28/10/2022

Cảm giác bị người nắm chặt lấy phần gáy đè lại cũng không tốt đẹp gì.

Thẩm Bích Tiêu hoảng sợ phát hiện mình vậy mà không tránh thoát được, giờ phút này đáy lòng của hắn từng cơn sóng lớn cuồn cuộn, thậm chí còn không có thời gian để ý đến việc mẹ hắn tiết lộ thân phận của hắn.

Hắn đường đường là đại thiếu gia nhà họ Thẩm, từ khi sinh ra đến nay đều một đường thuận buồm xuôi gió, không ngờ lúc đại học lại thuận lợi lừa gạt được một tên ngu không thể tưởng tượng nổi.

Vốn dĩ hắn cho rằng trên đời này không có bất kỳ cái gì có thể làm khó được hắn nên mọi thứ đối với hắn dường như rất nhàm chán, khi nhàm chán hắn sẽ chủ động làm chút việc lớn, tìm một chút niềm vui.

Cho dù là ở năm cấp ba lúc châm ngòi dụ dỗ hai đại học bá trường kết thù dẫn đến những cuộc chiến vô nghĩa, lúc bị người ta biết được sự thật, hắn cũng không có hốt hoảng và khẩn trương như vậy.

Hắn không khống chế nổi sự sợ hãi này.

Sợ Tiêu Sở Dịch --

Người kia đối với hắn là tiểu thiếu gia ngốc bạch ngọt luôn luôn nói gì nghe nấy.

Làm sao có thể...

Tiêu Sở Dịch đứng ở phía sau hắn, trong tay không có gì cả.

Nhưng hắn lại cảm thấy giống như có lưỡi đao sắc bén kề ngay cuống họng hắn.

Nếu như không đáp ứng cậu, có lẽ cậu sẽ trực tiếp giết hắn.

Thẩm Bích Tiêu thậm chí không nhịn được bắt đầu nghĩ như vậy.

Cho dù lý trí biết điều đó không có khả năng, nhưng bản năng lại bắt đầu hoảng loạn.

Không phải chỉ vì thái độ Tiêu Sở Dịch không khách khí như thế, mà là vì mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Mọi thứ bắt đầu diễn ra theo một hướng đi khác.

Hắn không biết Tiêu Sở Dịch vì sao lại đột nhiên trở nên như vậy, hoặc là nói, hắn chưa từng biết tiểu thiếu gia ngây thơ cũng có một mặt như vậy.

Có lẽ hắn trước kia thật sự chưa hề hiểu rõ về cậu...

Thẩm Bích Tiêu không khỏi nhớ tới những điều Tiêu Sở Dịch vừa mới nói.

"Anh..." Thanh âm Thẩm Bích Tiêu có chút run rẩy.

Người đàn ông ngồi ở cửa ra vào đột nhiên bật cười một tiếng.

"Tiêu Sở Dịch đã nói như vậy, Thẩm Bích Tiêu cậu còn không biết xấu hổ sao?" Người đàn ông trào phúng nói, "Lấy tiền của người ta, còn dùng công nghệ kỹ thuật cao của người ta, lúc người ta chuẩn bị rút đi liền không trả cho người ta số tiền đó à? Đuổi ăn mày cũng không thể để người ta tay không trở về đâu nha."

Người đàn ông đang háo hức chờ chữ ký của Tiêu Sở Dịch vội vàng nói: "Này Tống Hạo Hiên! Cậu đến cùng là phe nào!"

Tống Hạo Hiên giang tay ra: "Đương nhiên là đứng ở phe lương tâm."

Một người đàn ông khác tức giận nói: "Đó không phải là những gì cậu đã nói trước đó khi hứa với chúng tôi!"

"Tôi chỉ nói là đồng ý để Tiêu Sở Dịch rời đi mà thôi, không nói sẽ dựa vào mấy cái hợp đồng giả này đuổi cậu ta đi nha."

Tống Hạo Hiên nói, quét mắt nhìn Tiêu Sở Dịch một cái, nói tiếp: "Ý của Văn Duệ cũng vậy, đương nhiên nếu các người không muốn chia đều, tự tôi cũng có thể bỏ tiền ra mua lại cổ phần của Tiêu Sở Dịch."

Lúc này Tiêu Sở Dịch mới đưa mắt nhìn thẳng người đàn ông đứng ở cửa kia.

Cậu đối với Tống Hạo Hiên có chút ấn tượng, người này cũng đã nỗ lực rất nhiều ở công ty, trong giai đoạn sau của cốt truyện, công ty không ngừng phát triển tốt đẹp, Tống Hạo Hiên cũng tranh giành quyền lực với Thẩm Bích Tiêu.

Trong đoạn thời gian đó Thẩm Bích Tiêu bị hành cho có chút chật vật, sau khi về nhà liền trút giận lên người tiểu thiếu gia đang bị giam cầm.

Không lâu về sau, tiểu thiếu gia rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng lựa chọn tự sát.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, Tống Hạo Hiên cũng được coi là một nhân vật phản diện, hoặc ít nhất cũng phải tính là một tiểu pháo hôi.

Nhưng trên thực tế mối liên hệ giữa Tống Hạo Hiên cùng Tiêu Sở Dịch cũng không sâu, coi như chỉ xem cốt truyện, giữa hai người cũng không có quá nhiều liên hệ.

Toàn bộ trong công ty, Tiêu Sở Dịch chỉ cùng cô gái kia có liên hệ hơi sâu một chút, bởi vì trong công việc có nhiều chỗ sẽ gặp nhau .

Mà những người khác, tất cả đều là người mà Thẩm Bích Tiêu sắp xếp, lúc đầu Tiêu Sở Dịch cũng không cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Đợi đến khi cậu ta bị lừa mới biết được đây không phải là chuyện gì tốt lành.

Khi Tiêu Sở Dịch yên lòng đem hết tất cả giao cho Thẩm Bích Tiêu, thì hắn liền mua chuộc hết những người có thể ảnh hưởng đến quyền quyết định của công ty.

Cho nên hôm nay mới có bữa tiệc Hồng Môn Yến này.

Thời điểm công ty vừa thành lập, trong số bảy người sáng lập, đứng đầu là Thẩm Bích Tiêu cùng người tài trợ tài chính, kỹ thuật công nghệ cao là Tiêu Sở Dịch có cổ phần lớn ra, còn lại là năm người kia chia đều.

Thời gian trôi qua, có hai người dự định hoặc đã rời đi, cổ phần trên tay cũng bị mấy người khác chia ra.

Tất cả mọi người đều biết khó khăn hiện tại của công ty chỉ là ảo giác dùng để lừa gạt Tiêu Sở Dịch, những người xuất thân không bằng hai vị đại thiếu gia kia đều được hưởng không ít lợi ích từ công ty mới này.

Bọn họ muốn càng nhiều nên đương nhiên là người càng ít càng tốt.

Văn Duệ trong miệng Tống Hạo Hiên chính là người định rời đi kia, hai người là bạn tốt, việc sau đó có khuynh hướng như thế nào không cần nói cũng biết.

Nếu như lấy thêm được phần trên tay Tiêu Sở Dịch kia, Tống Hạo Hiên có thể trực tiếp thay thế Thẩm Bích Tiêu.

Nhưng lúc này bọn họ còn chưa triệt để vạch mặt, công ty vẫn còn trong thời kỳ phát triển, cần bọn họ phải hợp tác với nhau để phát triển.

Cho nên Tống Hạo Hiên trong lòng mặc dù có ý định này, nhưng cũng không thể công khai giẫm lên mặt mũi Thẩm Bích Tiêu.

Chẳng qua bây giờ có sẵn lý do của Tiêu Sở Dịch, Tống Hạo Hiên cũng không định cho Thẩm Bích Tiêu mặt mũi nữa.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Tiêu Sở Dịch cùng Tống Hạo Hiên liếc nhau một cái, trong chốc lát đã có cùng chung nhận thức.

Tống Hạo Hiên sờ sờ cằm, chậc lưỡi, mặc dù có chút kỳ quái về sự thay đổi của Tiêu Sở Dịch, nhưng cũng chỉ là hợp tác nhất thời nên không cần tìm hiểu chi tiết làm gì, hắn đối với yêu hận tình thù của hai người cũng không có hứng thú.

"Loại việc này nói ra cũng không sợ làm trò cười cho người ta, nói cái gì mà công ty nhỏ chính là không ra gì như vậy, ông chủ đều âm hiểm xảo trá như thế, ngay cả người bên mình cũng gạt cho được, đến lúc đó chẳng phải là dọa đến người khác không dám hợp tác với mình à?" Tống Hạo Hiên đi qua Thẩm Bích Tiêu, quay đầu nhìn về phía đồng nghiệp khác, "Tiêu Sở Dịch tốt xấu gì cũng đã vì công ty mà trả giá nhiều như vậy, phía sau hại người như thế cũng không sợ gặp báo ứng sao, làm người á, cũng phải nói đến lương tâm. Nếu Không thì..."

Tống Hạo Hiên dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Bích Tiêu đầy ẩn ý: "... Các người làm sao biết được người kế tiếp không phải là các người?"

Lời này vừa nói ra, cô gái vốn đang run rẩy sắc mặt tái nhợt, ngay cả người đàn ông tích cực nhất cũng trầm mặt trong chốc lát.

Thẩm Bích Tiêu trong mắt hiện lên một vòng xoáy đen kịt, vẻ mặt vặn vẹo, hung tợn, nhưng lại bị cái bàn chặn lại không ai có thể nhìn thấy.

Hắn sắp tức điên lên mất.

Tống Hạo Hiên nói những lời này, trực tiếp đem âm mưu hắn tính toán vạch trần toàn bộ, tuyên án tử hình, thậm chí cả một điểm cứu vãn để quay đầu cũng không có.

Có trời mới biết người duy nhất hắn muốn lừa gạt chỉ có Tiêu Sở Dịch mà thôi!

Nhưng Tiêu Sở Dịch còn đứng ở phía sau hắn, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.

Cậu rũ mí mắt, bên trên gương mặt tái nhợt còn mang theo một tia quật cường: "Tôi tin rằng Bích Tiêu nhất định là có nỗi khổ tâm, chúng tôi dù sao cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi tin anh ấy sẽ không tổn thương tôi, có lẽ anh ấy thật là có ý tốt, các người tuyệt đối không được hoài nghi anh ấy."

Không, cậu có thể buông Thẩm Bích Tiêu ra trước khi nói những lời này được không.

Với lại... những gì cậu nói không có tác dụng an ủi nào hết á!

Chúng tôi đều biết Thẩm Bích Tiêu cố ý lừa gạt cậu đó! Chúng tôi còn là đồng phạm nữa đây này!

Nghe cậu nói như vậy càng thấy Thẩm Bích Tiêu càng giống kẻ hèn hạ âm hiểm xảo trá hơn nữa đó được không!

Ba người còn lại không khỏi khóc lóc than thở trong đáy lòng.

Nhưng tiếp đó là những lo lắng và sợ hãi sâu sắc hơn -

Có thể ra tay hung ác với người yêu ở chung bốn năm như vậy, thì những người khác thì càng...

Những người bị lợi ích làm choáng váng đầu óc dần dần bình tĩnh lại, nhìn hai người đối diện vẫn còn đang giằng co.

Thẩm Bích Tiêu nghẹn một hơi ở trong cổ họng suýt nữa thở không ra.

Hắn đã bao giờ chịu đựng những ủy khuất này khi nào đâu?

Thẩm Bích Tiêu nghiến răng nghiến lợi thầm niệm cái tên của Tiêu Sở Dịch, vốn dĩ chỉ có khinh thường cùng chế nhạo, nhưng lúc này, sự uất ức xen lẫn hận thù lại dâng lên trong phút chốc.

Tiêu Sở Dịch không quan tâm hắn có hận mình hay không, chỉ cần Thẩm Bích Tiêu không vui thì cậu liền vui vẻ.

Đương nhiên nếu như có thể ép Thẩm Bích Tiêu đem tiền trả lại thì cậu sẽ càng vui hơn.

"Bích Tiêu, em nói có đúng không?" Tiêu Sở Dịch một mặt ôn hòa nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu còn đang bị cậu đè trên bàn, "Em tin tưởng anh có nỗi khổ tâm, em thật không muốn làm anh khó xử, cho nên chúng ta phải làm sao bây giờ, vẫn là anh chọn đi."

Đi toà án nói chuyện hay là đi bệnh viện?

Cái trước Tiêu Sở Dịch tất nhiên muốn cùng hắn thanh toán từng cọc từng cọc, chuyện này mà truyền ra ngoài, không chỉ công ty, mà ngay cả danh tiếng của Thẩm Bích Tiêu cũng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Mà cái sau... Nhìn bộ dạng hắn bây giờ, biết ngay muốn vào bệnh viện tất nhiên là phải nằm ngang đi vào.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Thẩm Bích Tiêu không cam lòng rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "... Anh đồng ý."

"Ngoan." Tiêu Sở Dịch buông lỏng tay ra, "Sớm nói như vậy chẳng phải là xong việc rồi sao. Làm loạn như thế ảnh hưởng nhiều không tốt."

Thẩm Bích Tiêu: "..." Rõ ràng kẻ cầm đầu kia chính là cậu!

Tiêu Sở Dịch đem cái bàn một lần nữa đặt lại, đem người đang nằm không dậy nổi đặt trên ghế, sau đó hướng Lý tổng ngoắc ngoắc ngón tay.

Lý tổng ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại được, há miệng run rẩy đem hợp đồng trong tay đưa ra.

Tiêu Sở Dịch lấy ra một trang giấy trống không, nhặt bút trên đất lên, viết phác thảo giấy nợ, sau đó đưa cho Thẩm Bích Tiêu.

"Ký tên." Tiêu Sở Dịch nói.

Tình hình đảo ngược ngay lập tức.

Thẩm Bích Tiêu nắm cây bút trong tay, trong lòng sinh ra chút cảm giác vô lý.

Rõ ràng từ đầu là hắn dụ dỗ Tiêu Sở Dịch ký hợp đồng.

Kết quả chỉ trong chớp mắt, vậy mà lại là hắn ngồi ở chỗ này, bị ép ký phần giấy nợ nhục nhã này.

Tiêu, Sở, Dịch.

Là hắn xem thường cậu.

Thẩm Bích Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Sở Dịch, hận không thể từ trên người cậu cắn xuống một miếng thịt.

Nhận lại giấy nợ Thẩm Bích Tiêu đã ký, tâm trạng Tiêu Sở Dịch rõ ràng rất vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

"Cảm ơn." Tiêu Sở Dịch cất kỹ giấy nợ, đứng dậy, "Đến lúc đó trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản tôi là được, phần hợp đồng còn lại kia, chờ các người gặp đối tác khác dùng cũng không thành vấn đề"

Tiêu Sở Dịch bước tới cửa, người bên cạnh vô thức nhường đường ra cho cậu đi.

Lúc đưa tay kéo cửa phòng, Tiêu Sở Dịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, Bích Tiêu, chúng ta chia tay đi."

Giọng điệu của cậu không có gì đặc biệt, tựa như là nói hôm nay thời tiết thật đẹp, không hỏi cũng không do dự, chỉ là một thông báo đơn giản mà thôi.

Phút cuối cùng còn gặp một chiêu chí mạng như vậy, thần sắc Thẩm Bích Tiêu đã không thể chỉ dùng từ khó coi để hình dung nữa, quả thật là vô cùng nhục nhã.

Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Tại sao?"

Tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy?

Thẩm Bích Tiêu trong lòng tràn đầy nhục nhã cùng vô số bối rối, hắn suýt chút nữa nghi ngờ Tiêu Sở Dịch trước mặt đã bị yêu quái nào đó tráo đổi...

"A..." Tiêu Sở Dịch chỉ suy tư chốc lát, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.

Ngoài phòng người đến người đi, một số người giật mình vì tiếng ồn ào vừa rồi trong phòng mà dừng lại quan sát, một số khác thì chỉ đơn giản đi ngang qua và đi ra ngoài.

Linh quang chợt loé, Tiêu Sở Dịch khẽ vươn tay, giống bốc thăm mà níu lại một người ngẫu nhiên đang đi đường.

Người đàn ông đang cầm điện thoại cúi đầu chơi game thì bị cậu nắm lấy cổ tay, đầu ngón tay trượt đi, trên màn hình hiện lên dòng chữ "GAME OVER".

Người đàn ông không vui ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi tội, ánh mắt rơi xuống trên mặt Tiêu Sở Dịch, lại nhìn xuống bên trên viền cổ áo bừa bộn kia, không khỏi sững sờ.

Nhưng những lời cậu nói sau đây không chỉ làm anh bị sốc mà những người ở đây cũng bị sốc đơ luôn.

"Là như vậy, tôi đối với người này vừa gặp đã yêu, chuẩn bị dũng cảm đi theo đuổi tình yêu đích thực của mình, cho nên chúng ta chia tay đi."

Tác giả có lời muốn nói: Thịnh - người qua đường vô tội - tổng: _(? 3" ∠)_

-----------

Aaa cuối cùng anh nhà cũng đã xuất hiện rồi, mừng quá áaa (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Thật ra hôm qua tui đăng chương mới rồi nên nay tui không tính edit đâu, tại bận với lười quá nhưng nghĩ tới chương này anh nhà xuất hiện là tui giựt đầu dậy edit liền á (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

Chương này dài hơn mấy chương trước nhiều nhưng mà tui rất cao hứng á (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play