Tâm trạng Tần Ngư thời điểm này
cực kỳ hỗn loạn, vừa bất an, cũng bất lực.
Mồ hôi sớm đã ướt đẫm cả tấm áo,
chảy dọc theo ngần cổ, nay còn đổ thêm nhiều hơn vì ra sức vừa đỡ vừa dìu Lương
Thạc Hoan.
“Anh họ, mau dậy đi, hậu bối của
anh bị người ta bắt đi rồi.”
“Lương Thạc Hoan, mau dậy đi,
chúng ta phải quay lại cứu Châu Thanh.”
Tần Ngư vừa thở, vừa đi, vừa lay
lay người bên cạnh. Lời nói vùng mình thoát khỏi cổ họng nghẹn ứ, cuối cùng
không nhịn được mà trở nên nức nở: “Ông già, tỉnh lại.”
Vài giờ chưa uống một giọt nước
nào, lại còn bị mất nước, Tần Ngư cảm nhận rõ cơ thể mình cũng đang dần đuối
đi. Rồi thầm cảm ơn bản thân mình vì đã nhường chai nước khoáng duy nhất trong
căn phòng kia cho Châu Thanh uống.
Dãy thang thoát hiểm chập choạng
ánh đèn, vốn tưởng không có người, đột nhiên lại vang đến những tiếng bước
chân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT