Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Bình luận nổ tung.
[??? Ta nghe thấy gì!]
[A a a a a a!! Tối hôm đó?! Giao tình không bình thường?!]
[ Wow, đây là điều chúng ta có thể nghe sao?! ]
[ Thật kích thích!! Là giống như ta nghĩ sao?!]
Úc Khải: "......"
Cậu lần thứ hai cố gắng vắt kiệt kỹ thuật diễn vốn không hề tồn tại, mặt đầy ngây thơ vô (số) tội, nghi hoặc hỏi lại: "Cảnh tiên sinh, anh đang nói gì vậy? Không phải chúng ta mới quen biết sao?"
Túm cái quần lại là quán triệt một phương châm, không nhận, đánh chết cũng không nhận.
"Dù sao vừa rồi cậu cũng đồng ý rồi."
Úc Khải: "......"
Đường đường ảnh đế cư nhiên đi lừa gạt!
"Vẻ mặt như vậy là sao? Như vậy đi, hôm nay tiền ca kiếm được đều cho cậu 5-5, thế nào?"
Thế nào? Úc Tiểu Khải đáng thương nhỏ yếu lại bất lực còn có thể thế nào? Cậu không thể!
[ Cảnh Vân Trăn: Tráng đinh +1 ]
[ Ha ha ha ha, trên mặt người mới viết đầy không tình nguyện ha ha ha!]
[Cười chết, người mới bị bẫy!]
[Cảnh ca quá xấu rồi ha ha ha, thừa dịp người ta còn chưa tỉnh ngủ liền trói đi.]
Cảnh Vân Trăn mang Úc Khải tới trước tờ bố cáo bên ngoài nha môn, tay vung lên, ôm cánh tay: "Đây, người mới, cậu chọn một cái."
Úc Khải:?
Cái giọng điệu tổng tài bá đạo "Nhìn đi, đây là trẫm vì ngươi đánh hạ giang sơn" này là làm răng?
Được rồi, cậu tùy tay chọn một cái trên tờ bố cáo.
Không biết có tốt hay không, là một tên hái hoa tặc.
"Trấn cố Ngân Nguyệt gần đây xuất hiện một tên hái hoa tặc khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật, tàn nhẫn độc ác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, gây án vào đêm khuya, không còn một bông hoa nào nơi gã đi qua! Nhân đây treo giải thưởng 20 nén bạc, mời các vị nhân sĩ chính nghĩa bắt kẻ này về quy án!"
Có thể, tiền rất nhiều, cốt truyện cũng rất kích thích.
"Nhưng bên trên nói phải buổi tối hái hoa tặc mới xuất hiện."
Hiện tại ban ngày ban mặt bọn họ chạy đi đâu tìm hái hoa tặc?
"Chúng ta có thể đi tìm manh mối trước." Cảnh Vân Trăn nhíu mày, ra vẻ thâm trầm chỉ vào tên họ người báo án: "Người báo án là bà chủ của ca vũ phường Minh Nguyệt."
Trên đường hai người chạy tới ca vũ phường ngẫu nhiên gặp được Tô Minh Hiên, nghe thấy là đi ca vũ phường, Tô Minh Hiên lập tức sinh ra hứng thú rất lớn, đi theo cùng.
Ca vũ phường, bà chủ tiếp đón bọn họ là một mỹ như dáng người lả lướt, mặc một thân váy lụa trắng, ôm tỳ bà, khăn che mặt nở che nửa lộ, lộ ra một đôi mắt phượng sáng ngời.
"Ba vị công tử tới xem biểu diễn sao?"
Giọng nói vô cùng dịu dàng.
Tô Minh Hiên nhìn mà hai mắt thẳng tắp: "Oa ~"
"Chỉ cần một nén bạc, liền có thể xem một buổi biểu diễn nha ~"
[ Thần tiên tỷ tỷ!! ]
[Đệch đệch, cư nhiên giá trị sắc đẹp của NPC đều cao như vậy, thật xinh đẹp!]
[Thật xinh đẹp! Khó trách sẽ bị hái hoa tặc theo dõi!]
[Chị gái xinh đẹp, cho số liên lạc!!]
Tô Minh Hiên còn chưa kịp gật đầu, Cảnh Vân Trăn đã không chút nào lưỡng lự đi thẳng vào vấn đề: "Không phải, chúng tôi tới hỏi thăm về việc hái hoa tặc, cô chính là người bị hại sao?"
"À, thì ra các vị tới vì chuyện này, ngài chờ một chút." Chị gái phân phó nha hoàn bên cạnh: "Đi gọi Tiểu Hoa tới đây."
Năm phút sau, người bị hại chân chính xuất hiện!
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, ba người đều chấn kinh rồi.
Khẩu vị tên hái hoa tặc kia có.....quá nặng một chút không nhỉ!
Hai mắt Úc Khải sắp mù.
Cái "cô nương" tên Tiểu Hoa này cư nhiên là một người đàn ông vạm vỡ cao ít nhất một, mét, tám!
Tuyệt đối không phải Úc Khải kỳ thị nam mặc đồ nữ.
Mặc đồ nữa không sao, đai hán cũng không sao.
Nhưng nếu trang phục mà người đàn ông vạm vỡ này mặc là váy lụa đỏ xẻ tà cao lộ đùi, cánh tay cơ đùi bắp chân đều lộ thì cực kỳ muốn mệnh!
Tô Minh Hiên càng trực tiếp tròng mắt đã rớt ra ngoài ấn trở lại, hắn vỗ vỗ bả vai Cảnh Vân Trăn: "Người anh em tôi đi đây, cáo từ."
Sau đó không chút do dự xoay người chạy mất hut.
[ Ha ha ha ha!! ]
[ Cười chết, phản ứng này của Tô Minh Hiên cũng quá chân thật rồi! ]
[ Tô Minh Hiên: Nói tới ca vũ phường xem mỹ nữ, này sao?]
Cảnh Vân Trăn: "......Ngươi là người bị hại?"
Nhắc tới đề tài này, Tiểu Hoa liền thương tâm không thôi, nước mắt tí tách rơi xuống không ngừng: "Chính là ta! Cái tên vương bát đản kia, cái tên vương bát đản kia......hắn cư nhiên đối ta......đối ta......hu~"
Tiếng hu này, khiến Úc Khải và Cảnh Vân Trăn cùng nhau run rẩy.
Cảnh Vân Trăn: "Ngươi......ngươi đừng khóc......ngươi bình tĩnh bình tĩnh......có manh mối gì có thể nói cho chúng ta biết không? Chúng ta giúp ngươi bắt tặc báo thù."
Cảnh Vân Trăn căng da đầu an ủi vài câu, Tiểu Hoa mới coi như bình tĩnh lại, kể lại sự tình đã trải qua: "Đêm hôm đó, ta vốn đã ngủ rồi, không ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động kỳ quái, ta cho rằng ta đang nằm mơ nên cũng không nghĩ nhiều, kết quả khi ta ngủ dậy ——"
Tiểu Hoa mang bọn họ tới hậu viện, chỉ vào một mảnh chậu hoa, khụt khịt nói: "Chúng nó liền thành như vậy!"
Chúng nó?
Úc Khải cùng Cảnh Vân Trăn nhìn về phía mấy chậu hoa trọc lốc, theo bản năng hỏi: "Hoa đâu?"
Tiểu Hoa rơi lệ đầy mặt: "Bị hái hoa tặc trộm rồi! Chính là hắn, cái tên vương bát đản kia, hái hết toàn bộ hoa ta trồng đi rồi! Tức chết ta!"
Cảnh Vân Trăn: "......"
Úc Khải: "......"
Hai người đồng thời trầm mặc, nhưng trong trầm mặc lại mang theo điểm bừng tỉnh đại ngộ, đã nói mà——
Cho nên cái tên hái hoa tặc thật đúng là tên hái trộm hoa bình bình thường thường thôi sao?
Thực xin lỗi, là hai tên người lớn dơ bẩn bọn họ suy nghĩ quá nhiều.
Bình luận lập tức cười ngập trời.
[Ha ha ha ha! Cư nhiên là hái hoa tặc thật sự!]
[ Ha ha ha ha ha! Chỉ đơn giản là hái hoa tặc.jpg ]
[ Quá buồn cười ha ha ha ha ha! ]
Cảnh Vân Trăn dò hỏi: "Cho nên hắn trộm nhiều như vậy để làm gì?"
Tiểu Hoa còn đang khóc lóc vì đám hoa nhỏ của hắn: "Không biết, nhưng ta nghe nói không chỉ hoa của một nhà chúng ta bị trộm, hoa của nhà hàng xóm láng giềng cũng bị trộm, nhưng chỉ có ta để tỷ tỷ báo án."
Những bông hoa đó đều là hoa trong tim hắn.
"Có manh mối gì không?"
"Không có." Tiểu Hoa thở dài.
Úc Khải cùng Cảnh Vân Trăn kiểm tra rồi một vòng trong sân, không tìm được dấu vết hữu dụng hái hoa tặc lưu lại, nhưng lại nhặt được một cái huy chương nhỏ màu vàng kim, là ông chủ quán trà bên cạnh làm mất, đưa trở về nhận được 20 đồng xu.
Thừa dịp đưa đồ, hai người quan sát một chút, phát hiện thật đúng là hàng xóm láng giềng ở phố này không hề có hoa.
Một đám chậu hoa chỉ có vài cái cành khô.
Cũng thật tồi tệ.
Xem đến đây, khán giả đều có một chủ ý.
[T a hiểu rồi! Đi kiếm mấy chậu hoa tới để nhử mồi!]
[Mua hoa ở phố bên cạnh ôm cây đợi thỏ nha! Xử hắn!]
Đương nhiên Cảnh Vân Trăn cũng nghĩ tới: "Đi, chúng ta đi sang phố bên cạnh mua mấy chậu hoa về đây, đặt ở ca vũ phường, buổi tối bắt trộm."
Vì thế Úc Khải lại bị Cảnh Vân Trăn bắt đi tới cửa hàng hoa ở phố bên cạnh mua hoa.
Không ngờ một chậu phải cần 10 nén bạc!
"Gian thương!"
"Khó trách tiền thưởng lại cao như vậy."
Thì ra chi phí đã 10 nén bạc, lại còn không nhất định có thể bắt được.
Có ai mà không biết đám NPC trong chương trình này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ? Bình thường phải có nhiều người hiệp trợ, hoặc là sử dụng thẻ đạo cụ mới có thể bắt được.
Cũng chỉ có chuẩn đàn ông Cảnh Vân Trăn lại quyết tâm phải bắt được hắn, vừa lừa vừa gạt lấy mất túi tiền của Úc Khải, góp vón đi mua chậu hoa.
Úc Khải nhân 35 đồng xu còn sót lại trong tay, đưa cho Cảnh lão đại ánh mắt hoài nghi: "Tôi nhớ phí ăn ở thấp nhất ở khách điếm liền cần 1 nén bạc."
"Không sao, tiêu rồi lại có, cùng lắm thì đêm nay chúng ta ngủ chung." Cảnh Vân Trăn không chút để ý nói: "Yên tâm, cậu ngủ với tôi sẽ rất thoải mái."
"Úc Khải:???
"Tôi ngủ rất ngoan."
Úc Khải: "À......"
Mẹ nó anh nói rõ ràng xem nào!
[ Người mới:??? ]
[ Ha ha ha ha ha ha! ]
[ Phương án này của Cảnh ca khiến sắc mặt người mới tái mét!]
Năm phút sau, Cảnh Vân Trăn ôm một chậu hoa cúc không rõ chủng loại tới, mang Úc Khải về khách điếm ngồi xuống, lại đưa hoa cho cậu: "Mang đi khắp nơi quá phiền phức, cậu phụ trách bảo vệ tốt nó."
"À."
"Tôi đi ra ngoài làm chút việc, cậu xem trọng nói, cho dù muốn đi ra ngoài cũng phải mang nó theo, đừng để nó rời khỏi tầm mắt cậu." Cảnh Vân Trăn lại nhấn mạnh một lần.
"Biết rồi, nó cũng không mọc chân chạy."
Nói thì nói như vậy, chờ Cảnh Vân Trăn đi rồi, Úc Khải hiển nhiên vẫn rất chú trọng chậu hoa kia, chuyên môn đặt nó ở trước mặt thì thôi, mà ngay từ đầu còn thường thường nhìn chằm chằm nó, nhưng lại không thể chơi di động, lại không thể đọc sách, ngồi mãi thật sự cũng chán lại bắt bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Nhưng cho dù có bò trên bàn ngủ, cũng phải dùng một cánh tay vòng lấy ôm vào.
Chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào chậu sứ trắng, giống như một con động vật nhỏ bảo vệ đồ ăn.
Dù sao đây cũng là toàn bộ gia sản của cậu, nếu có thể, cậu cũng không muốn chen một chỗ với Cảnh Vân Trăn.
[Người mới thật sự quá thành thật quá ngoan ngoãn, Cảnh Vân Trăn bảo cậu ấy trông hoa liền thật sự không đi đâu cả!]
[Hu hu hu, yêu yêu, thật sự quá đáng yêu!]
Úc Khải ngủ một lát, Tô Minh Hiên tới: "Đệch, sao lại quay về phố này rồi, đã nói cứ đi về hướng nam là có thể tìm được quầy hàng thịt mà....."
Hắn quay đầu nhìn thấy Úc Khải, đánh thức cậu hỏi: "Này, Úc Khải, sao cậu lại ôm chậu hoa ngủ thế?"
Úc Khải dụi dụi mắt thành thật trả lời: "Tô lão sư? Đây là Cảnh tiên sinh bảo tôi trông."
Tô Minh Hiên: "Vậy hay là cậu cũng trông giúp tôi? Đây là đồ trang điểm của bà chủ cửa hàng son phấn bên cạnh muốn mua, cô ấy hiện tại cũng không có nhà, tôi mang theo chạy loạn khắp nơi sợ rơi mất."
Tuy thay quần áo, nhưng để hợp với bối cảnh trấn cổ, bộ quần áo thứ hai của mọi người cơ bản cũng là bản cổ trang cải tiến, đẹp không thực dụng, trên người không có túi, cầm theo đồ vật đi cũng không tiện.
Úc Khải: "Có thể."
Kỹ năng thứ nhất của cá mặn: Đều có thể.
Tô Minh Hiên: "Tôi muộn một chút trở về lấy."
Úc Khải: "Được."
Kỹ năng thứ hai của cá mặn: Đều được.
Không ngờ Úc Khải dễ nói chuyện như vậy, vốn dĩ Tô Minh Hiên chỉ thử hỏi liền vui vẻ: "Cậu không đi kiếm tiền?"
Úc Khải: "Có thể ngày mai rồi lại kiếm."
Kỹ năng thứ ba của cá mặn: Ngày mai rồi tính.
Sau đó Úc Khải mở cánh tay, ôm hộp trang điểm kia vào trong phạm vi bảo hộ của mình.
Tô Minh Hiên ra khỏi khách điếm, gặp Tằng Hi, thuận miệng nói cho có, Úc Khải đang giúp bọn họ trông đồ đạc.
Vì thế một màn kỳ diệu đã xảy ra, mỗi một vị khách mới, đi ngang qua dạo ngang qua đều sẽ tới gửi chút đồ vật.
Cổ Mạc nhờ Úc Khải trông hộp trang sức hắn mới bắt được, Tằng Hi nhờ cậu trông hộ bàn tính, Hàn Tinh lấy ra một bình hoa.
Bởi vì vị trí khách điếm này vừa lúc ở trung tâm, khoảng cách tới các cửa hàng xung quanh đều rất gần, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên, phạm vi hoạt động của bọn họ cũng không quá lớn, cho nên mọi người để đồ ở đây rất tiện lợi, bớt rất nhiều đường quay lại, cũng tránh cho đồ vật bị rơi bị hỏng trên đường.
Vì thế dần dần, hộp trang sức, bàn tính, bình hoa, bầu rượu, giá cắm nến, thư tịch, vòng tay.....gì đó, trước mặt Úc Khải càng ngày càng nhiều đồ.
Điều kỳ quái nhất chính là, Tô Minh Hiên về sau còn trực tiếp dắt một con dương đà lông xù tiến vào, buộc vào cành cây bên cạnh Úc Khải.
Úc Khải chớp chớp mắt với dương đà, hậu kỳ còn rất nhây mà thêm hiệu ứng âm thanh "biubiu~" vào nữa.
Bình luận lại lần nữa cười điên.
[ Ha ha ha ha ha ha, đây là sự phát triển ta trăm triệu không thể ngờ tới ha ha ha!]
[Có một nói một, đều là mắt tinh! ]
[ Mẹ ơi, ta rất thích cậu ơi! ]
[ Cười chết, người khác kiếm tiền cậu ta ngủ, đúng là một dòng nước trong của tống nghệ kiếm tiền ha ha ha! ]
[ Úc Khải nếu cầm hết đi bán chính là thần tác.jpg ]
Úc Khải đương nhiên không cầm đi bán, một là vì cậu lười đii, hai là cậu cũng không ngốc, nếu mà bán chỉ sợ sẽ bị đánh hội đồng một trận.
Vì thế màn ảnh tới cảnh Lâm Nghệ tiến vào, liền thấy Úc Khải đã thành lập tình cảm cơ sở với dương đà, xoa xoa bộ lông mềm mại của dương đà.
[ Cảm ơn bộ chỉ huy, thành công hàng không tới màn ảnh của anh trai nhỏ.]
[ Lâm Nghệ cũng tới gửi đồ? Không phải vừa rồi cô ta còn nói không cần thiết sao? Ta cho rằng cô ta có chết cũng sẽ không tới chứ ha ha ha ha!]
[ Lâm Nghệ: Thật thơm! ]
Kỳ thực Lâm Nghệ thật đúng là không phải tới gửi đồ.
Cô ả tới là để xem Úc Khải ngớ ngẩn.
Một tống nghệ kiếm tiền, cậu ta cư nhiên ngồi ở chỗ này cả ngày trông đồ vật cho người ta? Điên à, ngu à? Chẳng lẽ cậu ta không biết một khi tiêu hết tiền, không chỉ không có tiền ăn uống, mà sau khi phân đoạn PK trong trò chơi xuất hiện, không có tiền mua thẻ đạo cụ để phòng ngực còn sẽ trực tiếp bị loại trừ sao?
Quả nhiên là cái thứ vô học không văn hóa, ham ăn lười làm, chỉ lo tới lợi ích trước mắt.
Cô đã có thể hình dung ra dáng vẻ của cậu bị loại trừ vài ngày sau.
Đến lúc đó lại tìm mấy cái tài khoản marketing, coi đây là đề tài, lại cho thêm chút tư liệu đen của cậu ta ra ngoài, liền có thể khiến cậu ta hoàn toàn bị chửi ra khỏi giới giải trí.
Cô ả kiêu căng ngạo mạn đi tới trước mặt Úc Khải, quay lưng về phía màn ảnh: "Ai nha, Úc Khải, cậu thật sự ở chỗ này trông đồ à? Vậy có thể trông giúp tôi ít đồ không?"
Cô ả đặt một chuỗi chìa khóa lên bàn, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ, nhưng ở nơi máy quay không quay chụp tới, biểu tình trên mặt lại khinh miệt giống như đang nhìn thấy rác rưởi.
"Đúng rồi, hôm nay cậu kiếm lời được bao nhiêu tiền? Cậu xem cậu có lòng tốt giúp mọi người trông đồ như vậy, đêm nay nếu không có chỗ ở, chị đây có thể tốt bụng cho cậu mượn tiền nha~" Lâm Nghệ treo túi tiền trên ngón tay lắc lắc, cố y vô tình khoe ra.
"Cảm ơn Lâm lão sư, nhưng không cần, tôi có."
Úc Khải nói xong lấy ra một túi tiền nặng trĩu đặt lên mặt bàn.
"Loảng xoảng" một tiếng.
Nghe trọng lượng tiền bên trong còn nặng hơn của Lâm Nghệ vài lần!
Lâm Nghệ:???
Lâm Nghệ: "Tiền cậu ở đâu ra?!"
Úc Khải: "Cảnh tiên sinh cho tôi."
"Cảnh tiên sinh?!" Lâm Nghệ trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không duy trì được biểu tình trên mặt: "Cậu là nói Cảnh Vân Trăn cho cậu tiền?!"
"Đúng vậy."
"Vì sao anh ấy phải cho cậu tiền?"
"Bởi vì anh ấy nói, tôi đi bắt trộm với anh ấy, tiền anh ấy kiếm được hôm nay đều sẽ chia cho tôi 5-5."
Lâm Nghệ:???
Cái gì?! Cô ả vừa khiếp sợ vừa hối hận.
Sớm biết vậy cô đã cùng hành động với Cảnh Vân Trăn!
Tuy cô muốn chung màn ảnh với Cảnh Vân Trăn, nhưng cũng biết ngày đầu tiên làm loại nhiệm vụ này rất khó, nếu lãng phí quá nhiều thời gian không có kết quả thì e-kip cũng sẽ không cho quá nhiều màn ảnh, có lẽ còn bị cắt hết.
Ai có thể ngờ rằng Cảnh Vân Trăn cư nhiên lại đưa một nửa thu nhập của hắn cho cậu chứ?!
Úc Khải này thật sự không phải dạng vừa, khó trách cậu ta có thể cướp mất vị hôn phu của người ta, quả nhiên rất mưu mô, cũng không biết cậu ta dùng thủ đoạn gì để Cảnh Vân Trăn giúp cậu ta như vậy!
Cái đồ nam hồ ly tinh này!
Nam hồ ly tinh bị Cảnh Vân Trăn dùng một viên kẹo cao su lừa đi đầu đầy dấu chấm hỏi: ?
Hiển nhiên cậu cũng không thể hiểu được hoạt động tâm lý phức tạp của Lâm Nghệ.
Úc Khải còn chưa mở miệng, Cảnh Vân Trăn tới, ném cho cậu mấy đồng xu.
"Người mới, thu."
"Anh Cảnh!"
Úc Khải hôm nay lần thứ hai chứng kiến cái gì là đổi mặt trong tích tắc.
Khác với dáng vẻ âm dương quái khí đối với cậu, Lâm Nghệ lập tức lộ ra nụ cười xán lạn ngọt ngào nhất.
Giống như con bướm bay tới bông hoa tiến tới trước mặt người đàn ông, lại thấy đối phương mặt không cảm xúc vươn tay.
"Cô muốn gửi chìa khóa? Có thể, phí bảo quản 80."
???
Nụ cười tươi rói trên mặt Lâm Nghệ lập tức cứng đờ.
80?! Sao anh không đi cướp đi cho nhanh!
Tạo hình Cảnh sói ca của chúng ta đây~ Mlem đi~