Giọng nói ấm áp tràn đầy từ tính vang lên trên đầu tôi.
"Ừ cậu đợi mình một lát." Tôi thầm cảm ơn Giang, cậu ấy không có tính tò mò thích đào bới cuộc sống riêng tư cá nhân của người khác.

Nếu đổi lại, tôi không biết liệu mình có thể trả lời lưu loát chuyện tối qua mình gặp phải không nữa.
Tôi nghe lời đi và xếp qua qua đồ đạc, chuẩn bị tiền mặt cầm theo cái điện thoại bị thương tật đầy mình.
Một buổi tối không có nó để chơi game giết thời gian kể ra cũng buồn tẻ thật.
Giang chờ sẵn ngoài cổng, thấy tôi vội vã chạy ra cậu giúp tôi vén lại vài lọn tóc con xoăn tít thò lò thò ra khỏi cái bờm sư tử.
"Mình vẫn luôn đợi cậu, làm gì mà phải vội vàng thế?"
Tôi vừa thở d0'c vừa xoa lồ|\|g ngực, cười trêu cậu ấy:
"Mình sợ tốn thời gian của cậu, cậu vì giúp đỡ mình mà có lỡ cúp học, mình áy náy thật đấy."

"Không sao, tốn thời gian với cậu mình thấy đáng."
Giang cười khoe cái răng khểnh rất duyên, tôi nghe hiểu liền hỏi:
"Nói thế...!cậu cúp học thật hả?"
"Không.

Giảng viên có việc bận cho lớp nghỉ thật mà.

Đây có thông báo đàng hoàng trên nhóm lớp đây, cậu xem đi."
Để chứng minh mình không lừa tôi, Giang mở điện thoại vào hẳn nhóm lớp trên facebook chìa ra cho tôi nhìn.
Ờ, giờ tôi tin rồi.

Lời cậu nói là thật, mém tí tôi còn tưởng cậu ấy nói vậy để tôi không áy náy.
"Cậu cất điện thoại đi, mình tin cậu."
Thật thà là đức tính tốt, nhưng cậu ấy thật thà quá tôi đâm ra ngại.

Giang chẳng có điều gì muốn giấu giếm tôi, còn tôi lại có nhiều chuyện giấu cậu ấy...!luôn cứ có cảm giác bản thân mình là kẻ xấu sao sao ấy.
Thay màn hình quá tốn kém, tiêu tốn tận tiền triệu lận, tôi lưỡng lự mãi rồi quyết định ép màn hình.

Đằng nào chỉ bị nứt thành nhiều mảnh nhỏ, nhìn còn tưởng bị nát bét hết nhưng thực ra không bị rơi mất mảnh thủy tinh nào.
Cho đi ép vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.

Trường hợp ép xong điện thoại lành lặn thì không sao, nhưng dây đúng trường hợp nhỡ may đen đủi ép hỏng thì...!Thôi, chắc không có sao đâu.

Tôi đặt niềm tin vào anh chủ tiệm lành nghề tốt tính...!hy vọng niềm tin không bị đặt nhầm chỗ là được!
Chờ đợi sau 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng đã sửa xong...!trong vòng một buổi sáng, vèo một cái tôi đã tiêu mất gần chục triệu.
Đúng vào thời kỳ thiếu thốn, máy hỏng hóc nặng nề thế này...!mất một đống tiền nhìn sót hết cả ruột.
Đang ủ dột khổ sở vì tiền, Giang đột nhiên rủ rê tôi:
"Sơn Ca! Cậu có muốn về chơi nhà mình không?"

Không cần nghĩ nhiều tôi gật đầu rụp một cái.
"Đis luôn!"
Giời đất thần linh ơi! Sao đúng lúc quá vậy trời! Tôi âm thầm gào thét trong đầu.
Cứ quả buồn buồn gặp đúng người biết cách làm người khác vui như Giang đúng là hết nước chấm! Giúp những tâm hồn mong manh dễ bị tổn thương như tôi mau chóng được chữa lành.
.........
"Wow! Nhà cậu thật đấy à?" Tôi mắt chữ a mồm chữ o thốt lên cảm thán.
Đứng ngoài cổng thôi tôi đã choáng ngợp với lối kiến trúc mang phong cách hiện đại của nhà Giang rồi.

Nhà cậu ấy cao ba tầng với những mái vòm uốn cong trông rất đẹp mắt, bên ngoài sơn phết màu trắng làm nổi bật vẻ đẹp của ngôi nhà.

Cánh cổng sắt cao cao, ờm tôi ướm thử, chắc cao hơn gấp đôi người tôi, ít nhất phải hơn 3m ấy chứ.

Xung quanh trồng thêm vài cây kiểng được tỉa tót kĩ càng trông rất đẹp mắt.
Nhà mặt phố bố làm to là đây chứ đâu!
"Cũng bình thường!" Giang cười ngại ngùng như chàng trai lần đầu ra mắt gia đình bố mẹ vợ tương lai.
"Theo mình thấy là đẹp, cậu cứ khiêm tốn.

Nội thành đất chật người đông tấc đất tấc vàng, đâu phải nhà nào cũng có điều kiện xây cất một cái nhà vài trăm mét vuông giữa phố như nhà cậu."
"Ừm, thế vẫn là bình thường so với những nhà giàu khác.

Thôi vào nhà đi, mình không thích đứng mãi ngoài này." Giang lên tiếng thúc giục.
Cậu dẫn tôi vào trong nhà, căn nhà nhìn tuy đẹp nhưng lạnh lẽo không có lấy một bóng người.
Nay được dịp tận mắt chứng kiến, tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao Giang trầm tính và ít nói hơn người bình thường rồi.
Trùng hợp đã đến giờ cơm trưa, tôi ngỏ ý muốn nấu một bữa cơm, Giang không ngần ngại gật đầu đồng ý dẫn tôi vào nhà bếp đầy đủ tiện nghi.
Mở tủ lạnh 4 cánh to oành, bên trong thực phẩm tươi sống có đủ cả.

Lấy những thực phẩm cần thiết dành cho hai người ăn, tôi chép miệng hỏi:
"Nhà to thế này gia đình cậu không có ý định thuê người giúp việc à?"
"Bố mẹ mình từng thuê, nhưng có một lần mình phát hiện trong nhà mất trộm một vài thứ từ đó mình ở vậy." Cậu kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước lọc.

"Giờ vẫn chưa muộn lắm, Sơn Ca mau ngồi xuống đây với mình một lúc."
Tôi nghe lời vớ một cái rổ nhựa để tạm nguyên liệu vào đấy, kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu ấy.
"Cậu một mình dọn hết cả cái ngôi nhà to đùng này hả?".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play