẩn bị, củi gạo dầu muối cần có đã mua ở siêu thị hồi chiều. Cậu lấy nguyên liệu nấu ăn trong túi ra, chuẩn bị nấu chút cháo thịt nạc trứng muối đơn giản. Này vốn là cậu chuẩn bị để dùng làm bữa sáng ngày mai.
Từ Minh chịu ảnh hưởng của mẹ mình, từ nhỏ liền không thích ăn cơm hộp hoặc là nhà hàng gì đó, chính là được mẹ buộc học ra một tay nấu ăn ngon.
Với cậu mà nói, nấu một phần cháo thịt nạc có thể ăn lại có thể nhìn là hoàn toàn không thành vấn đề.
/
Giang Yến nấn ná trong phòng tắm rất lâu, lúc Từ Minh nấu cháo gần xong đi gọi hắn, hắn mới dùng khăn tắm lau lau mái tóc ướt dầm dề đi ra khỏi phòng tắm, bộ tây trang trên người đã đổi thành bộ đồ ở nhà màu xanh lục —— cũng là Từ Minh mua.
Ánh mắt nóng rực của Từ Minh lưu luyến ở xương quai xanh như ẩn như hiện dưới cổ áo hắn một lúc lâu, mới gian nan chuyển đến vết thương đã bị gỡ ra băng gạt, tạo thành một đường nhỏ trắng bệch trên cổ.
Cậu “hừ” một tiếng đi qua, giọng điệu không tốt lắm: “Không phải đã bảo anh đừng đụng cổ sao?”
“Vướng bận,” Giang Yến kéo khăn tắm trên đầu xuống, tóc ướt mềm mại rũ xuống trán.
/
Chờ Từ Minh lôi kéo bôi thuốc lên cổ cho Giang Yến, lại dưới ánh mắt ám chỉ của Giang Yến miễn cưỡng bôi chút thuốc mỡ cho chân trái của mình, cháo đun lửa nhỏ trong phòng bếp đã sắp khét.
Từ Minh chạy như bay đến phòng bếp tắt lửa, mới cứu được bữa tối của hai người bọn họ trong hung hiểm. Cậu múc muỗng cháo nóng hổi thơm ngào ngạt thử một ngụm, chẹp chẹp miệng, hương vị thật hoàn mỹ.
Buổi chiều cậu vội vàng dọn đồ đi dạo siêu thị, cơm chiều cũng chưa kịp ăn liền chạy đến K. Cũng may cậu đã uống chút sữa bò Tiết Diêm lấy cho cậu, còn chưa đến mức quá đói.
Nhưng hiện tại… cậu múc hai bát cháo thịt nạc, bưng đến trước bàn ăn, một bát cho Giang Yến, một bát cho mình, lại kéo ghế đến bên cạnh Giang Yến ngồi xuống, muốn cùng hắn hưởng thụ bữa tối hai người đã lâu không có.
/
Giang Yến ngồi không nhúc nhích, hai tay đặt ở đầu gối, chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo nóng hôi hổi kia.
Từ Minh nhấp một hớp cháo, thúc giục: “Mau ăn a.”
Lúc này hắn mới chậm rì rì nâng tay lên, múc cháo ăn một miếng. Từ Minh rất có tự tin đối với tài nấu nướng của mình, lại vẫn không nhịn được hỏi hắn hương vị thế nào.
Giang Yến liên tục đưa mấy muỗng cháo vào trong miệng mình giống như không sợ nóng, nghe vậy đặt muỗng xuống, giật miếng giấy ăn lau lau miệng, nhàn nhạt nói: “Ăn ngon.”
Từ Minh giống như có cảm giác, thấy trong bát hắn còn hơn phân nửa cháo: “No rồi?”
Giang Yến gật gật đầu với biên độ thật nhỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Từ Minh, chờ cậu quăng bát nổi giận với hắn giống như lúc trước
Khuôn mặt Từ Minh vặn vẹo trong chớp mắt, bỗng nhiên tay siết chặt cái muỗng trong tay —— không được nổi giận, không được nổi giận. Giận ra bệnh không có ai lo.
Khẳng định gia hỏa này chỉ chờ cậu nổi giận, dễ tìm cớ đuổi cậu đi! Không hết ý xấu*, cậu mới sẽ không để cho hắn như ý!
(*贼心不死 tặc tâm bất tử.)
Từ Minh ngoài cười nhưng trong không cười đối diện với hắn: “Vậy sao, em đây cũng không ăn nữa.”
Giang Yến lẳng lặng nhìn cậu rõ ràng thật không thoải mái, lại còn phải nén cơn giận miễn cưỡng cười vui với hắn, nhất thời thế nhưng không biết mình là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dời mắt qua một bên, cảm thấy có chút vô lực: “Vì sao không nổi giận? Vì sao phải chịu đựng anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT