Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

"Mày là ai?! Mày buông tao ra! Mày buông tao ra!" Hình thể cha Úc cũng không nhỏ, nhưng lại bị Cảnh Vân Trăn dễ dàng xách lên.

Càng mất mặt là cho dù ông ta làm thế nào cũng không tránh thoát được, một người trưởng thành lại bị một người trưởng thành khác xách lên như con gà, còn bị túm cho mặt đỏ tai hồng, quá chật vật!

"Hoằng Nghĩa, Hoằng Nghĩa!" Mẹ Úc hoảng sợ, vội vàng xông tới, bắt lấy Cảnh Vân Trăn, cao giọng chất vấn: "Cậu có biết chúng tôi là ai không!? Buông ông ấy ra, buông ông ấy ra cho tôi!"

Úc Tinh Thần cũng chạy tới theo, khóc hu hu xin lỗi: "Cảnh lão sư, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều do tôi, anh đừng tức giận, anh buông ba tôi ra, cầu xin anh, Tiểu Khải, cậu mau khuyên nhủ Cảnh lão sư đi!"

Đúng lúc này, đạo diễn và phó đạo diễn của chương trình cũng đang chuẩn bị đi lấy xe ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng chương trình một chút trước, bọn họ nghe thấy động tĩnh bên này, chạy nhanh tới khuyên can.

"Làm sao vậy?!"

"Cảnh Vân Trăn, Cảnh lão sư! Đừng xúc động, bình tĩnh một chút!"

"Cảnh Vân Trăn, mau, mau thả ông ta xuống, cẩn thận có người chụp ảnh!"

"Anh." Úc Khải cũng lôi kéo cánh tay Cảnh Vân Trăn, lúc này người đàn ông mới buông cha Úc ra, vẻ mặt ghét bỏ lau lau tay mình, dường như vừa rồi đã chạm vào thứ gì đó dơ bẩn vậy.

"Hoằng Nghĩa, ông không sao chứ?"

"Ba!"

Hai mẹ con chạy nhanh tới đỡ lấy cha Úc.

Cha Úc dựa vào mui xe, chỉ vào Cảnh Vân Trăn tức giận đến run cả người, khuôn mặt đỏ bừng: "Mày chờ đó cho tao!"

Úc Tinh Thần: "Ba, ba đừng tức giận, trách con, đều do con, là con không tốt, con....."

"A, cậu cũng biết là cậu không tốt à?" Cảnh Vân Trăn vẻ mặt khinh thường, quay đầu nhìn thấy Nhan Kỳ Thụy và Đàm Hoành Thâm cũng đang tới đây, thay đổi chủ đề: "Được, nếu mọi người đều tới, vậy vừa lúc, chúng ta nói cho rõ ràng đi, cho các người nhìn kỹ đứa con trai hàng giả này của mấy người đã đổi trắng thay đen như thế nào."

"Tôi không có, Cảnh lão sư, tôi....." Sắc mặt Úc Tinh Thần tái nhợt, y muốn cứu vãn, nhưng đã không còn kịp rồi.

Cảnh Vân Trăn quay đầu hỏi: "Vừa rồi Úc Tinh Thần nói y lên sân khấu ngã bị thương đầu gối là do Úc Khải đẩy, các vị lúc ấy đều ở đó, chuyện có thật là như vậy không?" 

Vương đạo diễn Lưu phó đạo diễn căng da đầu: "......"

Có thể đừng lôi kéo bọn họ vào vấn đề như này được không!

Bọn họ không dám trả lời, Đàm Hoành Thâm lại không có gì để sợ, chém đinh chặt sắt nói: "Không phải, lúc ấy Úc Khải còn chưa tới chương trình."

Cảnh Vân Trăn: "Y nói Úc Khải liên hợp với các học viên xa lánh y, chỉ huy bọn họ đổ nước ném rác lên giường y, còn không cho y dùng phòng tập, phải không?"

Đạo diễn lập tức kêu oan: "Không thể nào! Ai dám làm như vậy? Trong ký túc xá thường xuyên có nhiếp ảnh gia đi vào chụp, tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện như này!"

"Còn phòng tập? Cửa lúc nào cũng mở, ai muốn đi vào luyện tập đều có thể sử dụng bất cứ lúc nào, sao có thể không cho cậu dùng? Nếu không cậu nói xem là học viên nào làm? Tôi đi tìm bọn họ tới hỏi một chút! Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, tôi bắt bọn họ xin lỗi cậu."

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh chương trình của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng xấu rất lớn, các đạo diễn đương nhiên không gánh vác nổi, mau chóng nói cho rõ ràng.

Thấy Úc Tinh Thần ấp úng không nói được gì.

Cảnh Vân Trăn lại hỏi: "Y còn nói là Úc Khải bảo tôi đuổi cậu ta ra khỏi chương trình, đúng không?"

Đàm Hoành Thâm: "Không, đây là quyết định chung của năm huấn luyện viên chúng ta, kỹ thuật của Úc Tinh Thần không bằng người nên bị đào thải."

Mỗi một câu nói của Cảnh Vân Trăn, sắc mặt Úc Tinh Thần liền khó coi thêm vài phần, cuối cùng, cả khuôn mặt đều trắng như tờ giấy, cơ hồ tê liệt ngã xuống đất.

"Úc Tinh Thần, cậu......!" Nhan Kỳ Thụy vẻ mặt không dám tin.

Vừa rồi lúc tạm biệt, Úc Tinh Thần còn đi tới tìm hắn, khóc lóc xin lỗi hắn, nói mình quá muốn thắng, quá thích đóng phim, quá muốn đóng phim của Đàm Hoành Thâm, mới có thể "chỉ vì cái lợi trước mắt" như vậy.

Còn nói phải xin lỗi học viên bị loại vì y, sẽ nghĩ cách đền bù cho bọn họ.

Chuyện này Nhan Kỳ Thụy cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm, nhất thời mềm lòng, không chỉ tiếp tục tin tưởng y, còn an ủi một hồi, nói lần sau có kịch bản hay sẽ đề cử y, chỗ Đàm Hoành Thâm hắn cũng sẽ tới nói giúp vài câu.

Quan hệ của Nhan Kỳ Thụy và Đàm Hoành Thâm không tồi, nếu hắn đồng ý hỗ trợ, nói không chừng Đàm Hoành Thâm sẽ cho mặt mũi.

Quả nhiên, Nhan Kỳ Thụy vẫn thích y.

Úc Tinh Thần đang âm thầm đắc ý, cảm thấy mình vẫn còn có thể thông đồng Đàm Hoành Thâm.

Kết quả sao có thể ngờ rằng, lúc này mới chưa qua một tiếng, liền lật xe!

Úc Khải đều có chút ngạc nhiên: "Thì ra Úc Tinh Thần này là loại người như vậy?"

Khi cậu đọc cốt truyện, toàn bộ câu chuyện đều xuất phát từ góc độ của Úc Tinh Thần, là nhân vật chính trong truyện vạn nhân mê, Úc Tinh Thần là một thanh niên ba tốt lương thiện toàn năng ưu tú của xã hội.

Nhất cử nhất động đều tản ra hơi thở chân thiện mỹ, khiến tất cả những người đàn ông ưu tú đều không thể kiềm chế mà yêu y, coi y thành bảo bối nâng trong lòng bàn tay.

Cho nên tới giờ, tuy Úc Khải không thích y, nhưng cũng không nghĩ y là người xấu.

Cho rằng y thực sự có mị lực, đặc biệt khiến đàn ông yêu thích.

Kết quả lại không ngờ rằng cư nhiên là một tiểu nhân thích đặt điều ở sau lưng.

Nhân thiết có phải có chút vỡ rồi không?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu y thật sự rất có bản lĩnh, thì vì sao phải cần một đám đàn ông ra tay giúp y chứ? Không phải tự y có thể giải quyết mọi việc sao?

Ngay cả mẹ Úc đều hoài nghi nói: "Thần Thần, bọn họ nói đều là thật sao? Vì sao con phải nói như vậy? Vì sao lại bôi nhọ Tiểu Khải?"

Úc Tinh Thần vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi, mẹ, mọi người nghe con giải thích! Là con hiểu lầm, con......"

Y nhìn về phía Úc Khải đứng ở bên cạnh, nhào qua xin lỗi: "Thực xin lỗi, Tiểu Khải, là tôi hiểu lầm, là tôi tin vào lời đồn, bọn họ đều nói là cậu đang nhằm vào tôi, tôi cũng vừa bị đào thải, quá khổ sở, nhất thời nóng đầu mới tin, mới có thể nói ra những lời như vậy, cậu tha lỗi cho tôi được không, thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi....."

Úc Tiểu Khải đã tiến vào trạng thái ăn dưa đột nhiên bị điểm danh: ?

Sắc mặt mẹ Úc hơi hòa hoãn một chút, vội vàng nói: "Thì ra chỉ là hiểu lầm, đều là người một nhà, chúng ta nói rõ là được, Tiểu Khải, con xem, nếu Thần Thần đều đã xin lỗi con rồi, con liền tha thứ cho thằng bé đi, những việc khác chúng ta về nhà rồi lại nói sau, được không? Mẹ sẽ bồi thường cho con."

"Hiểu lầm?" Cảnh Vân Trăn lại không nghe nổi nữa, đang định phát hỏa.

Úc Khải giữ chặt hắn, nhìn về phía đôi cha mẹ kia, giọng nói bình tĩnh cự tuyệt.

"Không được."

"Thứ nhất, người bị vu oan là tôi, không phải các người, các người không có tư cách yêu cầu tôi tha thứ, đây là ép buộc đạo đức."

"Thứ hai, tôi nhớ lần trước tôi cũng đã nói rõ ràng, tiền cũng chuyển cho các người rồi, tôi và nhà họ Úc đã thanh toán xong. Cho nên việc nào ra việc đó, Úc Hoằng Nghĩa tiên sinh, Bạch Thư Lan phu nhân, tôi sẽ không tha lỗi cho hành động của con trai các người."

Tiểu cá mặn logic rõ ràng online lên tiếng. jpg

Nói cho mẹ Úc á khẩu không trả lời được, thấy không nói lý được, nước mắt lại rơi: "Tiểu Khải, con đừng như vậy được không, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mẹ cũng không thiên vị ai, chỉ hi vọng hai anh em các con đều sống tốt, có gì chúng ta về nhà rồi nói được không?"

Úc Khải vẫn là hai chữ kia: "Không được."

Úc Khải: "Tôi hi vọng các người có thể nghe hiểu tiếng người, nhà họ Úc các người đã không liên quan tới tôi, ok?"

Đừng cứ mỗi lần bị hào quang nhân vật chính bao phủ lên người liền trực tiếp thoái hóa đến độ nghe không hiểu tiếng người được chứ, cậu thật sự rất mệt mỏi có được không?

Úc Khải nói xong xoay người rời đi.

"Đứng lại cho tao!" Cha Úc tức giận không kìm được.

"Sao mày có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy chứ?! Mày cái đồ vô ơn, nếu không phải do chúng tao, mày hiện tại còn không biết đang rửa mâm ở cái quán ăn nhỏ nhà quê nào đâu, không có chúng tao, mày có thể sống nhân mô nhân dạng như bây giờ sao? Mẹ mày thương mày biết bao, lần trước mày nháo muốn đoạn tuyệt quan hệ, mẹ mày khóc đến mức phải vào bệnh viện, mày cũng không tới xem một cái, mẹ mày mỗi lần gọi điện nhắn tin cho mày mày đều không trả lời! Mày có còn lương tâm nữa hay không?!"

"Làm sao? Hiện tại lăn lộn ra chút danh tiếng liền cảm thấy bản thân ghê gớm? Cánh cứng rồi? Úc Khải, tao nói cho mày biết, hôm nay mày dám đi, tao sẽ đánh chết mày! Nhà của chúng tao coi như không có thứ vô ơn vong ân phụ nghĩa như mày —— á!"

Một tiếng bốp cùng với tiếng kinh hô và kêu thảm thiết vang lên.

Úc Khải quay đầu liền nhìn thấy, cha Úc ôm mặt ngã trên mặt đất liên tục kêu lên đau đớn.

"Hoằng Nghĩa!"

"Ba!"

"Úc tổng, Úc tổng! Ngài không sao chứ?"

Cảnh Vân Trăn quay đầu nhìn về phía Úc Khải, có chút vô tội xòe bàn tay: "Tôi nhịn, nhưng không nhịn được."

Úc Khải im lặng vài giây.

Trực tiếp giơ lên tay phải cho Cảnh Vân Trăn một ngón tay cái.

Cảnh lão sư, đánh hay lắm!

Cá mặn like!

"Phốc." Cảnh lão sư cười.

Hắn không hề để ý tới cảnh tượng lộn xộn phía sau, đi lên phía trước, kéo tay Úc Khải.

"Đi ăn cơm đi, chắc chắn cậu đói bụng rồi."

Lên xe, Úc Khải có chút lo lắng hỏi Cảnh Vân Trăn: "Anh, anh đánh Úc Hoằng Nghĩa như vậy, nếu ông ta nói tin này cho paparazzi thì phải làm sao?"

Đại ảnh đế như Cảnh Vân Trăn ra tay đánh người, còn đánh người nhà họ Úc, nếu lộ ra không biết có bao nhiêu hay ho.

"Bọn họ không dám." Cảnh Vân Trăn vừa khởi động ô tô vừa hừ lạnh một tiếng: "Nếu ông ta dám ồn ào, những chuyện của tên hàng giả đều sẽ bị lộ ra ngoài, ông ta cũng đừng nghĩ tới lăn lộn trong giới nữa."

"Hơn nữa cái đôi cha mẹ hờ kia của cậu đều là đồ sĩ diện hão, nếu thật sự bọn họ báo cho paparazzi, vậy những chuyện này của nhà ông ta cũng đừng nghĩ che giấu được, đến lúc đó để cho tất cả mọi người nhìn xem, bọn họ bị cái tên hàng giả kia chơi cho xoay vòng như thế nào."

Cảnh Vân Trăn cũng không ngốc, nếu hắn dám động thủ, đương nhiên đã suy xét hậu quả.

"Cái tên cha ruột của cậu kia đúng là ngu, loại thủ đoạn cấp thấp của tên bạch liên hoa Úc Tinh Thần kia cũng không nhìn ra được, công ty nhà họ Úc tồn tại tới ngày hôm nay bằng cách nào vậy?"

Anh, anh đã nói ra lời trong lòng em! Úc Khải quả thực muốn vỗ tay khen ngợi hắn.

"Nói thật, còn may cậu không bị bọn họ nuôi lớn, cả nhà kỳ lạ, nếu cậu lớn lên bên họ, nói không chừng sẽ trở thành con cá kỳ lạ."

Nghĩ tới hình ảnh kia, Cảnh Vân Trăn chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà.

Cảm ơn tiền nhạc phụ không có công nuôi dưỡng!

Rất nhanh, bọn họ liền tới quán lẩu nghe nói rất ngon kia, Cảnh Vân Trăn dừng ô tô, vừa bắt đầu tìm kiếm trang phục ra ngoài của minh tinh bọn họ, vừa tổng kết nói: "Dù sao cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu, về sau nếu bọn họ dám đến tìm cậu nữa, cậu liền gọi điện thoại cho tôi."

Cảnh Vân Trăn tìm một lát không tìm được đồ, nhưng lại tìm được một que kẹo dâu tây, hắn bóc giấy gói kẹo, trực tiếp nhét vào miệng Úc Khải.

"Hả? Tiểu cá mặn, cậu nghe thấy không?"

Dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, khiến Úc Khải có chút xíu cảm động.

Kẹo mùi vị dâu tây hòa tan trong miệng, vừa ấm vừa ngọt, vì thế chàng trai nhẹ nhàng ừ một tiếng, lấy kẹo trong miệng ra, lớn tiếng nói: "Nghe thấy rồi, Cảnh lão sư ~"

Cảnh lão sư ~

Ngọt!

Trong lúc nhất thời Cảnh Vân Trăn có chút không phân biệt được vị ngọt mê người trong không khí kia tới từ kẹo trong tay Úc Khải hay từ bản thân cậu.

Cảnh Vân Trăn cong môi, hỏi: "Tiểu cá mặn, môi cậu làm sao thế?"

Úc Khải: "Hả?"

Thừa dịp Úc Khải cúi đầu sờ di động, Cảnh Vân Trăn đặt tay lên lưng ghế của cậu, hắn hơi nghiêng người cúi đầu, muốn hôn lên môi cậu.

Nhưng mà ——

Khi còn thiếu chút nữa, hắn dừng lại.

Hắn lại động, lại dừng lại.

Lại lại động, lại lại dừng lại.

!

Không phải hắn không muốn động.

Là một lực lượng thần bí ngăn cản hắn!

Cuối cùng Úc Khải ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Vân Trăn gần trong gang tấc đang giãy giụa: "?"

Úc Khải: "Anh, anh sao thế?"

Cảnh Vân Trăn: "......"

Cảnh Vân Trăn im lặng vài giây, lui trở về: "Không có gì."

Nhưng khi cởi bỏ đai an toàn trên người cực kỳ dùng sức.

Là cái gì ngăn cản hắn hôn tiểu cá mặn ngọt ngào?

Chính là lực lượng thần bí có tên đai an toàn ô tô này!

Nó không đủ dài!

Trở về liền hủy nó đi, hừ!

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! 】

Tiểu hệ thống vây xem toàn bộ quá trình cười không dứt.

Lúc này, ở bệnh viện.

Mẹ Úc đang cầm máu.

Một đấm kia của Cảnh Vân Trăn không hề nương tay.

Răng đều bị đánh gãy một cái, đau đến mức ông ta kêu cả một đường, hiện tại đắp túi chườm đá mới thoải mái một chút.

Ông ta tức giận đến run cả người, hận không thể xé Cảnh Vân Trăn thành mảnh nhỏ: "Cái tên vương bát đản kia! Một thằng diễn viên thối tha cũng dám đánh tao!? Tiểu Từ, cậu đi gọi điện cho Vương Chí Minh, bảo ông ta lập tức đá hai người kia ra khỏi chương trình này! Còn nữa, cậu đem lời của tôi thả ra, từ nay về sau nhà họ Úc vĩnh viễn không đầu tư bất cứ bộ phim nào có Cảnh Vân Trăn đóng!"

Cảnh Vân Trăn nói đúng, đúng là ông ta không dám nháo lớn.

Mẹ Úc lại thiếu chút nữa khóc ngất đi rồi, Úc Tinh Thần vội vàng trấn an: "Ba, mẹ, hai người đừng tức giận, không thể trách Tiểu Khải, lần này là con sai, con không nên tùy tiện tin tưởng người khác nói......"

Nghĩ đến dáng vẻ khiến người tức giận của Úc Khải lại so sánh với dáng vẻ ngoan ngoãn của Úc Tinh Thần, cha Úc vẻ mặt vui mừng: "A, vẫn là Thần Thần ngoan ngoãn, biết hiếu thuận! Quả nhiên đứa trẻ do nhà họ Úc chúng ta nuôi lớn phải khác."

Mẹ Úc: "Thần Thần, ba mẹ biết tính cách của con, chuyện kia không trách con, muốn trách thì phải trách những người khua môi múa mép sau lưng kia. Nhưng chuyện này đúng là con đã nghĩ oan cho Tiểu Khải, hôm nào chúng ta lại đi tìm thằng bé, con nói xin lỗi cẩn thận với thằng bé nhé."

"Được." Úc Tinh Thần ra vẻ hiểu chuyện gật đầu: "Nhưng mà, cậu ấy.....sẽ gặp chúng ta sao?"

Y còn muốn tiếp tục châm ngòi ly gián, Tiểu Từ trợ lý của cha Úc đã trở lại, hắn cầm di động vẻ mặt xấu hổ: "Chuyện kia, Úc tổng, tổ ekip bên kia từ chối tôi."

"Ngu xuẩn, chút việc này cũng không làm xong!" Cha Úc trừng mắt nhìn hắn một cái, một  tay che mặt, một tay tiếp nhận di động để lên bên tai: "Alo? Nói đi, ông muốn bao nhiêu? 20 triệu có đủ không?"

"Không đủ."

"50 triệu?"

"Không đủ."

Cha Úc cười lạnh một tiếng: "Khẩu vị lớn quá nha, được, ông tùy tiện ra giá đi."

Lúc này, bên trong truyền tới một giọng nữ.

Là Đường Hân Nhiên, cô nhẹ nhàng cười cười, ý vị thâm trường nói: "Nhà họ Úc các ông nhiều tiền lắm nhỉ? Ông biết nhà họ Thẩm làm sao mà 'nguội' không?"

Nhà họ Thẩm hiện tại đại thương nguyên khí, lạnh đến im hơi lặng tiếng, tuy công ty vẫn còn vận hành, nhưng đã không còn lớn mạnh như xưa, trực tiếp bị xóa tên khỏi giới nhà giàu Cửu Thành.

Cha Úc từ giận đến mất lý trí, chỉ muốn hung hăng trả thù, không nhận ra lời này có ý gì, còn không biết sống chết nói lại một câu: "Đừng vô nghĩa, nhà họ Úc chúng tôi sẽ thiếu chút tiền này sao? Chỉ cần cô làm hai người kia phắn đi, bao nhiêu tiền tùy tiện cô nói!"

Nhưng mà bên kia vang lên tiếng cười lạnh lùng.

"Ngại quá, ông còn chưa đủ tư cách."

Sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.

Cha Úc tức giận ném điện thoại xuống đất: "Chờ đấy cho ta, không hành chết Cảnh Vân Trăn, không trị cái thằng nhãi ranh Úc Khải kia đến dễ bảo, ta không họ Úc!"

Nhìn thấy cha Úc hoàn toàn kết thù với Cảnh Vân Trăn, Úc Khải, Úc Tinh Thần cảm thấy yên tâm.

Úc Hoằng Nghĩa là người điều hành nhà họ Úc, lúc trước là ông ta đã cứu về công ty nhà họ Úc đang đứng trên bờ vực phá sản, cho nên quyền lực của ông ta trong công ty rất lớn, mọi người, kể cả trưởng bối đều phải nhường ông ta ba phần.

Vì thế dần dần, ông ta càng ngày càng trở nên tự đại, càng ngày càng không ai bì nổi, đặc biệt là hiện tại lớn tuổi, trong tiềm thức biết bản thân không được như xưa, nhưng lại không chịu thừa nhận, bởi vậy càng không cho phép có người phản bác lời ông ta nói.

Không cho phép bất cứ kẻ nào vi phạm mệnh lệnh của ông ta.

Bảo thủ, còn cực kỳ sĩ diện.

Ông ta căn bản không thèm để ý ai là con trai ruột của ông ta, ông ta chỉ để ý tới người nào ưu tú hơn, người nào khiến nhà họ Úc hãnh diện hơn, có thể mang tới lợi ích hơn mà thôi.

Ở trong mắt ông ta, đứa quê mùa như Úc Khải trở về nhà họ Úc chỉ khiến mất mặt thêm, dù sao ông ta đã có hai đứa con trai ruột, nhà họ Úc đã có người kế thừa "vương vị", cho nên cũng không quan tâm có thiếu đi một đứa.

Vốn dĩ nhìn thấy Úc Khải càng ngày càng nổi tiếng, có thể mang tới vẻ vang và ích lợi cho gia tộc, ông ta còn miễn cưỡng nghĩ tìm một cơ hội công khai thân phận con cháu nhà họ Úc của cậu.

Kết quả cái đứa vô ơn này thì hay rồi, cư nhiên muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ? Muốn chết!

Úc Tinh Thần chờ ông ta ra tay giáo huấn Úc Khải.

Nhưng sự thật lại là.

Úc Khải và Cảnh Vân Trăn đều không hề hấn gì.

Bọn họ tiếp tục quay chương trình, Úc Tinh Thần đi rồi, bầu không khí của chương trình đều hài hòa hơn rất nhiều.

Không có ai ở sau lưng đâm chọc, mọi người đều dùng thực lực nói chuyện.

Rồi sau đó, thí sinh không còn nhiều lắm, năm vị huấn luyện viên dứt khoát tập trung các học viên chung với nhau.

Mọi người giao lưu kinh nghiệm lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, Úc Khải cũng được lợi không ít, cậu có loại dự cảm, bộ phim tiếp theo của cậu, có thể sẽ có đột phá.

Đáng nhắc tới là, qua một đợt này cậu còn tăng thêm mười mấy điểm nhân khí, là điểm từ bên cạnh tới.

Trong đó cư nhiên còn bao gồm cả cá của Úc Tinh Thần là Nhan Kỳ Thụy và đạo diễn lớn cao lãnh Đàm Hoành Thâm.

Nhan Kỳ Thụy: "Tiểu Khải, cậu có muốn suy xét hợp tác đóng phim với tôi không?"

Cảnh Vân Trăn vốn đang đưa lưng về phía này hình như có radar thần kỳ gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn qua đi: "Không suy xét."

Nhan Kỳ Thụy: "......?"

Đàm Hoành Thâm: "Úc Khải, tôi có một kịch bản, cậu có hứng thú......"

Cảnh Vân Trăn: "Không có hứng thú."

Có ai mà không biết Đàm Hoành Thâm rất có dáng vẻ cao lãnh không dính khói lửa nhân gian nhưng kỳ thực rất thích viết phim tình cảm, đến lúc đó nếu tạo cp cho Úc Khải, vậy Cảnh Vân Trăn muốn tức thành màu xanh lục.

Đàm Hoành Thâm: "......?"

"Không phải chứ, Cảnh Vân Trăn cậu làm gì vậy? Sợ chúng tôi cướp mất Úc Khải à?"

Cảnh Vân Trăn lợn chết không sợ nước sôi: "Cậu ấy vốn dĩ chính là người của tôi."

Đàm Hoành Thâm, Nhan Kỳ Thụy: ???

Các học viên nhìn đều lắc đầu.

Cho chó độc thân một chút đường sống đi, Cảnh lão sư!

Ngoài dự đoán mọi người, tập cuối cùng của chương trình này còn chưa phát sóng, chỉ bằng đoạn vũ đoạn trước kia, điểm nhân khí của Úc Khải cư nhiên liền vọt tới 3 triệu.

Fan trên Weibo của cậu cũng tăng vọt lên 20 triệu.

Tiểu hệ thống:【 A a a a a, Úc bảo, Bảo Nhi của ta~ ta yêu cậu quá! 8 tháng được 3 triệu! Đây là tốc độ mà ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới! 】

Úc Khải vỗ vỗ cánh tay: "......Đừng làm ta buồn nôn nữa, mau thăng cấp đi, còn có phần thưởng, hiểu chứ?"

Tiểu hệ thống hoan thiên hỉ địa uốn éo trả lời: 【 Được rồi ~ có có, thăng cấp hoàn thành sẽ đưa cho ngài ~】

Tập cuối cùng của buổi ghi hình một tuần sau đó, không ngoài dự kiến, Úc Khải cuối cùng cũng bắt được danh hiệu "Nam chính xuất sắc nhất", lại bước lên hot search.

#Nam chính xuất sắc nhất Úc Khải kỹ thuật diễn siêu thần!#

[Trước khi click vào còn tưởng là tài khoản marketing tâng bốc, không ngờ là sự thật!]

[Bạn có thể vĩnh viễn tin tưởng kỹ thuật diễn xuất của cậu ấy, từ trước tới nay Úc bảo chưa từng làm tôi thất vọng!]

[Rất khó không khen ngợi! Úc Khải diễn quá tốt, rất lâu rồi chưa thấy diễn viên có cả thực lực và vẻ ngoài!]

[Không tâng bốc không khoe khoang, kỹ thuật diễn thật sự rất tốt!]

Đoạn vũ đạo kia của cậu lúc trước lại bị các fan lấy ra chia sẻ một phen.

[A a a a a, anh trai nhỏ này đẹp trai quá a định mệnh! Một người chưa bao giờ truy tinh như ta đều bị mê hoặc!]

[Quá đẹp!!! Một cô gái như ta cũng hổ thẹn không bằng 1551! ]

[Các chị em mới vừa lọt hố, còn có ảnh Úc bảo mặc nữ trang xinh đẹp nữa! Mau đi xem siêu thoại!!]

[Các chị em, có muốn tìm hiểu một chút về Kình Ngư không, thơm lắm.jpg]ư

Trong lúc nhất thời, Úc Khải hot tới mức ngay cả đi đường cũng có thể nghe thấy người trẻ tuổi thảo luận về cậu.

"Cậu xem《Diễn viên trẻ 》không? Một chương trình tống nghệ về diễn xuất, ở đó có một anh trai nhỏ có vẻ đẹp thần tiên!"

"A a a a a! Là anh trai nhỏ khiêu vũ kia sao! Tôi biết anh ấy! Anh ấy quá đẹp!"

"Đúng đúng đúng, anh ấy siêu đẹp trai! Tôi rất thích anh ấy! Phim và tống nghệ mà anh ấy tham gia tôi đều xem! Thật chờ mong tác phẩm tiếp theo của anh ấy!"

"Đúng rồi, các cậu biết Úc Tinh Thần không?"

"Hả? Có chút ấn tượng, hình như cũng khá đẹp."

"Còn kém xa Úc Khải, khí chất thua cả mười con phố, diễn thì cứ gọi là xấu hổ."

"Hơn nữa fan của cậu ta còn cực kỳ não tàn, cả ngày chỉ biết khoe khoang, tôi sắp bị buồn nôn đến chết."

Khi Úc Tinh Thần uống cà phê ở quán cà phê, nghe thấy mấy lời nói này thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Từ sau chuyện ở bãi đỗ xe, y còn muốn lôi kéo Nhan Kỳ Thụy, kết quả đối phương cư nhiên trực tiếp kéo phương thức liên hệ của y vào danh sách đen, điện thoại không nhận, nhắn tin không trả lời.

Y thử xin kết bạn với Đàm Hoành Thâm.

Kết quả đối phương từ chối kết bạn với y.

Hết rồi.

Hoàn toàn không còn gì.

Lúc trước Úc Tinh Thần cảm thấy mình chắc chắn có thể bắt được danh hiệu "nam chính xuất sắc nhất", sau đó liền có thể ký hợp đồng với Đàm Hoành Thâm, phát triển hắn thành người theo đuổi của mình, liền từ chối tất cả các hợp đồng đóng phim khác.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, không ký được với Đàm Hoành Thâm,  hợp đồng phm khác cũng không còn.

Càng xui xẻo hơn là, vốn y muốn cho cha mẹ lại đầu tư cho mình một bộ phim để diễn nam chính, kết quả ai biết công ty trong nhà đột nhiên trở nên khẩn trương, nói là ban ngành liên quan tới kiểm toán, hiện tại không có tiền dư để đầu tư cho y được.

Mà mấy con cá câu được lúc trước, gần đây xuất ngoại, không liên hệ được.

Chẳng lẽ y cứ như vậy mà chấm hết sao>

Không, không được!

Tuyệt đối không được!

Úc Tinh Thần quyết định, ỷ phải đích thân ra tay.

Hủy hoại cậu hoàn toàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play