Bằng một cách thần kỳ, cơn giận của tôi ngay lập tức tan biến hết.
Khi tôi giật mình quay đầu lại thì anh Vũ đã vô cùng tự nhiên kéo tay tôi vào trong phòng tiệc.
"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế, anh không dắt mày theo là coi như mày bị lạc đấy.

Nghe bảo đường đi trong khách sạn này như một mê cung, không thạo lối đi sẽ không tìm được đường ra đâu."
"Anh làm như em là con nít không bằng ấy, chẳng lẽ em không biết hỏi đường à?"
"Anh chỉ ví dụ thế, đang ở chỗ đông người mày đừng cau có nữa được không?"
"Vâng, em ngoan cho anh vừa lòng! Giờ thì anh buông tay em ra được chưa? Người không biết sẽ hiểu nhầm chúng ta là một cặp tình nhân đó."
"Thì kệ họ, họ hiểu nhầm hay không thì có làm sao! Anh sợ mày lạc nên mới nắm tay mày, làm gì phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế?"

Tôi cau mày bước theo Vũ, bỗng dưng anh nói thêm một câu chẳng ăn nhập gì với không khí tiệc tùng ở đây.

Mãi sau này khi nhớ lại, tôi mới hiểu những lời anh nói đều có ngụ ý ẩn sâu bên trong.
"Nhưng mà một ngày thì chắc vẫn được..."
"?" Được gì cơ?
Lời nói này của anh không phải nói với tôi mà nghe như nói với bản thân mình hơn.
Tôi hơi nhíu mày ngước đầu nhìn anh ấy và giật bắn mình vì ánh mắt của Vũ chiếu thẳng lên tôi.
Khi tôi còn đang không biết nên phản bác lại như thế nào, anh kéo tôi đứng cạnh bàn tiệc bày biện những đồ sứ và ly thủy tinh sáng bóng dưới ánh đèn.

Không khí khá ồn ào cùng âm nhạc xập xình, mọi người xung quanh không biết anh em tôi vừa combat ngầm một trận.
Vũ kéo ghế và ấn tôi ngồi xuống, tôi ngẩng phắt đầu lên để bắn ánh mắt cảnh cáo anh nhưng sau đấy cả người tôi bỗng cứng đờ.
Trùng hợp thật! Người phục vụ bàn tôi ngồi là cô gái tên Khanh hơn nửa tiếng trước hướng dẫn tôi cách pha trà.
Hình như cô ấy đã chứng kiến cảnh tượng tôi vùng vằng anh Vũ rồi! Ngại ngùng quay sang nhìn chỗ khác, tôi giả ho nhằm lấy lại tinh thần.
Khanh làm đúng bổn phận của mình, đợi khách ổn định chỗ ngồi cô ấy cầm chai rượu vang bắt đầu rót rượu.

Cô ấy rót rất điêu nghệ, không để một giọt rượu nào rơi rớt ra ngoài.
Đến lượt tôi, đang định lên tiếng ngăn cản, anh Vũ nhanh tay chặn lại.
"Cô ấy không uống được rượu."
"Dạ vâng!"
Khanh bình tĩnh lùi về sau, tiếp tục lần lượt rót rượu cho những vị khách kế bên.

Một lát sau, cô ấy cầm một tray tròn nhỏ bưng 5-6 ly soft drink và bia lạnh mời các thực khách.

Mời nước xong, Khanh mở khăn ăn quàng lên cổ giúp khách...!Cô ấy bận như vậy, tôi biết ý tự giở khăn ra.
Nhìn bộ dạng luôn chân luôn tay của cô gái trạc tuổi, tôi chép miệng nghĩ: thời buổi này làm thuê làm mướn đúng là không dễ dàng.
"Cô gái đó đẹp không anh Vũ?" Tôi cười trêu Vũ một câu.
"Đẹp!"
"Sao hôm nay anh lạ thế? Hai lần thấy gái đẹp mặt tỉnh rụi là sao vậy ạ?".

Đam Mỹ Cổ Đại
"Ngồi bên anh có một bông hoa xinh đẹp như mày, anh tội gì phải đi bới bụi hoa khác."
Tôi cứng họng, nhưng Vũ nói tiếp thêm một câu làm tôi suýt sặc ngụm nước ngọt trong miệng.
"Mỗi tội bông hoa này cắm bãi phân trâu!" Còn không quên nhe nhởn cười trêu tôi.
Biết ngay mà! Khen một câu xong rồi lại bồi thêm một câu đáng ăn đòn thì mới xứng danh ông anh chầy bửa của tôi!
Đang trong một bữa tiệc sang trọng, tôi nén giận không thèm so đo với Vũ.
"Anh nhìn xem, có mỗi anh kéo theo người không liên quan là em, nhìn trông có trái tai gai mắt không?"
"Thích thì nhích! Mày thấy có ai nói gì không? Ai gặp toàn khen ngợi mày xinh đấy đây! Không cảm ơn anh mày một câu tử tế thì thôi đi, bày đặt trách với chả móc!"
"Vâng em cảm ơn anh Vũ đẹp trai! Thế đã được chưa ạ?"
"Mày cứ ngồi im, ăn và thở thôi.

Còn lại để anh lo, nghe chưa?"

"Dạ em nghe thủng rồi, anh không cần phải đai đi đai lại như thế đâu!"
Theo lời dặn dò của anh Vũ, tôi ngồi im phăng phắc không hé răng nửa lời.

Sau vài lời trình bày và vinh danh vài cái tên xuất sắc trong sự nghiệp phát triển bệnh viện, ban lãnh đạo bệnh viện chính thức hô khai tiệc trong tiếng vỗ tay rào rào.

Toàn thể y bác sỹ đồng loạt nâng và cụng ly rượu vang.

Tôi đến chỉ để góp vui, thấy người ta nâng ly tôi cũng nâng ly nước ngọt theo.
Người được khen nhiều nhất ở đây là anh Vũ.

Nghe bảo anh đã cứu khá nhiều sản phụ gặp nguy hiểm trong thời khắc lâm bồn nên mới được nhận nhiều lời khen ngợi.
Ở bệnh viện là bác sĩ nghiêm túc có tâm và y đức với nghề, thế mà lúc về nhà thích chơi trò chọc chó với em gái.

Thật là một con người kỳ quặc khó hiểu!
Bạn nữ phục vụ bàn tôi cầm đĩa to oành chia đồ ăn hết sức chuyên nghiệp, phải nói là phục vụ tới tận răng! Tôi tự hỏi liệu rằng cùng một con người như thế sao có thể phục vụ một lúc tận hai bàn tiệc được nhỉ?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play