Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Đương nhiên, fan của Đàm Hưng Đằng liền không vui.
[Thật không công bằng! Ta thấy bài trong tay X có mấy cái liên tiếp, đương nhiên dễ nhớ hơn!]
[Thi đấu chính thức so sánh thời gian ghi nhớ, thời gian sắp xếp lại không tính, cho nên rõ ràng là Đàm Hưng Đằng thắng!]
[Không thích X, nhìn quá kiêu ngạo!]
Viên Khánh: "Cậu đúng là có thể chất hot search."
Viên Khánh là trợ lý tạm thời quốc gia ba ba phái tới, bởi vì hầu hết fan của Úc Khải đều biết Đường Hân Nhiên là người đại diện của cậu, cho nên nếu để cô đi theo thì quá lộ liễu.
Trước khi tiếp nhận, Vân Khánh cũng xem qua tư liệu về Úc Khải, biết cậu có thể chất hot search, nhưng vẫn kinh ngạc về năng lực tự mang nhiệt độ này của của cậu.
Còn chưa vào chương trình chính thức đâu, đã có đề tài rồi.
Úc Khải biết làm sao được? Cậu chỉ đơn giản là nằm không cũng trúng đạn mà thôi.
Úc Tiểu Khải chỉ có thể bày ra một tư thế siêu đẹp trai, cực kỳ Cảnh Vân Trăn cảm thán một câu.
"Chỉ trách em quá đẹp trai?"
Những phàm nhân đó đều ghen tị với dung nhan đẹp trai ngời ngời của cậu!
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Úc Khải liền thấy Cảnh Vân Trăn thật xuất hiện.
Người đàn ông mặc một bộ thường phục màu trắng, mới vừa xuống khỏi xe bảo mẫu, một tay đang kéo vali đi về phía này.
《 Máy tính mạnh nhất 》 là một chương trình về trí tuệ, khác với những chương trình khác, cái bọn họ thi đấu là thực lực, ekip cơ bản sẽ không quay chụp những việc ngoài lề của tuyển thủ, cũng sẽ không cố ý sắp xếp một vài cốt truyện xung đột gì đó.
Cho dù giữa các tuyển thủ có không phục lẫn nhau, lén thi đấu giải quyết vấn đề, cũng sẽ bị tô điểm cho đẹp là bạn bè giao lưu luận bàn.
Cho nên tính cả cậu tổng cộng có 19 tuyển thủ, đều tách ra ở phòng riêng.
Nhưng Úc Khải là cá mặn được quốc gia bảo hộ, tự nhiên sẽ chiếm cứ vị trí tốt nhất trong toàn bộ tòa nhà, rộng rãi thoáng mát, tầng hai có một ban công rộng, lúc này cậu đang đứng ở ban công nhìn xuống.
Có lẽ ánh mắt Úc Khải quá mức trắng trợn, Cảnh Vân Trăn nhạy bén cảm giác được, hắn ngẩng đầu nhìn qua.
Úc Khải theo bản năng muốn né tránh, chân vừa dịch ra sau một chút, đột nhiên tỉnh táo lại, hiện tại cậu đang đeo mặt nạ, sợ gì chứ?
Nếu trốn đi thì càng có vẻ chột dạ đúng không?
Vì thế cậu không tránh nữa, cố ý nghển cổ nhìn chằm chằm hắn.
Cũng may Cảnh Vân Trăn chỉ quét mắt từ xa qua cậu liền thu hồi tầm mắt, đi vào ký túc xá mà chương trình chuẩn bị riêng cho các giám khảo.
Úc Khải hơi thở ra nhẹ nhàng.
Xem ra cậu ngụy trang vẫn rất rất đỉnh nhỉ?
Nói thì nói như vậy, nhưng để đề phòng vạn nhất, cậu vẫn phải ôm chặt áo choàng nhỏ của mình, quyết định không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mặt Cảnh Vân Trăn.
Qua một lát, người của chương trình tới thông báo bọn họ đi ăn cơm, tối nay tất cả giám khảo đều tới, tổ ekip chuyên môn cho người đi đặt cơm ở khách sạn hạng sao, mời mọi người ăn một bữa ngon coi như chào mừng.
20 phút sau, bọn họ được đưa tới một gian phòng lớn trong khách sạn.
Các vị giám khảo và giáo viên lần lượt tiến vào, tổ ekip giới thiệu từng người một cho mọi người.
"Vị này chính là giáo sư khoa toán của đại học Kinh Đô, thầy Lương Kinh."
"Xin chào thầy Lương!"
"Vị này là bạn cũ của chúng tôi, bậc thầy trí nhớ thế giới, thầy Lý Phạm!"
"Xin chào thầy Lý!"
"Vị này là ca sĩ Giang Lôi Mạn."
"A a a! Quả nhiên là Lôi Mạn lão sư!"
"Nữ thần của tôi!"
"Vị này chính là......"
Vị này thì không cần giới thiệu, tiếng thét chói tai đã vang lên.
"Là Cảnh Vân Trăn!! Thì ra khách mời bí ẩn chính là anh ấy!"
"A a a a! áu áu!"
"Ngày hôm qua ta còn đang theo dõi《 Bạch châu lục 》 , hôm nay liền gặp đại sư huynh ngoài đời, loại cảm giác này thật kỳ diệu! Ha ha ha!"
Cảnh Vân Trăn hiếm khi ăn mặc mộc mạc, sơ mi trắng phối với quần dài màu đen, cúc áo sơ mi cài tới nút cao nhất, vạt áo sơ vin trong quần, thể hiện ưu thế vai rộng eo hẹp chân dài vô cùng nhuần nhuyễn.
Ai nhìn mà không kêu một câu nam thần cơ chứ?
Vị nam thần này cười cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Suỵt, mọi người nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đế người khác."
A a a, ngứa quá ~~~
Không giống như những tuyển thủ khác hào hứng vây quanh, Úc Tiểu Khải lén lút nhích ra sau, trong một góc âm thầm quan sát.jpg
Trong quá trình ăn cơm.
Giám khảo khách mời ngồi một bàn, đám tuyển thủ bọn họ ngồi một bàn.
Trong lúc đó bọn họ có đi kính rượu.
Cảnh Vân Trăn đối mặt với những tuyển thủ thích hắn, tuy biểu hiện rất lịch sự, nhưng giữ khoảng cách rất tốt.
Không chụp ảnh, không ký tên, không nói chuyện phiếm.
Ngoài lần đầu tiên nâng chén cùng mọi người ra liền không đụng vào chén rượu lần nào nữa.
Ngay cả Lâm Lộ Du tướng mạo đặc biệt xuất sắc cũng không có bất cứ đãi ngộ đặc biệt nào khác.
Úc Khải nghe thấy có nữ sinh nhỏ giọng cảm thán: "Cảnh Vân Trăn thật lạnh lùng ~ cứ nghịch di động mãi, chị Lôi Mạn còn nói chuyện phiếm với bọn mình."
"Chị Lôi Mạn vẫn luôn có tiếng rất biết chơi, xã giao bình thường khá cao."
"Chủ yếu là cái khí tràng của Cảnh Vân Trăn khiến người ta cảm thấy hơi xấu hổ khi tới gần......"
Ừm~
Úc Khải nghe những lời này, đáy lòng không hiểu sao có vài phần vừa lòng.
Rất, có nam đức!
"X, sao cậu cứ nghịch di động mãi thế? Đang làm gì vậy?"
Lâm Lộ Du ngồi bên cạnh đột nhiên ghé qua.
Úc Khải sợ tới mức nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, ra vẻ bình tĩnh.
"Không có gì, đang xem tin tức."
Nhưng cậu vừa nói xong, màn hình di động liền sáng lên, một tin nhắn hiện lên.
Bạn trai đẹp trai nhất thế giới = 3 = : "Tiểu bảo bối, buổi tối tới một cái?"
"Hả?!" Lâm Lộ Du khiếp sợ, nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ có chút thất vọng.
Dù sao X thật sự rất đẹp trai, có nữ sinh nào mà không thích trai đẹp cơ chứ?
Cư nhiên đã có chủ.
Úc Khải: "Cái đó......"
Nhưng rất nhanh Lâm Lộ Du liền điều chỉnh lại, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ 'À, thì ra là chị em': "X, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy."
Úc Khải: "Không có, cậu hiểu lầm, là bạn tôi sửa linh tinh thôi, anh ấy nói đùa."
Lâm Lộ Du: "Không có việc gì, tôi biết mà, tôi hiểu mà."
Không, kỳ thực cô không biết gì cả, không hiểu gì cả.
Có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết vị ảnh đế nhìn cực kỳ lạnh lùng bàn bên cạnh kia chính là vị ''Bạn trai đẹp trai nhất thế giới = 3 = '' này.
Đẹp trai nhất thế giới thì cũng thôi, còn = 3 =!
Sau khi ăn xong, uống rượu đến cao hứng, Giang Lôi Mạn mời mọi người tới quán bar cô mở để chơi, thấy ngày mai đã bắt đầu quay chương trình, tổ ekip khuyên can, cũng thu rượu lại, nhưng bọn họ vẫn hứng thú bừng bừng, tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm.
Giang Lôi Mạn hiển nhiên là một người có tính cách hướng ngoại thích giao lưu, lần đầu tiên cô thấy nhiều học bá như vậy, cảm thấy rất hứng thú về cuộc sống mà bọn họ trải qua.
Đàm Hưng Đằng cuối cùng cũng có được cơ hội để khoe khoang, điên cuồng thể hiện bản thân, thời đại học hoàn thành hạng mục gì, thời trung học đạt giải thưởng gì, ngay cả tiểu học đạt được giải Olympic toán cũng lấy ra khoe một lượt.
Lúc nói còn nhân cơ hội giẫm Úc Khải một chân nữa.
Đáng tiếc cậu đã về rồi.
Úc Khải, Cảnh Vân Trăn và các giám khảo khác cũng không tham dự đại hội tán gẫu của bọn họ.
Cậu trở về phòng, Viên Khánh tháo cái mặt nạ kia ra giúp cậu.
Tuy cái mặt nạ này có thể mang liên tục ba ngày, ngủ cũng không cần tháo ra, nhưng Úc Khải không được, da cậu rất mẫn cảm, buổi tối cần phải tháo ra để cho làn da được thông thoáng.
Đây cũng là vấn đề mới phát hiện ra khi mang cả ngày hôm qua, về sau sẽ tiến hành cải thiện.
"Hôm nay cảm giác thế nào?"
"Tạm ổn? Không có gì khó chịu cả."
Viên Khánh gật đầu ghi lại.
Úc Khải cầm lấy di động, lúc này mới phát hiện, vị bạn trai đẹp trai nhất thế giới = 3 = kia của cậu lại nhắn tin tới.
Là một đoạn video ngắn, quay phòng hắn.
Cảnh Vân Trăn: "Tiểu cá mặn, anh vừa mới về phòng, buổi tối ăn đồ Trung Quốc, bánh cá dạ đỏ, canh đậu phụ, thịt kho tàu....."
Toàn bộ sự việc kể đến rõ ràng, rành mạch giống như báo cáo với cấp trên.
Kể xong còn tổng kết một câu.
"Hương vị cũng không tệ, lần sau anh mang em đi nhé?"
Úc Khải: "Được."
Cảnh Vân Trăn: "Tiểu cá mặn, giờ em đang ở nhà à? Anh tới tìm em nhé?"
Ba ngày qua, Cảnh Vân Trăn đều ở nơi khác, mới vừa về Cửu Thành liền chạy tới, hắn thấy lúc này còn khá sớm, liền muốn tìm Úc Khải.
Uống rượu nói chuyện phiếm làm sao thơm bằng đi tìm cá mặn tiểu bảo bối chứ?
Úc Khải vội vàng nói: "Không, hiện tại em không ở nhà."
Cảnh Vân Trăn: "Hả? Vậy em đang ở đâu?"
Úc Khải: "Em đang có việc."
Cảnh Vân Trăn: "Anh tới tìm em?"
Úc Khải: "Không được đâu, không phải ngày mai anh còn có việc sao?"
Cảnh Vân Trăn gửi tới một tin nhắn thoại.
Là cố tình hạ thấp giọng nói.
"Nhưng mà, anh nhớ em."
Anh nhớ em ~
Dịu dàng lại quyến rũ.
Hệ thống:【 ý ~~】
Úc Khải chỉ nghe xong mở đầu liền nhanh chong bịt kín di động, đỏ mặt dán điện thoại sát vào lỗ tai, giống như con sóc nhỏ trộm giấu đồ ăn, lén lút nghe xong hết câu nói.
Nghe xong hai lần.
Sau đó cậu nhìn Viên Khánh ở bên cạnh còn chưa rời đi, hỏi: "Anh Viên, cái đó....em có thể đi tìm Cảnh Vân Trăn không?"
"Chờ một chút." Viên Khánh gọi mấy cuộc điện thoại.
Hiếm khi cá mặn quốc gia bảo kê có yêu cầu, đương nhiên phải tận khả năng thỏa mãn.
Viên Khánh: "Đã sắp xếp xong, cậu đi lối cửa phía nam ra ngoài, hẹn gặp Cảnh Vân Trăn ở chỗ gần đây đi."
Úc Khải: "Cảm ơn anh Viên!"
Vì thế Úc Khải gửi tin nhắn cho Cảnh Vân Trăn: "Anh, anh bây giờ đến khách sạn Bell nhé."
Cảnh Vân Trăn: "Hả?"
Úc Khải: "Đi không."
Cảnh Vân Trăn: "Được."
Hai người vừa mới nói xong chưa tới 5 phút, Úc Khải liền từ di động của Viên Khánh nhìn camera giám sát, Cảnh Vân Trăn từ tòa nhà bên cạnh đi ra ngoài.
Úc Khải cũng thay một bộ quần áo, tháo xuống hoa tai để che đậy nốt ruồi đỏ trên tai, trang bị đồ bảo hộ minh tinh, liền từ cửa nam đi ra ngoài, cậu vòng nửa vòng đi tới khách sạn Bell cách nơi này chưa tới trăm mét.
Cậu lên tầng hai, đang giơ động tìm kiếm số phòng mà Cảnh Vân Trăn gửi cho cậu, một đôi tay ôm lấy eo cậu từ phía sau, kéo cậu vào trong phòng.
"Anh biết em sẽ tới tìm anh mà."
Úc Khải xoay người.
Người đàn ông vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kia, chỉ là hai cái cúc trên cùng đã được mở ra, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, vạt áo vốn sơ vin trong quần cũng cố tình nới ra một chút.
Lười biếng lại gợi cảm.
Úc Khải: "......"
Được lắm cái tên này! Tâm cơ!
Nếu không phải mới thấy con hàng này vừa rồi còn giống như băng sơn tuyết liên không dính khói lửa nhân gian, cậu sắp cho rằng hôm nay Cảnh Vân Trăn vẫn luôn mặc như vậy!
Cảnh Vân Trăn ôm Úc Khải ngồi xuống sô pha: "Tiểu cá mặn, có phải cũng nhớ anh đúng không?"
Úc Khải: "Không có."
Cá mặn ngạo kiều.jpg
Cảnh Vân Trăn: "Tiểu cá mặn, em không biết đâu, hôm nay rất nhiều người như hổ rình mồi đối với anh, có người còn nhìn anh chằm chằm nữa!"
Úc Khải: "?"
Nhìn chằm chằm hắn?
Úc Khải: "Ai vậy?"
Cảnh Vân Trăn: "Anh không nhớ trông như thế nào, một người đàn ông, hình như hơi gầy, mặc quần áo màu đen."
Úc Khải: "......?"
Cảnh Vân Trăn: "Lúc ở ban công nhìn anh chằm chằm thì cũng thôi, lúc ăn cơm cũng tránh trong góc âm u rình mò anh, nhìn chằm chằm, hai mắt không thèm chớp lấy một cái."
Úc Khải: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Kỳ kỳ quái quái, giống tên biến thái."
Úc Khải: "......"
"Nhưng mà, tiểu bảo bối, em yên tâm, anh không thèm nhìn cậu ta tới nửa con mắt."
Cảnh · nam đức · Vân Trăn lôi kéo tay Úc Khải nghiêm trang nói lời âu yếm.
Sau đó liền thấy con cá mặn nào đó lạnh nhạt rút tay về.
"À."
Anh xong rồi, Cảnh Vân Trăn! Anh xong rồi!