Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Ngày hôm sau, khi Úc Khải tỉnh lại, Cảnh Vân Trăn đã đi rồi.
Đại ảnh đế công việc bận rộn.
Buổi sáng có cái quảng cáo công ích, giữa trưa có cái hoạt động phỏng vấn, buổi tối còn có buổi họp báo về bộ phim.
Đừng hỏi vì sao Úc Khải biết, bởi vì Cảnh Vân Trăn có để lại cho cậu lịch trình trong tuần tới của hắn và một cái hộp có mật mã.
Hộp mật mã chính là cái hộp mà ngày hôm qua bọn họ dùng trong chương trình kia.
Úc Khải cầm lên nhẹ nhàng lắc lắc, phát hiện bên trong có tiếng động.
Thứ gì vậy?
Được, thành công khiến Úc Khải tò mò.
Cậu quyết định lần sau nhất phải hỏi ra mật mã.
Sau khi cất hộp vào vali, Úc Khải ngồi chuyên cơ về Cửu Thành, chuẩn bị đi thử vai.
*
Buổi chiều, Úc Tinh Thần đúng giờ tới khách sạn để thử vai.
Ngoài người bạn Kha Bành Việt cùng đi thử kính ra, y còn mang theo nữ Blogger bạn tốt, để cô phát sóng trực tiếp tăng nhân khí cho mình.
"Hello, chào mọi người, tôi là Trần Tiểu Du, cũng là Ngư Ngư thích ăn cá, hôm nay, tôi đi cùng với anh Thần Thần và anh Bành Việt tới thử vai《 Bạch Châu Lục 》, có bao nhiêu người đã từng đọc bộ tiểu thuyết này rồi? Oa ~ nhiều người như vậy sao, mọi người hôm nay thật may mắn, nói không chừng có thể nhìn thấy nam nữ chính và sư huynh đẹp trai cùng tiểu sư đệ đáng yêu trước đấy nha!"
[Anh Thần Thần hôm nay cũng rất đẹp trai nha!]
[Thích anh Thần Thần! Anh Bành Việt cũng cố lên!]
[Anh Thần Thần thử vai nhân vật nào nha?]
"Là Túy Phượng Tiên nha ~"
[ Oa, rất thích hợp với anh Thần Thần nha! ]
[ Anh Thần Thần nhất định sẽ được chọn, chờ mong chờ mong! ]
Úc Tinh Thần vẻ mặt thẹn thùng: "Cũng không nhất định đâu, bởi vì đạo diễn lần này chính là Ngải Nguyên tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, hơn nữa có rất nhiều người lợi hại tới thử vai...."
Y giả vờ khiêm tốn trước ống kính, còn chưa nói xong, Trần Tiểu Du đột nhiên thu lại điện thoại, kích động hướng về phía đại sảnh khách sạn, hét to.
"Mọi người mau nhìn xem, kia giống như là Úc Khải!!"
Chỉ thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen ngừng ở cửa khách sạn, đầu tiên hai người vệ sĩ bước xuống, sau đó là trợ lý và người đại diện.
Một thanh niên tướng mạo xuất chúng bị vây quanh ở chính giữa, Úc Khải mặc một bộ y phục hưu nhàn màu be nhạt và sáng chậm rãi đi vào đại sảnh, cậu không đeo khẩu trang và kính râm, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
"Oa! Đó là ai!"
"Thật dễ nhìn!"
"Là Úc Khải sao? Là nghệ sĩ ngày hôm qua giành giải quán quân《10 ngày của người giàu》!"
"A a a, cậu ấy đẹp quá! Người thật cư nhiên còn xinh đẹp hơn trên màn ảnh!"
Đám fan của Trần Tiểu Du vừa rồi còn đang soát anh Thần Thần thật đẹp trai cũng lật mặt trong một giây.
[Chết tiệt, đúng là em trai Úc Khải!]
[A a a a a, cậu ấy cũng muốn diễn《 Bạch Châu Lục 》?! Thật tốt quá!! ]
[A a a a a a, chúa ơi, quá tuyệt vời, phim này ta chắc chắn phải theo!!]
Ở cốt truyện gốc, Trần Tiểu Du là một nữ Blogger xinh đẹp rất nổi tiếng, là bạn kiêm fan của Úc Tinh Thần, đã giúp y tăng không ít nhân khí trong giai đoạn đầu.
Nhưng hiện giờ, trong quá trình truy《10 ngày của người giàu 》 cô đã trở thành fan số một của Úc Khải, còn là fan CP Cảnh Úc, gặm đến tối tăm mặt mũi.
Dẫn tới fan của cô cũng đều được tẩy não thành fan của Úc Khải.
Xin hỏi có ai không thích một anh chàng vừa đẹp vừa thông minh lại còn cao ráo nữa chứ?!
Mắt thấy Úc Khải được vạn chúng chú mục, phong thái xán lạn mà đi vào, Úc Tinh Thần trong lòng tràn ngập khó chịu.
Người đang đứng ở đó phải là y mới đúng!
Úc Khải này đúng là chó ngáp phải ruồi, cũng không biết cậu ta dùng thủ đoạn gì để mê hoặc Cảnh Vân Trăn, cư nhiên thật sự ôm được đùi Cảnh Vân Trăn.....
Nhưng mà —— vậy thì sao chứ? Hôm nay Thẩm Dục sẽ tới, chắc chắn anh ta sẽ giúp mình.
Úc Khải căn bản không phải đối thủ của y.
Nhân vật này chắc chắn là của y.
Nghĩ đến đây Úc Tinh Thần lại mỉm cười tự tin: "Mọi người khoan đã, tôi đi qua nói đôi câu với Tiểu Khải."
Y nói rồi đuổi theo, ở trước thang máy gọi lại Úc Khải.
"Tiểu Khải! Cậu cũng tới thử vai à!"
Hả? Úc Khải dừng bước, quay đầu nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi caro đang chạy nhanh tới, sửng sốt vài giây mới nhận ra đây là ai.
Xuất hiện, xuất hiện rồi! Là nam chính Jack Sue kia!
Úc Khải hít sâu một hơi, theo bản năng lui về phía sau.
Cũng may vệ sĩ mà quốc gia ba ba an bài cực kỳ cấp lực, trực tiếp ngăn cản y lại.
Úc Tinh Thần vẻ mặt kinh ngạc: "A, Tiểu Khải? Cậu không nhận ra tôi?"
Đối với nam chính vạn người mê "Úc Tinh Thần" này, đương nhiên Úc Khải muốn tránh được càng xa càng tốt, một là hào quang nhân vật chính của y quá mức trâu bò, không biết lúc nào sẽ rơi lên đầu cậu, hai là vì xấu hổ.
Vừa nhìn thấy y, Úc Khải sẽ nhớ tới những cốt truyện Jack Sue không mang não đó, cái tật xấu hổ thay người khác của y lại xuất hiện, có thể ngay tại chỗ moi ra một tòa lâu đài mộng ảo.
Cho nên Úc Khải chỉ hỏi hệ thống.
"Vì sao y lại ở chỗ này?"
Tiểu hệ thống:【......】
Còn tưởng vị ký chủ cá mặn này cuối cùng cũng biết tiến tới, cuối cùng cũng muốn đại sát tứ phương, hóa ra vẫn là không thèm xem cốt truyện!
Nhưng đã gặp phải ký chủ như vậy rồi, nó còn có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể ngoan ngoãn thuật lại cốt truyện cho cậu thôi.
【 Bởi vì Úc Tinh Thần cũng tham gia thử vai《 Bạch Châu Lục 》, nhân vật của y là nhân vật phản diện Túy Phượng Tiên. 】
Căn cứ cốt truyện nguyên văn, kỳ thật ban đầu Úc Tinh Thần cũng không tham gia thử vai, y chỉ đi cùng bạn mình là Kha Bành Việt thôi.
Nhưng mà! Là nhân vật chính, đặc biệt là nhân vật chính vạn nhân mê, y đương nhiên có thời khắc nổi bật không bình thường.
Ví dụ như chỉ đứng ở nơi đó, liền bởi vì tướng mạo hơn người được đạo diễn lớn liếc mắt một cái nhìn trúng, để y thử vai Túy Phượng Tiên, ngay sau đó tất cả mọi người bị kỹ thuật diễn xuất sắc của y chinh phục, vì thế một người nghiệp dư không có chút danh tiếng nào cứ như vậy bắt được nhân vật kia.
Sau đó lại dựa vào hào quang của y, diễn ra một vai phụ nhỏ có mị lực như vai chính, hơn nữa cá trong ao cá của y giúp y tạo thế, lập tức một lần là nổi tiếng, hấp dẫn vô số em trai mưa, bộ phim thứ hai liền trực tiếp nhảy thành vai chính, lại lần nữa bạo hồng.
Vẫn là......con đường Jack Sue cũ kỹ.
Nhưng lần này, Úc Tinh Thần lo lắng xuất hiện ngoài ý muốn, ví dụ như Cảnh Vân Trăn nhờ đạo diễn trực tiếp điều động nội bộ Úc Khải gì đấy, cho nên cũng nghĩ cách bắt được tư cách thử vài Túy Phượng Tiên.
Y chuẩn bị dùng kỹ thuật diễn bóp chết Úc Khải.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Úc Khải tiếp tục nổi tiếng được nữa.
"À."
Sau khi được bổ sung cốt truyện, Úc Khải trong lòng hiểu rõ, OK, không liên quan tới cậu.
"Ừ, tôi cũng tới thử vai."
Thấy cậu nói chuyện, vệ sĩ làm hết phận sự mới thả Úc Tinh Thần đi đến.
Úc Tinh Thần lập tức ra vẻ hưng phấn: "Thật tốt quá, vậy chúng ta cùng nhau cố lên nhé! Tiểu Khải, tôi cũng sẽ không nhường, nếu cậu thua, không thể trách tôi nha ~"
Úc Khải: ?
Cái quỷ gì?
"Hệ thống, có phải y hiểu lầm điều gì không?"
Tiểu hệ thống:【 Ta đoán có thể y cho rằng cậu cũng thử vai Túy Phượng Tiên, dù sao kỹ thuật diễn của nguyên chủ rất tệ, trong tình huống bình thường, sẽ không có khả năng được Ngải đạo diễn nhìn trúng đảm nhiệm nhân vật quan trọng nam số 3 như vậy, mà những nhân vật khác công khai thử vai cũng chỉ có mấy cái như vậy.】
Trong《 Bạch Châu Lục 》, Túy Phượng Tiên là một nhân vật phản diện tương đối nổi tiếng, chủ yếu là vì đẹp, cuối cùng còn bỏ tà theo chính nghĩa, phản chiến giúp đám người nhân vật chính, hơn nữa vì vậy mà trả giá bằng tính mạng.
Cũng coi như một nhân vật mỹ cường thảm, fan nguyên tác có không ít người thích hắn.
Nhưng nếu chỉ nói về suất diễn, chỉ là một nhân vật phụ nhỏ thôi.
Lên sân khấu sớm, nhưng bị chết cũng sớm.
À~
Úc Khải đã hiểu, mặc kệ y, không mặn không nhạt ừ một tiếng, liền xoay người rời đi.
"Tôi đi trước, gặp lại sau." Úc Khải nói xong liền trực tiếp vào thang máy.
Úc Tinh Thần vốn định đi vào cùng cậu, kết quả trợ lý và vệ sĩ đi theo Úc Khải quá nhiều, trực tiếp chắn y ở bên ngoài thang máy.
Vô cùng xấu hổ.
"Thần Thần!" Kha Bành Việt cùng Trần Tiểu Du cùng lại đây.
Kha Bành Việt vẻ mặt bất mãn: "Chậc chậc, cậu ta sao vậy? Có chút danh tiếng liền kênh kiệu?"
Úc Tinh Thần mím môi dưới, bày ra vẻ mặt vô tội: "Có lẽ......có lẽ gần đây tâm trạng cậu ấy không tốt lắm....."
Kha Bành Việt: "Tâm trạng không tốt nên đối xử với anh như vậy? Mệt anh ngày thường còn thường xuyên nói giúp cậu ta, hiện tại liền không nhận người anh em là anh? Hơn nữa cậu ta có tư cách gì tới thử vai? Chắc chắn là Cảnh Vân Trăn nhờ quan hệ giúp cậu ta bắt được!"
"Aiz......" Úc Tinh Thần vẻ mặt ủy khuất, y đang chờ Trần Tiểu Du nói tiếp, kết quả quay đầu vừa thấy.
Lại phát hiện Trần Tiểu Du căn bản không nhìn y, vẻ mặt dại trai điên cuồng nói chuyện với màn ảnh.
"Trời ơi, tôi cư nhiên có thể nhìn thấy em trai Úc Khải gần như vậy, hôm nay ra ngoài tôi được nữ thần may mắn hôn qua sao? Tôi hạnh phúc quá đi! Quá may mắn rồi! Cậu ấy đẹp quá! Rốt cục làm sao mà mặt lại được như vậy! Hu hu hu, thực xin lỗi, tôi thật sự quá kích động, tôi thật sự không thể chống cự được trai đẹp IQ cao! Khoan đã, Thần Thần thì ra hai người quen nhau à......hả?! Hai người là anh em?! Đúng rồi, tôi mới phát hiện hai người đều họ Úc nha."
Úc Tinh Thần: "Ừ......chúng tôi cũng coi như là anh em."
Trần Tiểu Du kích động nói: "Thật tốt quá! Thần Thần, một khi đã như vậy, cậu giúp tôi xin chữ ký đi!!"
Úc Tinh Thần: "......"
Cho dù trong lòng Úc Tinh Thần ngàn vạn khó chịu, cũng chỉ có thể nở nụ cười hoàn mỹ nhất trước màn ảnh: "Được thôi ~ không thành vấn đề! Chờ lát nữa thử vai xong, tôi sẽ mang cậu đi tìm cậu ấy."
"Được nha!" Trần Tiểu Du cực kỳ kích động: "Thần Thần, tôi yêu cậu!"
Úc Tinh Thần lấy di động gửi tin nhắn cho Thẩm Dục: "Anh Dực, anh tới chưa?"
Thẩm Dục: "Có hơi kẹt xe, đến ngay đây, em cứ đi lên trước đi, anh chào hỏi qua với đạo diễn rồi, ông ta sẽ cho người tới đây đón anh."
Úc Tinh Thần: "Được, vậy em lên trước nhé ~"
Úc Tinh Thần lên tầng không lâu, Thẩm Dục cũng tới nơi, làm đại thiếu gia hào môn ở Cửu Thành, tự nhiên được được ekip coi như ông chủ mà phục vụ, gã cũng ngồi ở trên đài, xem diễn viên thử vai.
Úc Tinh Thần cố ý giành thử vai trước Úc Khải một bước.
Kỹ thuật diễn của y đúng là không tệ, đạt được vài vị đạo diễn và biên kịch tán thưởng, người phụ trách lập tức nịnh bợ nói: "Không hổ là bạn của Thẩm tổng, quả nhiên ưu tú, tôi thấy không cần thử vai nữa, cứ quyết định là cậu ấy đi."
Quả nhiên! Úc Tinh Thần biết ngay bằng kỹ thuật diễn của mình và mặt mũi của Thẩm Dục, nhất định sẽ được chọn.
Suy ra —— Úc Khải sẽ không còn cơ hội thử vai!
Hoàn toàn bị nghiền nát!
Khi Úc Tinh Thần đang sung sướng vì bản thân phản công thành công, lại thấy Úc Khải vẫn đi đến, còn lễ phép chào hỏi mấy vị đạo diễn và biên kịch.
"Xin chào các vị đạo diễn và biên kịch, tôi tên là Úc Khải, hôm nay nhân vật tôi muốn thử vai là tiểu sư đệ Bạch Dịch Thần."
Tiểu sư đệ Bạch Dịch Thần?!
Khuôn mặt tươi cười của Úc Tinh Thần lập tức cứng đờ trong giây lát, vẻ mặt khiếp sợ.
Thiếu chút nữa y cho rằng mình nghe nhầm.
Cái gì?!
Nhân vật Úc Khải muốn thử vai cư nhiên là Bạch Dịch Thần?!
Tại sao lại như vậy?! Úc Tinh Thần cực kỳ kinh ngạc.
Cậu ta lấy đâu ra tư cách?!
Úc Tinh Thần suy sụp hồi lâu.
Nhưng rất nhanh, y lại bình tĩnh trở lại, y nhận ra đây là một cơ hội rất tốt.
Bởi vì y biết, Úc Khải là một bình hoa vô dụng, không văn hóa, kỹ thuật diễn cũng kém cỏi.
Úc Tinh Thần cũng dẫn Trần Tiểu Du vào theo cùng, bởi vì y là bạn của Thẩm Dục, cho nên người phụ trách cũng không ngăn cản, cho phép bọn họ ở bên cạnh quan sát.
Úc Tinh Thần làm bộ di động hết pin mượn di động của Trần Tiểu Du tìm kiếm vài thứ, trên thực tế lại trộm mở camera, chuẩn bị tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Loại quay trộm này chắc chắn là không được phép, nhưng có Thẩm Dục chống lưng cho y, bị bắt cũng không sợ.
Cảnh Vân Trăn dùng quan hệ đưa cậu ta vào đoàn phim? Được, vậy để tất cả mọi người chứng kiến cái kỹ thuật diễn nát bét kia của cậu ta đi, khi nó được lan truyền trên mạng, ai còn hâm mộ cậu ta nữa?
Đến lúc đó lại tìm mấy Blogger nổi tiếng dẫn dắt, để fan nguyên tác cùng nhau chửi cậu ta, bảo đảm cậu ta không thể lăn lộn tiếp được nữa!
Thậm chí Úc Tinh Thần nghĩ kỹ rồi, nếu ngay cả Úc Khải mà cũng có thể thử vai nhân vật tiểu sư đệ này, vậy vì sao y lại không thể?
Chờ Úc Khải thất bại, y liền thuận thế đứng ra, lại lần nữa bày ra kỹ thuật diễn cao siêu của bản thân, hoàn toàn áp đảo cậu ta, Trần Tiểu Du và fan của cô ta chắc chắn sẽ trở thành fan của y lần nữa.
Sau đó để Thẩm Dục đẩy, y chắc chắn có thể bắt được tiểu sư đệ!
Bàn tính trong lòng Úc Tinh Thần vang lên cành cạch.
Nhưng đương sự Úc Khải căn bản không chú ý y, cậu một bên cố gắng khắc phục cảm giác ngại ngùng khi biểu diễn trước mặt nhiều người, một bên nhớ lại những điểm mà ngày hôm qua học được từ Cảnh Vân Trăn.
Cũng may cũng không ai thúc giục cậu, ba phút sau, hít sâu một hơi, tưởng tượng không khí trước mặt trở thành Cảnh Vân Trăn.
Mà một khi tìm được cảm giác khi đối diễn với Cảnh Vân Trăn, Úc Khải lập tức liền hòa mình vào nhân vật.
'Bạch Dịch Thần' vội vàng đi tới nhìn thấy đại sư huynh trọng thương ngã xuống đất, đồng tử co rút mạnh, mặt đầy hoảng sợ, cuối cùng không quan tâm tới một thân bạch y của mình, suýt chút nữa ngã nhào ra đất tiến lên tiếp được sư huynh.
"Sư huynh! Sư huynh!"
Hai mắt đỏ au ngậm nước mắt, từ khóc không thành tiếng đến cực kỳ bi thương, cuối cùng toàn bộ biến thành thù hận.
Lời thoại của Úc Khai còn chưa đủ tốt, giọng nói có hơi run, nhưng ánh mắt và động tác lại thể hiện hoàn hảo diễn biến nội tâm phức tạp nhất của nhân vật lúc này.
Kỳ thực nhìn chung toàn bộ kịch bản, tiểu sư đệ bạch ngọt nhưng không ngốc có một cảnh này là khó diễn nhất, trước đây cậu vẫn luôn cho rằng mình muốn trở thành đại hiệp, hành hiệp trượng nghĩa, cứu vớt thiên hạ chúng sinh, được vạn chúng kính ngưỡng.
Nhưng cho tới giờ mới nhận ra, những gì mà các "đại hiệp" phải gánh vác còn nặng hơn gấp trăm lần nghìn lần vạn lần so với cậu nghĩ!
Cậu vĩnh viễn mất đi sư huynh của mình.
Chờ cậu diễn xong, tất cả đều an tĩnh.
Úc Khải còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc, đôi mắt đỏ hồng ngẩng lên, phát hiện một đám người đang nhìn chằm chằm vào cậu, không nói lời nào.
Khiến cậu có chút không hiểu.
Sao thế? Cậu tự cảm thấy cảm giác không tồi mà! Ngày hôm qua Cảnh Vân Trăn cũng cảm thấy cậu miễn cưỡng đủ tư cách, ít nhất qua thử vai tuyệt đối không thành vấn đề, mà hôm nay cậu coi như còn phát huy vượt xa ngày thường.
"Hệ thống, ta diễn tệ đến mức đấy sao?"
Tiểu hệ thống còn chưa kịp khen.
Ngải đạo diễn toàn bộ hành trình đều vẻ mặt nghiêm túc liền đứng lên, giọng nói leng keng hữu lực, không hề bủn xỉn khen ngợi: "Rất tốt, chính là cậu ấy!"
Những diễn viên sau trực tiếp không cần thử nữa, lựa chọn dứt khoát!
Tuy đều là không cần thử, nhưng chính miệng Ngải đạo diễn nói ra và người phụ trách nói ra lại có trọng lượng khác nhau.
Phải biết rằng, Ngải đạo diễn có tiếng yêu cầu cao, diễn viên có thể để ông giải quyết dứt khoát cực kỳ ít.
Cơ bản đều là cấp bậc ngang tầm ảnh đế ảnh hậu.
Nhân vật vô danh như Úc Khải là người đầu tiên!
Ngay cả Thẩm Dục cũng kinh ngạc.
Gã có chút xuất thần nhìn chằm chằm chàng trai xinh đẹp ở giữa khu vực thử kính, kỹ thuật diễn ưu tú và lời khen đến từ đạo diễn.
—— Gã đột nhiên phát hiện, hình như gã có chút không quen biết cậu.
Úc Tinh Thần lại càng trực tiếp trợn tròn mắt, y vội vàng tắt camera, nhưng cũng quay được một đoạn ngắn, có không ít fan thấy.
[ A a a a a! Sao không quay nữa, tiếp tục đi!]
[Tiểu Ngư tiếp tục đi!! Ta rất muốn xem hu hu hu!!]
[Chúa ơi, sức hút của Úc bảo quá mạnh, một tiếng 'sư huynh' kia thiếu chút nữa khiến ta bật khóc!!]
[ Thật là lợi hại, ta nhớ rõ ngày trước kỹ thuật diễn của Úc Khải chẳng ra gì đi? Quả thực tiến bộ thần tốc! ]
[Hu hu hu, quả nhiên là người thông minh học cái gì cũng nhanh! ]
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Còn Úc Tinh Thần? Hoàn toàn không ai chú ý tới y.
Úc Khải nghe được khích lệ lập tức nhẹ nhàng thở ra, biết mình qua cửa rồi.
"Cảm ơn các thầy chỉ dẫn, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước."
Ngải đạo diễn: "Khoan đã, cậu trước đừng đi, đi tới phòng họp nhỏ bên cạnh chờ tôi một lát, tôi muốn nói với cậu vài câu."
"Được." Cậu lễ phép khom lưng nói lời cảm ơn sau đó cùng Đường Hân Nhiên cùng nhau rời khỏi khu vực thử kính.
Bọn họ mới vừa tiến vào phòng họp.
Thẩm Dục liền ra theo, gọi cậu lại: "Úc Khải."
Vốn Thẩm Dục còn cực kỳ khó chịu Úc Khải lúc trước tắt điện thoại không gặp gã, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu như vậy, những khó chịu trong lòng đó liền biến mất hơn nửa.
Thậm chí còn cảm thấy rất có mặt mũi.
Thấy cậu rời đi, liền theo bản năng mà đuổi theo.
Nhưng Úc Khải cũng không quan tâm, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn gã: "Chuyện gì vậy?"
"Lúc trước vì sao cậu không nhận điện thoại của tôi? Còn có ngày đó tôi đi lên đảo tìm cậu, vì sao cậu không gặp tôi?"
Vì sao không gặp gã? Người lớn với nhau còn cần phải nói toẹt ra sao? Trong lòng anh không biết tự hiểu lấy à?!
Úc Khải thấy vệ sĩ đóng cửa phòng họp lại, vì thế trực tiếp nói rõ ràng mọi việc: "Bởi vì tôi không muốn thấy anh nữa, Thẩm Dục, tôi cho rằng chúng ta đã sớm chia tay."
Hả? Chia tay? Úc Khải cư nhiên nói chia tay với gã? Còn dùng loại ngữ khí thông báo như này?!
Đương nhiên Thẩm Dục không tin, thậm chí cảm thấy có hơi buồn cười.
Hiển nhiên, gã hoàn toàn không coi Úc Khải nói chia tay là thật, bởi vì hơn hai năm qua, Úc Khải thích gã thế nào mọi người đều biết, mỗi ngày "anh Thẩm, anh Thẩm" gọi gã, giống như cái đuôi quẳng cũng quẳng không ra.
"Úc Khải, cậu đủ rồi đấy, không phải tôi chỉ có 1 tháng không về thôi sao? Cư nhiên còn lạnh mặt với tôi? Cậu ở đây nháo cái gì vậy? Việc hai ngày trước tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, cậu muốn giận dỗi cũng phải có giới hạn thôi chứ, đừng quá phận!"
Úc Khải: "......"
Cứng họng, không thể nói nên lời!
Úc Khải lại lần nữa cảm giác được uy lực suy giảm trí tuệ do hào quang nhân vật chính gây ra.
Loại tổng tài nghe không hiểu tiếng người này rốt cục làm sao lăn lộn tới tận ngày hôm nay mà công ty còn chưa phá sản?
Cậu cực kỳ chân thành khuyên nhủ: "Thẩm Dục, có phải lỗ tai anh có vấn đề gì không? Đi khám càng sớm càng tốt."
Thẩm Dục: "Cậu nói cái gì?!"
Quên đi.
Tiểu cá mặn lười nhiều lời với loại người nghe không hiểu tiếng người như này, có thời gian này không bằng lướt mạng không tốt hơn sao?
Vì thế cậu nhìn về phía Đường Hân Nhiên, nói cô tiễn khách, sau đó trực tiếp ngồi xuống, lấy di động ra.
Đường Hân Nhiên: "Thẩm tiên sinh, mời ngài rời đi, Tiểu Khải của chúng tôi lát nữa còn phải nói chuyện về kịch bản với Ngải đạo diễn."
Thẩm Dục: ?
Thẩm Dục quả thực tức đến bật cười, thấy Úc Khải cư nhiên dám làm lơ gã, gã lập tức nhấc chân qua, còn chưa kịp làm gì, trợ lý phía sau Úc Khải liền nháy mắt vươn tay, ngăn cản gã.
"Thẩm tiên sinh, mời ngài rời đi."
"Mày buông ra! Mày có biết tao là ai không?"
Thẩm Dục muốn đẩy trợ lý ra, lại không ngờ vị trợ lý thoạt nhìn gầy gầy cao cao lại có sức lực lớn đến như vậy.
Gã hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang thử thêm hai lần cũng không đẩy được.
Làm một tổng tài bá đạo mà ngay cả một trợ lý nhỏ cũng không đẩy được, thật mất mặt.
Khiến cho cái tật xấu hổ thay người khác của Úc Khải thiếu chút nữa lại nổi lên, mau chóng ho khan vài tiếng che giấu một chút.
Thẩm Dục rút tay ra: "Được, Úc Khải, cậu đừng hối hận!"
Đường đường Thẩm tổng mặt đều mất hết, này có thể nhịn?
Vừa đúng lúc này, di động của Thẩm Dục vang lên,
Gã nhìn thấy là Úc Tinh Thần liền gọi điện đến, ngay trước mặt Úc Khải lấy ra di động, còn ấn loa ngoài, cố ý dùng giọng nói dịu dàng thân mật nói: "Thần Thần, làm sao vậy?"
Úc Tinh Thần: "Anh Dục, anh đi đâu?"
Thẩm Dục: "Em ở đâu, anh đi gặp em, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé."
Úc Tinh Thần: "......Xin lỗi, anh Dục, có lẽ em muốn đi về trước."
Thẩm Dục: "Em làm sao vậy?"
Úc Tinh Thần: "Em......em không có gì......"
Ngoài miệng nói không có gì, nhưng ngữ khí muốn nói lại thôi kia chỉ thiếu chút nữa không viết to mấy chữ "tâm trạng em không tốt" lên màn hình di động.
Thẩm Dục: "Thần Thần, em rốt cuộc làm sao vậy?"
Úc Tinh Thần: "......Cũng không có gì...... em chỉ cảm thấy......cảm thấy mình thật kém cỏi, rõ ràng tiến vào giới giải trí sớm như vậy, kết quả còn không lợi hại bằng Tiểu Khải mới vừa tiến vào giới, đạo diễn có vẻ rất thích cậu ấy."
Thẩm Dục dùng khóe mắt nhìn Úc Khải, cười lạnh nói: "Em sao có thể kém cậu ta chứ? Là đạo diễn kia không trình độ, không phải em muốn diễn nhân vật tốt hơn sao? Nhân vật 'tiểu sư đệ' này thế nào? Muốn không?"
Mắt Úc Tinh Thần sáng lên: "Đương nhiên muốn! Nhưng mà.....đây là nhân vật của Tiểu Khải, vừa rồi đạo diễn đã xác định cậu ấy, em không có cơ hội, hơn nữa Tiểu Khải lợi hại như vậy, em....."
"Không, em diễn hay hơn cậu ta nhiều, không là không, anh nói không có là không có."
Thẩm Dục bễ nghễ nhìn xuống, dùng dư quang nhìn chằm chằm Úc Khải, bá đạo nói: "Lát nữa anh sẽ nói với Ngải đạo diễn, nhân vật này chính là của em."
Anh không cần em cảm thấy, anh muốn anh cảm thấy.
Úc Tinh Thần: !
Y biết mà, nhất định Thẩm Dục sẽ giúp y!
Úc Tinh Thần được lợi, còn giả mù sa mưa gửi tin nhắn cho Úc Khải, một bên nói y không muốn gì cả, là Thẩm Dục một hai phải cho y nhân vật này, một bên đăng thông báo trên Weibo.
"Hôm nay đi thử vai《 Bạch Châu Lục 》, mọi người đoán xem là ai nào ~"
Nói là mọi người đoán, nhưng lại đính kèm một tấm ảnh fanart tiểu sư đệ.
Khu bình luận nhanh như chớp khen ngợi và like.
Thẩm Dục cúp điện thoại, vẻ mặt cao ngạo nhìn chằm chằm Úc Khải, chờ cậu tới cúi đầu xin tha với gã.
Nếu cậu chịu thua có lẽ gã có thể suy xét không so đo với cậu, tiếp tục kết giao với cậu, nếu biểu hiện tốt một chút, cũng không phải không thể đính hôn.
Nhưng Úc Khải chơi di động đầu cũng không ngẩng lên một chút, căn bản không nghe gã đang nói gì.
Vừa lúc.
Ngải đạo diễn đúng lúc bước vào.
Thẩm Dục lập tức nói: "Ngải đạo diễn."
"Thẩm tiên sinh? Sao ngài lại ở đây?"
Thẩm Dục đi thẳng vào vấn đề: "Thẩm thị đầu tư 10 triệu, loại Úc Khải, để Úc Tinh Thần diễn tiểu sư đệ."
Ngải đạo diễn: ?
Vẻ mặt lộ rõ khó hiểu, thẳng thắn trả lời: "Ngại quá, đoàn phim chúng tôi trước mắt không cần thêm đầu tư."
Phải nói không thiếu nhất chính là tiền.
Không thiếu tiền? Là ngại tiền còn chưa đủ đi! Thẩm Dục khinh thường nói: "20 triệu."
"......"
"50 triệu."
"......"
"80 triệu."
Thẩm Dục cũng không tin, đường đường chủ tịch tập đoàn Thẩm thị như gã hôm nay bỏ 80 triệu còn không bắt được một nhân vật nam 3?!
Nhưng sự thật là, gã thực sự không bắt được.
"Ngài......" Ngải đạo diễn im lặng vài giây, trả lời đúng sự thật: "Có người trực tiếp đầu tư 200 triệu cho đoàn phim chúng tôi, cho nên nếu ngài chấp nhận đầu tư 300 triệu, vậy thì được."
Thẩm Dục: ???
Thẩm Dục: "Ông lặp lại lần nữa?"
"Phốc."
Thực xin lỗi, Úc Tiểu Khải đã không tự giác tiến vào hình thức ăn dưa không nhịn được bật cười ra tiếng.
Không có tiền thì đừng có giả bộ làm tổng tài bá đạo được không!