"Tôi hận cô, Phan Hoàng My! Thật là đáng hận, một kẻ không cần làm bất cứ cái gì tại sao lúc nào cũng có sự yêu thương của người khác? Tại sao một kẻ tôi đã vứt bỏ 10 năm trước lại có thể đi yêu người khác? Sau khi về nước tôi đã gác lại quá khứ đen tối đó bên xứ người và quyết tâm làm lại cuộc đời, tại sao anh ta phũ phàng như thế với tôi? Ngay cả khi tôi lột [email protected] truồng tại sao anh ta cũng không hứng thú? Tại sao hả?"
Những câu hỏi "tại sao" liên tiếp từ miệng chị ta thốt ra như những con trùng độc đang lao vào không ngừng cắn xé cơ thể tôi.
Vậy là Veronica đã thừa nhận tất cả...
Nửa tiếng trước khi nghe Trường Giang kể lại tường tận diễn biến của sự việc tôi đã ngờ ngợ rồi.
Nhưng do không có bằng chứng nào chứng minh người đứng sau là chị ta nên tôi đã phủ nhận.
Bây giờ thì hay rồi, nếu chính miệng chị ta đã thừa nhận thì tôi không ngại tiễn chị ta lên phường!
"Sao? Cô đang nghĩ tìm cách đưa tôi lên đồn công an đúng không? Trong phòng này không có camera và cũng không có thiết bị ghi âm, tôi thách cô đấy!" Veronica đứng dậy, cô ta vênh váo dí sát mặt mình vào mặt tôi, to tiếng thách thức.
"Tôi đã ở trong tù một lần rồi, vào nữa cũng chỉ mất vài năm thôi.
Nên tôi không sợ mấy câu đe dọa xuông của cô đâu!"
"Đúng, trong đây không có camera và thiết bị ghi âm, ghi hình." Châu Mặc Lâm bình thản chắp tay ra sau lưng.
"Nhưng cô đừng quên, người cô thuê để làm những chuyện đê hèn đó đã bị bắt rồi.
Vả lại, mới về nước lập công ty không lâu mà đã trốn thuế.
Cô nghĩ, hai tội danh gộp lại cô sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm? 20 năm! Gấp 4 lần số thời gian cô tù ở bên Mỹ."
Nghe anh ta nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp của Veronica bỗng chốc vặn vẹo và méo mó một cách đáng sợ.
Cô ta biết mình sắp tiêu đời, hốt hoảng vội xô mạnh người tôi ra xa, tông cửa bỏ chạy.
"Tăng Cẩm Khê đã bỏ trốn, mau gọi chi viện đến bắt sống cô ta!" Châu Mặc Lâm bình tĩnh gọi điện thoại cho một ai đó.
May là có mấy con Mannequin ở đằng sau chắn cho tôi, nếu không là sau cú xô ngã vừa rồi lưng tôi đã bị đập mạnh vào tường.
Nhưng...
Sao bụng tôi lại đau đớn thế này? Đau quá! Đau chết mất! Tôi ôm bụng ngã khụy xuống đau đến mức gập người lại và lịm dần đi.
"Alo! Mau gọi cấp cứu đến đây cho tôi! Càng nhanh càng tốt!"
...
Không biết thời gian đã qua bao lâu...!Tôi muốn mở hai đôi mắt đang nhắm nghiền của mình nhưng không được.
Càng cố mở càng thấy mệt mỏi hơn trước.
Bên tai loáng thoáng giọng nói sang sảng và đầy sự nghiêm nghị của ông ngoại.
"Nhân lúc Hoàng My chưa tỉnh lại hãy tiến hành phẫu thuật loại bỏ đứa bé.
Cái thai mới 10 tuần tuổi, dễ phá thôi."
Cái gì? Tôi có thai rồi? Và ông ngoại muốn bắt con của tôi đi ư?
Không được! Tôi không thể để ông ngoại đem con của tôi đi như thế được! Nó là sợi dây liên kết duy nhất giữa tôi và anh Vũ! Lý trí mách bảo tôi phải tỉnh dậy ngay lập tức để ngăn cản ông ngoại!
Nhưng cố gắng cách nào cũng vô ích! Cả cơ thể tôi nằm bất lực chờ người ta lấy con của mình đi mất.
Tôi gào khóc trong đau đớn tột cùng...
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy vang lên bên tai tôi thật rõ mồn một...
"Ông ngoại! Cháu xin ông! Cháu van ông đừng làm thế! Đó là con của cháu và Sơn Ca! Xin ông đừng nhẫn tâm ép buộc bác sỹ ở đây phá bỏ đứa bé! Cô ấy tỉnh dậy mà biết sẽ rất tuyệt vọng!"
Anh Vũ! Là anh ấy ư? Anh ấy đã biết tôi có thai rồi ư? Nhưng quan trọng hơn hết thảy, sao anh ấy có mặt tại đây? Anh đang cầu xin ông ngoại buông tha con của chúng ta đó hả?
"Tôi không phải là ông ngoại của cậu! Tôi chỉ có hai đứa cháu ngoại, một là Hoàng My, hai là Mặc Lâm.
Trước khi cháu gái ta tỉnh lại, ta buộc lòng phải bỏ đi đứa nhỏ này.
Nó không được phép có mặt trên đời! Cậu có biết lý do vì sao không? Vì cậu không xứng đáng trở thành cháu rể của ta, không xứng đáng làm chồng của con bé, không xứng đáng làm bố của chắt ta! Cậu mau về đi! Nơi này không chào đón người ngoài như cậu!" Ông ngoại tuyệt tình thốt những lời cay nghiệt gây tổn thương lòng tự trọng người khác.
Nhưng anh Vũ không chịu bỏ cuộc, tiếp tục van nài ông cụ...
Có lẽ thấy phiền, ông ngoại hô mấy người vệ sĩ, họ cưỡng chế lôi anh ra ngoài.
Không biết bằng cách thần kỳ nào đó, cuối cùng đôi mắt nhắm nghiền của tôi đã nhìn thấy khung cảnh trắng toát ở bệnh viện.
"Ông ngoại!" Tôi yếu ớt gọi nhỏ một tiếng.
"Cháu tỉnh rồi!" Ông mừng rỡ nắm chặt lấy tay tôi.
"Xin ông đừng đuổi anh ấy đi! Cháu muốn gặp anh ấy!" Tôi khẩn thiết nài nỉ, nước mắt tự động không ngừng tuôn rơi.
"Được được! Ta nghe cháu!" Ông ngoại liền đáp ứng.
"Cậu Trung, cậu đi gọi cậu ta vào đây!".