Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Úc Khải thẹn quá thành giận: "Anh làm gì vậy!"
Cảnh Vân Trăn cười càng vui vẻ hơn: "Fan gọi được, sao tôi không gọi được?"
[?! Xảy ra chuyện gì vậy!!!]
[Gọi cái gì!! Gọi cái gì!!!]
[Cho ta nhìn với! Mau cho ta nhìn với!!]
Vừa rồi tiếng "bảo bối" Cảnh Vân Trăn kia rất nhỏ, quần chúng vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp không nghe thấy, nhưng hiện tại nghe thấy giọng nói thẹn quá thành giận còn mang theo vài phần ủy khuất của Úc Khải, đều hét lên.
[ A a a a a, Úc bảo thật nũng nịu! ]
[ Úc bảo thật đáng yêu!!!! ]
[ A a a a a, như vậy ai mà chịu được?! ]
Úc Khải bị trợ lý nhắc nhở, mới nhớ tới còn đang phát sóng trực tiếp, nhanh chóng đứng lên, mang theo khuôn mặt hoa hòe loè loẹt kia tạm biệt các fan, tắt phát sóng trực tiếp.
Sau đó phớt lờ Cảnh Vân Trăn, tự mình thu dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị về phòng tẩy trang.
Người đàn ông ngăn cậu lại: "Tiểu cá mặn, buổi tối có muốn ăn tôm hùm đất không?"
Úc Khải kiêu ngạo mà xoay đầu đi.
Đừng tưởng rằng Nicolai · Cá mặn 2.0 cậu còn dễ nói chuyện như trước kia nhé!
Cá mặn 2.0 tiếp tục kiêu ngạo.jpg
"Lẩu kem trái cây? À, đúng rồi, tôi nhìn thấy nhà W có ra bánh kem phô mai mới, là vị dâu tây."
Bánh kem phô mai vị dâu tây?
Cá mặn 2.0 có một chút dao động. jpg
Cuối cùng Cảnh Vân Trăn thả ra tuyệt chiêu: "Hay là, cho cậu trang điểm lại?"
"Được!" Nhắc tới cái này, Úc Khải lập tức hứng thú bừng bừng.
Tiểu cá mặn đại nghịch bất đạo hiện giờ cậy sủng mà kiêu! Lớn tiếng bb, cầm lấy đồ trang điểm trên bàn liền động thủ.
Cái gì mà phấn mắt son môi má hồng đều bôi hết lên.
Vì thế Cảnh Vân Trăn cũng bị Úc Khải vẽ thành một con mèo hoa xấu xí, Úc Khải còn chụp một bức ảnh đăng lên Weibo.
Đi kèm với chữ "Hừ ~"
[ Đây là Cảnh ca? Ha ha ha ha!! ]
[Chết tiệt ha ha ha ha ha!! Hai người này thật sự không phải diễn hài kịch sao?!]
[Buồn cười chết mất ha ha ha ha ha! Cảnh ca cũng có hôm nay? Lưu lại ảnh cất đi]
Hơn nữa trực tiếp post ảnh chụp màn hình Úc Khải phát sóng trực tiếp.
[Ảnh tình nhân kỳ quái lại tăng lên rồi!]
[Cái "Hừ ~" này của Úc bảo cũng quá đáng yêu rồi! Làm tốt lắm! Làm tốt lắm!]
Khu bình luận ha ha ha cười to.
Mất mặt như vậy, nhưng Cảnh đại ảnh đế lại không hề để ý chút nào, thậm chí vẻ mặt còn đầy hạnh phúc.
Người nghe thấy no, người nhìn thì cay mắt
Hệ thống:【......】
Đường Hân Nhiên: "......"
Ai tới quản lý bọn họ đi! Cái mùi chua lòe chua loét này, quả thực không muốn nhìn!
*
Ngày hôm sau, Úc Khải lại học diễn xuất một buổi chiều.
Hiện tại kỹ thuật diễn của cậu cũng tạm ổn, so với nửa năm trước giống như là thay đổi thành người khác vậy, nhưng vẫn còn không gian rất lớn để tiến bộ.
Lần này Úc Khải đóng nam 3 được đánh giá rất tốt, hơn nữa quốc gia ba ba mạnh mẽ lăng xê, không chỉ đứng đầu trên các nền tảng video lớn mà còn được phát sóng trên các đài truyền hình vào khung giờ vàng mỗi tối.
Cho đến này, chỉ qua hai tuần ngắn ngủi đã thu hoạch hơn 800.000 điểm nhân khí, đừng nói tới lúc trước dự tính đạt 2 triệu, rất có khả năng sẽ đột phá 3 triệu.
Nhưng mục tiêu của bọn họ là 100 triệu!
Nếu muốn tiến xa hơn, sớm hay muộn Úc Khải cần phải diễn nam chính.
Cho nên cậu phải có năng lực tương ứng. Hiện tại ngoài một vài hợp đồng quảng cáo nhỏ và chụp ảnh tạp chí, trọng tâm của cậu vẫn là đi học và chuẩn bị cho phim mới.
Úc Khải về đến nhà vừa mới nằm yên, Đường Hân Nhiên liền mang tới tin tức của bên trên.
Lần này sau khi hệ thống nâng cấp kho hàng phần thưởng, cũng lại thay đổi quy tắc mới, ban đầu phần thưởng 80.000 đổi thành 60.000, phần thưởng 250.000 biến thành 230.000.
Nhưng phần thưởng đã đổi không thể đổi nhiều lần, cho nên phần thưởng đã đổi một lần sẽ biến mất trong kho hàng, nhưng thật ra trong kho hàng sơ cấp còn có không ít mặt hàng hay ho, lần này một hơi liền đổi ba bốn loại.
Mà sau lần nâng cấp này, ba loại phần thưởng có thể nhận được trở thành cứ 500.000 có thể đạt được một lần, mà lần thăng cấp tiếp theo là 3 triệu.
(Bí: Chỗ này mọi người có thể hiểu là: Đổi phần thưởng ở Kho hàng sơ cấp ban đầu 80k trở thành 60k, kho hàng nâng cấp lần 2 ban đầu 250k trở thành 230k, kho hàng nâng cấp lần ba 500k)
Mấy ngày trước dưới sự giật dây quốc gia ba ba, Úc Khải và hệ thống lại thương lượng một chút, hỏi có thể cung cấp bản vẽ không.
Trước mắt, một số sản phẩm máy móc công nghệ cao đã vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của nước Thiên Long thậm chí là toàn bộ hành tinh Bình Minh, giống như camera thời gian, muốn nghiên cứu ra, có lẽ cần phải mất vô số thời gian và tinh lực—— chủ yếu là do mấy thứ này quá tinh quý, bọn họ không dám tùy tiện tháo ra để nghiên cứu.
Hơn nữa nhân lực có hạn, hiện tại chỉ nghiên cứu các công nghệ có trong tay đã rất bận rộn, rất nhiều nhân viên nghiên cứu đều làm việc thâu đêm suốt sáng mới có thể phục chế ra thuốc chữa vết thương và nội y điều chỉnh nhiệt độ trong thời gian ngắn như vậy, cho nên nếu có được bản vẽ, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vốn dĩ mặc kệ là phối phương hay bản vẽ đều không thuộc phạm vi khen thưởng của hệ thống, nhưng thấy quốc gia ba ba thật sự cho quá nhiều, tiểu hệ thống vẫn đồng ý.
【Sau này cứ mỗi 5 triệu điểm nhân khí có thể đổi được một bản vẽ thiết kế của máy móc ngẫu nhiên, sẽ không lặp lại.】
Tuy nói là ngẫu nhiên nhưng đối với sản phẩm công nghệ cao mà bọn họ lấy được hiện tại đều khá lợi hại, cho nên mặt kệ là ngẫu nhiên hay không đều không lỗ.
5 triệu nghe có vẻ rất nhiều, nhưng có quốc gia ba ba hậu thuẫn sau lưng, hộ tống cho cậu, Úc Khải cảm thấy không bao lâu là có thể đạt tới mục tiêu.
Lần này bên trên ưu tiên lựa chọn đổi "Người máy trợ lý".
Ngoài "Người máy trợ lý ra", tới 1 triệu điểm nhân khí còn có thể đổi được một phần thưởng cho lần thăng cấp này.
Đương nhiên liền đổi một sản phẩm cuối cùng là "Cabin mô phỏng cảnh quay", bởi vì hai thứ này đều không tiện vận chuyển cho nên Úc Khải trực tiếp được hộ tống tới viện nghiên cứu, đứng yên trong một phòng thí nghiệm trống rỗng, cậu nói với hệ thống.
"Đến đây đi, đổi người máy trợ lý."
Vừa dứt lời, trước mặt cậu liền xuất hiện một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen
Giống như hệ thống giới thiệu, chỉ nhìn bề ngoài, mái tóc, làn da ngũ quan thậm chí là mỗi lỗ chân lông của người đàn ông này đều vô cùng chân thật, nhìn qua không có gì khác với người thật.
Nhưng vẻ ngoài......vẻ ngoài sao lại có chút giống với Cảnh Vân Trăn?!
Không tới nỗi giống nhau như đúc, nhưng hình thể, khuôn mặt, ngũ quan đều có năm sáu phần tương tự.
Úc Khải: "?"
Úc Khải: "Chuyện gì vậy?"
Hệ thống giải thích nói:【Cái này à, bởi vì khi người máy ra đời ngoại hình có liên hệ nhất định với suy nghĩ trong lòng ký chủ ~ cho nên đây không phải vấn đề của ta, là vấn đề của cậu! 】
Úc Khải: "......"
Úc Khải: "Sao anh ấy có thể là suy nghĩ trong lòng ta, đừng nói linh tinh....."
Nói thì nói như vậy, nhưng giọng điệu rõ ràng không tự tin cho lắm.
Nhưng cũng may mấy nhân viên nghiên cứu phần lớn không truy tinh, cũng không nhận ra vấn đề này, nếu không Úc Khải lại không còn mặt mũi nào để gặp người.
Bọn họ chỉ vây quanh người máy này cảm thán kỳ lạ.
"Trời ơi, cái này giống người thật quá!"
"Thật sự nhìn gần như vậy cũng không nhìn ra điểm sơ hở nào."
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng người máy này vẫn vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, ngoài khuôn mặt không cảm xúc và hai mắt nhắm nghiền ra, nhìn thế nào cũng giống như một người thật.
Có người không nhịn được trực tiếp động thủ.
Chọc chọc cánh tay sờ sờ mặt, sau đó kinh ngạc phát hiện, không chỉ nhìn qua, làn da của nó sờ lên cũng không khác da con người.
"Mềm!"
"Còn có độ ấm!"
"Trời ơi, cái này giống thật quá? Khởi động như nào nhỉ?"
Hệ thống: 【Công tắc ở sau tai. 】
Ấn xuống cái nút được che giấu ở sau tai, người máy cực giống người thật này động đậy.
Nó mở mắt, tư thế vốn thả lỏng đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như vừa sống lại, cúi đầu với Úc Khải, mở miệng nói tiếng Thiên Long đầy lưu loát: "Xin chào chủ nhân." Sau đó chào hỏi những người xung quanh: "Xin chào các vị."
Để đề phòng, bên cạnh có một quân nhân mang theo khiên chống nổ, thấy nó không có bất cứ hành vi công kích gì, mới hơi thả lỏng cảnh giác một chút.
"Chào, chào bạn?" Có một nhân viên nghiên cứu bạo gan tò mò hỏi: "Bạn.....bạn là người máy thật à?"
"Chào ngài, đúng vậy, tôi là người máy trợ lý YAUQ—301. Tôi có công năng làm việc nhà, nấu cơm, chăm sóc người già, trẻ nhỏ, dắt chó đi dạo."
Người máy này có hiểu biết rõ ràng về bản thân, lần lượt giới thiệu rõ ràng từng công năng của mình.
Một nhân viên nghiên cứu hỏi: "Vậy bạn biết làm những việc nhà gì?"
"Tôi biết giặt quần áo, quét rác lau nhà, lau bàn, vứt rác, mua thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt v.v"
"Đồ ăn thì sao? Bạn biết làm những món gì?"
"Đậu hủ Ma Bà, thịt luộc thái lát, hải sản nướng hành, cá chép chua ngọt, gà luộc, vịt quay, bồ câu kho tàu, bún cua hầm đầu sư tử, khô xé...." Người máy này giống như đọc khẩu lệnh báo tên món ăn, bị nhân viên nghiên cứu ngắt lời, cuối cùng tổng kết một câu: "Tám món chính cơ bản tôi đều biết, nếu có gì không biết, cũng có thể học tập."
Người máy đối đáp lưu loát, mặc kệ là vẻ mặt hay giọng nói đều vô cùng giống với người thật, nếu không nói đây là người máy, căn bản không ai nhìn ra được."
"Tuyệt vời."
Cho dù đã biết về trình độ khoa học kỹ thuật của nền văn minh cao cấp, nhưng mức độ giống như người thật của người máy này thực sự có chút kinh người.
"Vậy bạn biết làm thí nghiệm không? Biết làm một vài thao tác tinh vi hơn không?"
Người máy: "Xin hỏi cụ thể là thí nghiệm gì?"
Hệ thống nhắc nhở nói:【Cái này chỉ sợ không được, dù sao nó cũng chỉ là một trợ lý sinh hoạt, việc thực hiện thí nghiệm chắc chắn vượt qua phạm vi năng lực của nó, có lẽ nó làm không tốt.】
Úc Khải thuật lại cho các nhân viên nghiên cứu.
Nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không để ý.
Ở nước Thiên Long hiện tại, bản thân cũng có một số nghiên cứu liên quan tới người máy, công nghệ này đã có thể thay thế hoặc hỗ trợ con người hoàn thành một vài việc đơn giản.
Nhưng loại người máy trí năng cao cấp như này, còn chưa có.
Nếu bọn họ nắm giữ kỹ thuật này lại cải tiến thêm, muốn có được một người máy có thể làm thí nghiệm cũng không phải là điều không thể.
Như vậy về sau những công việc buồn chán, nguy hiểm, độc hại đều có thể để người máy thay thế.
Mà những người già, trẻ nhỏ cần được chăm sóc hàng ngày cũng có thể để người máy thực hiện.
Thậm chí, giấc mộng lười biếng nằm mà vẫn có thể giải quyết việc ăn uống của một vài người cũng có thể thực hiện được.
Tóm lại, trăm lợi mà không có một hại.
Úc Khải là chủ nhân nên ra lệnh cho người máy ở lại nơi này, nghe theo mệnh lệnh của nhân viên nghiên cứu, nó liền ngoan ngoãn đi theo người khác tới phòng thí nghiệm.
Sau đó Úc Khải đổi lấy "Cabin mô phỏng cảnh quay."
Giây tiếp theo, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một thiết bị hình bầu dục rất lớn, nó có hình dạng giống như khoang vũ trụ kim loại màu bạc, kết cấu tinh xảo tràn đầy cảm giác công nghệ hiện đại, nắp thủy tinh ở phía trên mở rộng ra, bên trong có thể chứa được một người nằm.
Một đám nhân viên nghiên cứu lập tức hưng phấn tiến lại gần, vây quanh cabin cùng nhau nghị luận.
"Độ cứng này, xúc cảm này và tiếng vang này.....nghe giống như kim loại mà crom nào đó? Có vẻ không phải chất liệu giống như của camera không gian lúc trước."
"Thủy tinh này có vẻ là kính cường lực bình thường."
"Nhưng lớp sơn bên ngoài có lẽ cùng loại với camera không gian, có lẽ là sơn mà văn minh cao cấp bọn họ thường dùng, thật tốt quá, lại có hàng mẫu để nghiên cứu."
Đúng vậy, ngay cả lớp sơn bên ngoài mà các nhân viên nghiên cứu cũng không buông tha, cạo xuống một chút để nghiên cứu.
Bọn họ phát hiện loại sơn này không chỉ có tác dụng chống gỉ, chống bám bẩn, cách âm cách nhiệt cực tốt, còn có thể phòng ngừa phóng xạ, phòng tia hồng ngoại, thậm chí là che chắn tín hiệu.
Khá là trâu bò.
Nhưng bọn họ cũng sợ làm hỏng camera thời gian, cho nên chỉ dám cạo một chút xuống để nghiên cứu, hiện tại trực tiếp cho một cái lớn như vậy.
Quá hạnh phúc!
Có nhân viên nghiên cứu leo vào trong khoang theo cây thang, thật cẩn thận nghiên cứu bên trong một phen.
".....Trong đây có hơi dài hẹp, tôi nằm xuống cũng không chạm tới đáy."
Hệ thống giải thích nói:【 Bởi vì phục vụ cho ký chủ cậu mà, cho nên phần thưởng cơ bản đều là thiết kế riêng cho cậu ~】
"Thì ra là thế."
Vì thế các nhân viên nghiên cứu trang bị phòng hộ cho Úc Khải, còn chuẩn bị các loại dụng cụ có thể đập vỡ kính cường lực, cậu mới đi vào.
Công nghệ cao tuy quý giá, nhưng Úc Khải càng quan trọng.
Úc Khải đi vào nằm thử một chút, quả nhiên, vị trí bên trong không chỉ vừa vặn với dáng người, mà còn có một cái đệm vô cùng mềm mại thoải mái.
Sau đó cậu dựa theo mệnh lệnh của hệ thống, đội mũ giáp, khởi động cabin mô phỏng này, giây tiếp theo, nắp kính cường lực chậm rãi đậy lại, trong khoang phun ra một loại khí thể màu trắng.
Trước mắt Úc Khải tối sầm, cả người rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng rất nhanh trước mắt lại xuất hiện hình ảnh, cậu đứng trước một biển hoa.
Cậu có thể nhìn thấy sự tồn tại của mỗi một cây thực vật trên mặt đất, có thể ngửi được hương thơm trong không khí.
Hương hoa theo làn gió ập tới, mát mẻ thoải mái.
Chân thực tới mức khiến người hoài nghi mình đang ở hiện thực.
"Đậu móe?"
Trong lúc Úc Khải đang ngây người, bên tai xuất hiện giọng nói nhắc nhở của hệ thống, dạy cậu thao tác như thế nào.
Vốn Úc Khải là một đam mê chơi game, năng lực lĩnh ngộ với những thứ này thuộc hàng đỉnh cao, rất nhanh liền nắm được phương pháp sử dụng cơ bản.
Thế giới này không chỉ chân thực mà còn cực kỳ rộng lớn, cậu có thể tùy tiện chạy tới chạy lui, còn có thể thông qua suy nghĩ sáng tạo ra rất nhiều đồ vật.
Chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ, là có thể tạo ra một tòa nhà cao tầng, một khu vườn và một ngọn núi lớn trên mặt đất.
Ngay cả một con vật nhỏ hay một con người.
Hơn nữa người này còn dựa theo ý nghĩ của cậu làm ra động tác hoặc phản ứng tương ứng, tương tác đối diễn với cậu.
Quá thần kỳ.
Thậm chí Úc Khải có thể trực tiếp bay lên.
Thật sự giống với "game thực tế ảo" trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng như đúc!
Úc Khải không cẩn thận chơi một hồi thống khoái bên trong, khi tỉnh lại mới phát hiện hình như đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, cậu sợ các nhân viên nghiên cứu lo lắng, vội vàng rời khỏi.
Khi muốn thoát ra, trước mắt cậu tự động hiện lên một cái nút, sau khi ấn xuống, cậu sẽ tỉnh lại trong cabin mô phỏng.
Thấy nắp kính cường lực mở ra, một đám nhân viên nghiên cứu vội vàng chạy tới: "Cảm giác thế nào?"
Úc Khải còn có chút hưng phấn: "Quá lợi hại, rất chân thực!"
Nói rồi cậu nhất nhất miêu tả lại những thứ thấy trong cabin mô phỏng vừa rồi, nhân viên ghi chép bên cạnh nhanh chóng ghi lại.
Điều thần kỳ nhất là, Úc Khải cảm giác mình đã ở trong thế giới giả thuyết bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng thực tế mới chỉ qua chưa tới một tiếng mà thôi.
Tỉnh lại cũng không cảm thấy mỏi mệt.
Mấy nhân viên nghiên cứu sôi nổi phát ra cảm thán kinh ngạc.
Đây đâu chỉ dùng để chơi game giải trí? còn có thể làm rất nhiều việc, sinh mệnh con người có hạn, rất nhiều thời điểm hết cả cuộc đời cũng chỉ có thể tập trung làm một việc, nhưng nếu có thể học tập ở trong thế giới giả thuyết, như vậy sẽ có vô vàn khả năng!
Có nhân viên nghiên cứu sau khi quan sát bên trong máy, hưng phấn nói: "Tôi cảm thấy còn có thể cải tiến máy chiếu thực tế ảo của chúng ta thêm chút nữa."
Nhà thiết kế cũng nói: "Tôi cũng có một vài linh cảm mới!"
"Đi đi đi! Bây giờ đi luôn."
Mấy nhân viên nghiên cứu không lo nghỉ ngơi, vẻ mặt hưng phấn rời đi.
"Lần này chúng ta phải khiến cho đám gia hoa Tây đại lục sáng mắt ra!"
Video về máy chiếu thực tế ảo lúc trước sau khi truyền lên mạng ở nước ngoài, người Tây đại lục khịt mũi coi thường, hoàn toàn không tn đây là thứ mà nước Thiên Long có thể chế tạo ra.
Rất nhiều người ở Tây đại lục bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật của nước mình phát triển hơn, tiến bộ hơn, vẫn luôn khinh thường các nước ở Đông đại lục, ở trong mắt bọn họ, ở Đông đại lục chỉ có mấy nước nhỏ khoa học kỹ thuật lạc hậu, thậm chí còn có rất nhiều người có ấn tượng về nước Thiên Long dừng lại ở ba bốn mươi năm trước.
Cho rằng đây là một đất nước nhỏ nông nghiệp thấp kém dơ bẩn, tràn ngập khinh thường.
"Lần này cần phải cho bọn họ biết mấy chữ 'Nước Thiên Long' chúng ta được viết như thế nào!"
Trở lại nơi ở, Đường Hân Nhiên hỏi Úc Khải: "Tiểu Khải, có muốn ra nước ngoài thư giãn hai ngày không?"
Úc Khải: "Hả?"
Đường Hân Nhiên: "Lúc trước đã nói có một buổi triển lãm khoa học công nghệ, tổ chức ở nước Mil, cậu có thể đi cùng với tư cách là người phát ngôn, thuận tiện mở phát sóng trực tiếp."
"Được." Úc Khải lập tức đồng ý, cậu luôn luôn tuân theo sự sắp đặt của quốc gia ba ba, huống chi nghe ý tứ này là muốn cho cậu nghỉ phép hai ngày, có thể thuận tiện đi du lịch.
"Chiều nay không có việc gì, Tiểu Khải, cậu nghỉ ngơi đi." Đường Hân Nhiên đóng cửa lại rời đi.
"Được."
Úc Khải cũng bận rộn cả tuần, cuối cùng có thể yên tâm nằm yên nghỉ ngơi, cậu ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh dậy thấy thời gian còn sớm, lại nổi lên hứng thú lướt mạng.
Lướt tài khoản Weibo phụ một chút, lại chia sẻ mấy video quỷ súc của Cảnh Vân Trăn đồng thời tiến hành "ha ha ha ha ha" mới tới giờ.
Tới giờ gì? Giờ phát sóng trực tiếp.
Lúc trước Úc Khải liên tục phát sóng trực tiếp bảy ngày, để tránh quên nên đã đặt đồng hồ báo thức, hôm nay sau khi được nhắc nhở lập tức theo thói quen click mở phát sóng trực tiếp, sau đó mới nhớ tới, đã không cần cần phát sóng trực tiếp nữa.
Cậu đang định tắt đi, không ngờ nhìn thấy cậu live, các fan lập tức xông vào, trong nháy mắt phòng phát sóng trực tiếp liền tăng vụt lên vài chục nghìn fan.
[ Kinh hỉ!!! ]
[ Úc bảo hôm nay cũng muốn live sao?! ]
[ A a a a a!! Ta kích động đến mức buông phim truyền hình liền vọt vào đây!]
Khiến Úc Khải cũng ngại tắt live ngay lập tức, đành phải mở mic, giải thích cho bọn họ mình là không cẩn thận click vào, cũng không có gì muốn giới thiệu.
Nhưng các fan lại không muốn cho cậu rời đi.
[ Đừng đừng đừng, đừng mà Úc bảo! Không có gì muốn giới thiệu cũng không sao! Tâm sự với chúng em đi!]
[Đúng đúng đúng, Úc bảo nếu không rảnh, thì cứ mở camera ra, để chúng em nhìn anh là được!]
[Hu hu hu, không nhìn thấy Úc bảo ta sắp chết rồi!]
"Phốc." Một câu cuối cùng thành công chọc cười Úc Khải.
Vì thế Úc Khải rời giường thay bộ quần áo, cài điện thoại lên giá, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Phát sóng trực tiếp......Phát sóng trực tiếp cậu tra tư liệu.
Cậu tìm kiếm tin tức về nước Mil và buổi triển lãm công nghệ.
Kiếp trước, thỉnh thoảng Úc Khải cũng sẽ ra nước ngoài du lịch, nhìn núi ngắm sông, tìm hiểu các loại phong tục văn hóa.
Nhưng khiến Úc Khải thất vọng rồi, bởi vì nước Mil này kỳ thực cũng không có danh lam thắng cảnh đặc biệt nổi tiếng gì, kém xa phong cảnh tú lệ đất rộng của nhiều của nước Thiên Long.
Diện tích nước Mil không rộng bằng nước Thiên Long, nhưng lại là cường quốc đứng đầu trên thế giới này, mặc kệ là kinh tế, công nghiệp, quân sự hay là trình độ khoa học kỹ thuật đều là số một số hai ở hành tinh Bình Minh.
Lần này bọn họ tham gia triển lãm khoa học công nghệ tên đầy đủ là "Hội triển lãm khoa học công nghệ quốc tế", sẽ tổ chức mỗi năm một lần, mỗi lần sẽ tiến hành trao giải, quốc gia nào giành được vị trí thứ nhất sẽ là nơi tổ chức triển lãm lần tiếp theo.
Cũng có thể nói đây là một cuộc bình chọn thi đấu trình độ khoa học công nghệ của các quốc gia, có thể đoạt giải đều là một loại vinh dự.
Trước mắt nó đã được tổ chức hai lần liên tiếp ở nước Mil.
Cho tới giờ "Triển lãm khoa học công nghệ quốc tế" đều tổ chức ở các nước Tây đại lục, còn chưa từng có ví dụ nào về việc tổ chức ở Đông đại lục.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tây đại lục rất có thành kiến, khinh thường Đông đại lục, cho rằng toàn bộ Đông đại lục đều khá lạc hậu.
Tùy tiện tìm kiếm trên mạng một hồi đều là những định kiến và kiêu hãnh tràn ngập cảm giác về sự ưu việt khiến người buồn nôn.
[Thiên Long? Chưa từng nghe nói qua, Tây đại lục chúng ta có nước này à?]
[Đông đại lục? Chậc chậc, một đám người cấp thấp mà thôi, bọn họ tới chỗ chúng ta chỉ có nước đi ăn mày, nếu tâm tình của ông đây tốt có lẽ sẽ thưởng cho bọn họ 100 Mir, dù sao đây cũng là số tiền mà cả đời bọn họ cũng không kiếm nổi nhỉ.]
[Ta biết quốc gia này, ta nghe nói nước bọn họ còn không bằng nước Mil 50 năm trước, càng đừng nói tới đại đế quốc chúng ta bây giờ, ở đó không có đèn đường, không có ô tô, ngay cả tàu điện ngầm cũng không có, là một đất nước nhỏ vô cùng thô lỗ và nghèo khổ, người đều thất học.]
Thông qua máy phiên dịch nhìn thấy những bình luận này, Úc Khải hơi siết nắm tay, cậu không nhịn nổi, lập tức hóa thành anh hùng bàn phím, cạch cạch cạch gõ ra, đại chiến 300 hiệp với mấy tên nước ngoài.
Nhưng bởi vì máy phiên dịch không đủ trình nên dịch ra hiệu quả không ổn lắm, thậm chí còn bị người cười nhạo.
[Không phải chứ, ngươi đã tới đó? Thật sự sẽ có người đi tới cái quốc gia nhỏ bé rác rưởi như vậy à? Ngươi không thấy bẩn à?]
[Thấy hắn ta nói tiếng Mil kém như vậy, lời mở đầu không khớp với phần cuối, có lẽ là một người thấp kém ở Đông đại lục chăng!]
[Thật đáng thương, ngay cả tiếng Mil còn không biết, xem ra nước Thiên Long thật đúng là một quốc gia cực kỳ lạc hậu.]
Úc Khải: ?
Úc Khải nhìn mà bật cười: "Người thấp kém? Đây là khối u ác tính của nền phong kiến thế kỷ trước à? Chế độ nô lệ còn chưa chấm dứt sao?"
[A a a a a a! Tức quá!]
[??? Bọn họ căn bản chưa từng tới nước chúng ta phải không! Cứ nói bừa như vậy!]
[Aiz, kỳ thực cũng không có cách nào, ai bảo trình độ khoa học kỹ thuật của nước mình đúng là không bằng người ta.....bị khinh thường cũng là điều tất nhiên.]
[Đúng, tuy không muốn thừa nhận, nhưng nước mình đúng là không bằng họ, đừng nói nước Mil, mà ngay cả một vài nước trình độ trung đẳng ở Tây đại lục nước mình cũng không bằng được.]
[Sờ sờ Úc bảo, đừng tức giận nhé, ở đâu chả có anh hùng bàn phím!]
[Đúng đúng, đừng để ý đến bọn họ! ]
Nói thì nói như vậy, nhưng, Úc Khải là một 'chiếc cá học bá' không chấp nhận bị người chế nhạo như vậy.
Cậu ngay lập tức gọi cho trợ lý tìm giúp mình một cuốn sách ngữ pháp của nước Mil.
Ngay tại chỗ trình diễn học một một ngoại ngữ trong vòng một đêm như thế nào!
Một khi Úc Khải xem sách sẽ cực kỳ chuyên chú, trong nhất thời đã quên mình đang phát sóng trực tiếp.
Các fan: ?
[Có phải Úc bảo quên mất còn chúng ta rồi hay không!]
[Ha ha ha ha! Úc bảo cư nhiên thật sự bắt đầu học ngoại ngữ? ]
[A, chậm quá, ta đi trước, hẹn gặp lại mọi người! Hẹn gặp lại Úc bảo!]
Khi màn đêm buông xuống, fan trong phòng phát sóng trực tiếp giảm dần, một vài anti-fan nhân cơ hội xông ra.
[Được rồi, không biết livestream thì đừng live nữa, mấy người nổi tiếng trên internet livestream còn thú vị hơn, đây là live cái quần què gì vậy? Mới nổi được hai tháng đã không có chương trình nào, phải dựa vào phát sóng trực tiếp để duy trì nhiệt độ?]
[Giả vờ giả vịt, không có bản lĩnh thì đừng có cố, mất mặt ra tận nước ngoài đấy!]
[Bây giờ mới bắt đầu đọc sách, chờ đến 3 năm sau có thể học được à?]
Nhưng chờ tới rạng sáng hơn 1 giờ, Úc Khải mới buông sách, cậu lại nhìn một lần mấy lời nhục mạ nước Thiên Long trên mạng, sau khi cài đặt phương thức nhập liệu, dựa vào phiên dịch bắt đầu tạch tạch gõ bàn phím.
Cư nhiên lưu loát nhập vào chữ nước Mil!
[Fuck?]
[Đây là đánh linh tinh nhỉ?]
Đương nhiên là không.
[Ta là sinh viên khoa tiếng Mil, Úc Khải không đánh linh tinh, cậu ấy đang nói "Một đám ếch ngồi đáy giếng tự cho là đúng, các người thật sự đã đến nước Thiên Long à....."]
Úc Khải viết khoảng hơn nghìn chữ, phát huy ưu thế logic nhất quán rõ ràng, nói có sách mách có chứng lần lượt phản bác những lời đồn đó, nói cho mấy cư dân mạng người nước ngoài lúc trước đấu khẩu với cậu tới mức á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng còn thêm hai câu.
"Còn không phải là tiếng Mil sao? Cũng không có gì, tôi đọc sách 5 tiếng là có thể học được ngữ pháp của các người, các người tới học thử ngữ pháp của nước Thiên Long thử xem?"
"Hơn nữa, gáy ở trên mạng có to cũng không phải bản lĩnh thật, các người cảm thấy nước Thiên Long lạc hậu, hoan nghênh tới tham dự triển lãm khoa học công nghệ tháng sau nhé."
Trí nhớ Úc Khải siêu mạnh, khi cậu dùng hết toàn lực để ghi nhớ, kể cả dấu chấm câu trong một quyển sách cũng có thể nhớ từ đầu đến đuôi, thậm chí ngay cả tờ nào có nếp gấp cũng có thể nhớ rõ ràng.
Cho nên cậu dùng 5 giờ học xong ngữ pháp, lại dựa vào từ đơn mà phần mềm phiên dịch cung cấp, viết thành bài văn, hơn nữa bởi vì trí nhớ quá tốt, rất nhiều từ đơn cậu chỉ sử dụng một lần liền nhớ kỹ, cho nên tốc độ viết về sau thậm chí càng lúc càng nhanh.
[A a a a a!! Úc bảo quá tuyệt!!! ]
[ Ta sung sướng quá a a a a a!! ]
[ Chiếc cá học bá yyds! ]
[ Úc bảo thật sự rất yêu nước, không chỉ bảo vệ nước mình ở trên mạng, mà từ khi xuất đạo đều làm đại diện cho những sản phẩm thương hiệu trong nước!]
Các fan lớn giọng hô hào đến sảng khoái.
Đêm đó.
#Để mắng đám anh hùng bàn phím nước ngoài Úc Khải suốt đêm học xong tiếng Mil#
Lại leo lên hot search.
Thuận tiện hung hăng vả mặt một đám anti-fan.
Mà bài phát biểu của Úc Khải lần này, cũng thành công khiến những cư dân mạng nước ngoài chú ý.
Được lắm cái tên này! Một quốc gia nhỏ bé của Đông đại lục mà cũng dám lớn tiếng như vậy?
[Buồn cười muốn chết, cái người nhỏ bé này có biết mình đang nói gì không vậy?]
[Ha ha, đây là ma chướng à?]
[Lại nói cậu ta viết ngôn ngữ nước Mil thật sự lưu loát rất nhiều, hoàn toàn không giống như cùng một người với lúc trước.]
[Chắc chắn là đổi người rồi, sao có thể chỉ học 5 tiếng đồng hồ là học xong ngữ pháp nước chúng ta được?]
[Khách quan mà nói, ta đã từng tới nước Thiên Long, không tệ đến mức như trên mạng lan truyền, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật kém hơn chúng ta rất nhiều, các lĩnh vực của bọn họ đều là đồ vật chúng ta dư lại.]
[Còn to họng nói cái gì mà triển lãm khoa học công nghệ? Ai mà không biết Đông đại lục chưa từng tổ chức triển lãm khoa học công nghệ lần nào chứ? Ta thật muốn nhanh chóng xem bọn họ sẽ mất mặt như thế nào.]
Bởi vì sai giờ, hiện tại nước Mil là buổi tối cuối tuần, trên mạng có không ít người, Úc Khải lên tiếng khiến cho không ít người chú ý, phần lớn là cười nhạo.
Úc Khải không thèm quan tâm.
Cậu đã bắt đầu chờ mong được chứng kiến vẻ mặt của đám người thành kiến Tây đại lục này khi nhìn thấy những sản phẩm công nghệ cao của nước Thiên Long rồi.
Lúc này, cậu bỗng nhiên phát hiện có người điên cuồng phát thưởng cho cậu.
Mua một chiếc xe thể thao sang trọng trị giá 1.000, và boa 20 tệ liên tiếp.
[ A a a a a a a! ]
[ Úc bảo bối, xông lên đi!!! ]
Khiến Úc Khải sợ tới mức mau chóng ngăn cản, sau khi vô dụng vội vàng tạm biệt đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.
Sau đó cậu nhìn kỹ, mới phát hiện cái id này là...... Cảnh Vân Trăn đẹp trai nhất thế giới!!!
Người này cư nhiên dùng tài khoản chính tới phòng phát sóng trực tiếp của cậu tặng quà, còn ở trước mặt mọi người gọi cậu là Úc bảo bối?!
Khó trách fan lại kêu đến khủng khiếp như vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Úc Khải đỏ bừng, thiếu chút nữa nghẹt thở.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa đúng là cái tên đầu sỏ gây tội kia.
Úc Khải: "Cảnh Vân Trăn! Anh làm cái gì vậy?"
Cảnh Vân Trăn: "Tôi vừa mới về nhà, cho rằng cậu đã ngủ, nhìn thấy hot search mới biết cậu đang phát sóng trực tiếp, còn không phải tới để ủng hộ cậu sao? Chiếc cá học bá yêu nước của chúng ta."
Úc Khải: "Vậy anh cũng không thể gọi em như vậy được! Fan còn đang ở đó!"
Cảnh Vân Trăn: "Vì sao không thể? Fan của cậu có thể gọi, quan hệ của chúng ta không phải càng tốt sao?"
Người đàn ông lên tiếng, ánh sáng ấm áp chiếu vào mắt hắn, cư nhiên còn có chút mùi vị đáng thương.
Sao lại nhìn cậu như vậy!
"Hơn nữa.....cũng không phải chưa từng gọi."
Chơi xấu!
Úc Khải tức giận, lại cao ngạo lãnh khốc xoay đầu đi.
Cảnh Vân Trăn đi tới gần cậu.
"Tiểu cá mặn."
"......"
"Tiểu Úc?"
"Tiểu Khải?"
"Úc bảo bối."
Úc Khải: ?!
Còn gọi nữa!
Cậu vội vàng lườm một cái, ý đồ ngăn cản hành vi "vô sỉ" của Cảnh Vân Trăn, kết quả người đàn ông này hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại càng tới gần hơn.
Úc Khải vô thức lùi lại sau, nhưng cậu lùi một bước, Cảnh Vân Trăn lại tiến thêm một bước, cuối cùng lưng cậu dựa vào ngăn tủ.
"Loảng xoảng." Một chút.
Sách vở trên ngăn tủ thiếu chút nữa bị đụng vào rơi ra, Cảnh Vân Trăn kịp thời đỡ lấy, một tay chống bên cạnh người cậu, chóp mũi cơ hồ đụng phải nhau.
"Anh......" Úc Khải nói chuyện có chút mơ hồ: "Rốt cục anh muốn làm gì?"
Cảnh Vân Trăn cười khẽ, mang theo vài phần cưng chiều: "Hay là cho cậu gọi lại?"