Từ Minh lập tức cảm thấy đầu “ong” một tiếng, máu cả người đều kêu gào vọt lên đỉnh đầu, đánh đến cả da đầu cậu tê dại.

Có lẽ là quá mức kích động, lúc này cậu lại không hề có biểu tình gì, chỉ hỏi lại với giọng điệu bình tĩnh:

“Điếm? Sao cậu biết.”

Cảnh Thu Vinh nhìn phản ứng bình tĩnh của cậu, vui vẻ trong mắt càng sâu: “Anh em tuyệt đối không lừa cậu, họ Giang cũng không phải thứ tốt gì.”

“Ha, lúc trước cậu quen biết anh ấy?”. Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????????a????g # ???? R????M????R????????ỆN.V???? #

“Đương nhiên biết a, bằng không sao thì tớ biết mẹ hắn là điếm,” Cảnh Thu Vinh cười nói: “Tớ là loại người sẽ nói bậy bạ sao?”

“Hai người quen biết thế nào?”

Cảnh Thu Vinh dần phát hiện có chút không thích hợp, trong mắt bắt đầu hiện ra vẻ cẩn thận cùng đề phòng:

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Đừng nói cậu thật sự còn hứng thú với hắn đi?”

“Không có a,” Từ Minh chậm rãi cười rộ lên: “Chỉ là tò mò, cậu liền nói cho tớ biết đi.”

/

Lúc này Bạch Sanh vừa vặn đặt đồ ăn với người phục vụ xong trở về, vừa thấy sắc mặt hai người trên sô pha, nhạy bén cảm nhận được khác thường, vội bước nhanh qua, cười đánh tiếng:

“Các cậu đang nói chuyện gì thú vị vậy, cũng nói với tớ một chút?”

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Từ Minh, nâng tay ôm bả vai Từ Minh, muốn nói với cậu cái gì, Từ Minh lại không để ý tới cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Thu Vinh lặp lại câu hỏi kia:

“Nói đi. Sao hai người lại quen biết?”

Cảnh Thu Vinh nhìn Bạch Sanh lộ vẻ ngơ ngác, mí mắt rũ xuống, trong mắt lướt qua một tia oán hận, khi nâng mắt lên lại biến về vô tội cùng khó hiểu:

“Tôi mẹ nó hỏi cậu làm sao quen biết!”

Từ Minh bùng nổ đột nhiên không hề báo trước, nắm chặt cổ áo Cảnh Thu Vinh nhấn xuống sô pha, trừng mắt gầm nhẹ với gã, vẻ mặt hung ác.

Người trong phòng nhất thời bị biến cố đột nhiên xảy ra này dọa sợ, Bạch Sanh sửng sốt một chút mới phản ứng lại tới khuyên can, bắt lấy tay nắm cổ áo Cảnh Thu Vinh của Từ Minh muốn kéo về, lại không nghĩ rằng lúc này sức lực của Từ Minh đặc biệt lớn, thế nhưng cậu ta không cách nào lay chuyển được nửa phần.

“Từ Minh cậu bình tĩnh một chút.”

/

Cảnh Thu Vinh chỉ vào lúc Từ Minh bỗng nhiên làm khó dễ mới kinh ngạc một chút, chờ đến khi phát hiện cậu chỉ nắm cổ áo gã không cho gã động, cũng không làm ra động tác thật sự tổn thương nào, gã liền hoàn toàn thả lỏng.

Bạch Sanh ở bên cạnh nôn nóng khuyên giải, Cảnh Thu Vinh không để ý. Gã chỉ để ý loa trong phòng đã bị tắt đi, người vốn còn đang hát đã bị động tĩnh bọn họ làm ra hấp dẫn qua đây.

Sắc mặt của gã hơi đổi: “Từ Minh không phải chứ, chỉ vì bạn trai cũ, cậu muốn ồn ào với anh em mình?”



Lục Hoằng lạnh mặt đi tới, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Từ Minh, lại nhìn về phía Cảnh Thu Vinh mang theo trào phúng:

“Chuyện gì vậy?”

Thành Tử cũng không rõ tình huống trước mắt, nhưng thấy hai người bạn tốt đang yên lành muốn đánh nhau rồi, vẫn là cùng với Bạch Sanh kéo Từ Minh ra trước.

Lực trói buộc buông lỏng, Cảnh Thu Vinh liền chậm rãi ngồi thẳng, cúi đầu sửa lại cổ áo xộc xệch, cũng không dám đối diện với tầm mắt của Lục Hoằng.

“Không có gì, Lục ca, bọn tớ chính là hàn huyên một chút.”

“Nói cho tôi, vì sao cậu sẽ nói anh ấy là con của điếm? Lúc nào thì cậu biết anh ấy.”

Lời này của Từ Minh vừa ra, ba người còn lại nào còn đoán không ra đã có chuyện gì, Thành Tử mở to mắt, nhìn về phía Cảnh Thu Vinh một cách không thể tin nổi.

“Cảnh Vinh, cậu… cậu không có việc gì nhắc đến hắn làm gì?”

Không biết Từ Minh phiền nhất là người khác nói bậy bạn trai cũ của cậu ấy sao?!

Lục Hoằng híp mắt: “Cảnh Vinh, thì ra cậu và Giang Yến cũng biết nhau. Sao trước kia không nghe cậu nói.”

“Không, không biết, tớ chỉ là nói đùa với cậu ấy.”

/

Từ Minh thong thả mà kiên định gạt tay Thành Tử cùng Bạch Sanh đang túm chặt mình ra, nhìn chằm chằm vào Cảnh Thu Vinh:

“Nói đùa? Con của điếm, dơ bẩn… cậu lấy anh ấy ra để nói đùa với tôi?”

“A ha,” Cảnh Thu Vinh cười một tiếng miễn cưỡng: “Không buồn cười sao? Được rồi, sau này tớ không nói nữa.”

“Vì sao nói anh ấy là con của điếm?” Từ Minh hỏi.

“…. Lúc trước từng nghe người khác nói,” Cảnh Thu Vinh lộ vẻ yếu đuối, mặt đầy chân thành nhìn về phía Từ Minh: “Nhưng Từ Minh, tớ đây là vì tốt cho cậu a, nếu hắn thật sự là con của điếm, loại người nào nào xứng với cậu? Lỡ như hắn có bệnh gì —— “

“Câm miệng!” Lửa giận của Từ Minh thoáng cái lại bùng lên, nhịn không được muốn đi qua cho Cảnh Thu Vinh một đấm, lại bị hai người bên cạnh giữ chặt.

Bạch Sanh dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng đè Từ Minh lại, nhíu mày nói:

“Cảnh Vinh, cậu bớt tranh cãi đi.”

Lục Hoằng lại nở nụ cười, đi qua ngồi bên cạnh Cảnh Thu Vinh, nghiêng nửa người trên tới gần gã: “Đừng a, Cảnh Vinh, cậu nói tiếp đi.”

/

Ánh mắt Cảnh Thu Vinh không ngừng né tránh. Bên trái gã là Từ Minh với vẻ mặt không tốt, bên phải là Lục Hoằng với nụ cười lạnh băng, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà:

“Tớ chỉ là muốn cho Từ Minh hết hy vọng! Cậu ấy là anh em tốt của tớ, lại bị người kia đá, hại Từ Minh thương tâm khổ sở lâu như thế, đến bây giờ vẫn còn nhớ hắn mãi không quên.”

Gã càng nói càng kích động, giống như chịu hiểu lầm to lớn gì đó, vẻ mặt ủy khuất lại khó chịu, cuối cùng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Lục Hoằng,



“Tớ chỉ muốn cho cậu ấy nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Yến, tớ không hy vọng anh em tốt của tớ sẽ lãng phí tình cảm vì một người không đáng như vậy, chẳng lẽ là tớ làm sai?!”

Lục Hoằng nghe vậy lui ra sau, nhướng mày giống như cười mà không phải cười:

“Ồ, thì ra là vậy. Tiểu Minh, cậu nói cậu ta có sai không?”

“Cậu chỉ là nghe người khác nói, liềm dám bịa đặt anh ấy với tôi,” Từ Minh giận quá thành cười: “Cậu nói đây là tốt cho tôi?”

“Phải… chuyện này là tớ không đúng,” Cảnh Thu Vinh thở dài, “Tớ chỉ nghe người khác nói mẹ hắn là… cái kia, nhưng động cơ của tớ hoàn toàn là vì cậu a! Nhưng không nghĩ tới, tớ chỉ nhắc tới hắn hai câu, cậu sẽ vì hắn ra tay với anh em mình. Trọng sắc khinh bạn thành như vậy…. nói thật, tớ thật sự rất thất vọng đau lòng.”

/

Từ Minh hít sâu hai hơi, cố gắng đè xuống lửa giận sắp phun trào, cắn răng làm đầu óc duy trì bình tĩnh.

Cậu giật giật cánh tay, Bạch Sanh cùng Thành Tử liếc nhau, cẩn thận nới lỏng một chút, thấy cậu không có ý tưởng xúc động mới buông hẳn tay ra.

“Cảnh Thu Vinh, cho dù tôi có cùng anh ấy ở bên nhau hay không, cậu cũng không có tư cách nói một câu không tốt về anh ấy.”

Từ Minh chậm rãi ngồi xuống sô pha, dựa lưng vào ghế, bày ra một tư thế thả lỏng, giọng điệu chậm rãi khiến người bên cạnh đều có thể nghe rõ từng câu từng chữ:

“Anh ấy là người tôi coi trọng, cậu nhục nhã anh ấy, chính là đang nhục nhã tôi. Cậu cảm thấy tôi là loại người tính tình tốt đến mức bị người nhục nhã cũng không có phản ứng hay sao.”

“Hả?” Lục Hoằng ôm vai Cảnh Thu Vinh một cách thân mật: “Nghe rõ chưa?”

Thái dương Cảnh Thu Vinh dần chảy ra mồ hôi lạnh, tay Lục Hoằng đặt trên vai gã dùng lực thật lớn, bóp đến xương bả vai của gã sinh đau. Nhưng gã không dám phản kháng, chỉ có thể chịu đau gật đầu:

“Đã rõ… Từ Minh, tớ, tớ sai rồi, tớ không nên nói hắn.”

/

Thành tử cùng Bạch Sanh bên này thấy Cảnh Thu Vinh xin lỗi, cuối cùng thở phào một hơi, bắt đầu thực hiện giảng hòa.

Thành tử ngồi bên cạnh Từ Minh, vỗ vỗ cánh tay cậu để thuận khí cho cậu, cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, Cảnh Vinh chính là nhất thời rối rắm, mấy người chúng ta thật vất vả mới tụ tập một lần, cũng không nên ồn ào không thoải mái.”

Bạch Sanh đi đến Cảnh Thu Vinh bên kia, dùng chân đá nhẹ vào giày gã để ám chỉ, Lục Hoằng chậm rãi buông tay, cũng dựa vào sô pha giống như Từ Minh.

Vẻ mặt Cảnh Thu Vinh có chút khó coi, nhưng tốt xấu gì xem hiểu ám chỉ của Bạch Sanh, duỗi tay lấy rượu trên bàn, rót cho mình một ly, sau đó quay mặt về phía Từ Minh uống một hơi cạn sạch:

“Tớ tự phạt một ly, xem như xin lỗi cậu.”

Lòng Từ Minh vẫn còn khó chịu, không muốn nói chuyện với gã lắm. Nhưng ngại với anh em bên cạnh đều nhìn chằm chằm mình với ánh mắt trông mong, chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp, xem như bỏ qua việc này.

Ngay vào lúc bầu không khí giữa mọi người càng trở nên nặng nề, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn qua, liền thấy một người đàn ông tóc đen áo đen quần đen dạo bước đi tới, làn da được một thân đen kia làm cho đặc biệt trắng, mắt đào hoa xinh đẹp hiện ra vẻ nghiêm nghị, đang đánh giá bọn họ một cách không hề có cảm xúc:

“Các cậu đây là đang hát tuồng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play