"Ui ô mai? Đúng là chỉ có cậu mới hiểu mình thích gì.
Cảm ơn cậu nhé, mình thích lắm!" Tôi cười tít mắt nhận lấy hộp ô mai từ tay cậu ấy, xé bỏ lớp tem dán niêm phong, cầm một viên bỏ vào miệng nhai.
Oh well! Sự hòa quyện giữa vị chua nhẹ của quả mơ, vị mằn mặn của muối, vị cay nhẹ của gừng, và chút ngòn ngọt của cam thảo, tất cả những gia vị trên như bùng nổ và trộn lẫn với nhau trong khoang miệng tôi...
Khi biết tôi rất thích ăn vặt những đồ có vị chua như ô mai, cứ cách một tuần Giang lại mua cho tôi một hộp, và hộp nào hộp nấy tôi đều ăn sạch bách.
Đang không vui mà được ăn thứ quà vặt mình yêu thích thì còn gì tuyệt vời bằng!
"May mà có cậu, chứ không mình buồn chán quá."
"Cậu vẫn có bạn là Khôi đấy đây, sao lại than buồn chán?"
"Cậu nói linh tinh gì thế? Bạn thân là bạn thân, làm sao sánh bằng bạn trai được! Mặc dù cậu đến sau." Tôi cười toe toét khoe hàm răng trắng bóc của mình.
"Thôi mình đi đi, để thằng Khôi chờ lâu là nó sẽ như gà mẹ mổ đầu chúng ta đấy." Tôi leo lên xe, rất tự nhiên ngồi đằng sau ôm hông Giang.
Cậu gật đầu, điều khiển xe SH phóng đến điểm hẹn.
.........
Vừa nhác thấy tôi và Giang sóng vai nhau cùng đi vào quán nước, Khôi tò mò hỏi:
"Chào Sơn Đại Ca! Mới sáng bảnh mắt ra có việc gì gọi tao đi uống nước thế?"
"Thế cứ phải có chuyện là tao mới được phép gọi mày đến à?" Vẫn chưa hết khó ở, tôi gắt um sùm lên vào tai nó.
May là quán vắng khách nên chẳng ai nhìn tôi.
"Ý tao không phải thế, tại tao thấy hơi lạ vì sáng nay không có tiết học mày không ở nhà ngủ nướng, chơi game như mọi hôm à? Sao tự dưng lại gọi tao ra đây?"
"Ờ thì đi uống cái gì mát mát vào ngày đầu đông lạnh ngắt như lòng người thế này nó mới đã." Tôi đưa ra một lý do vô cùng củ chuối khiến đối phương là thằng Khôi nghe xong phải bật ngửa.
"Con lạy mẹ! Mẹ rảnh quá thì về nhà ngủ tiếp đi cho con nhờ!"
"Thằng hâm này!" Tôi đánh nó một cái lên mặt.
"Đang cần người để nói chuyện, tâm sự về là về thế nào? Mày mà về tao cắt xít, nghỉ chơi với mày đấy."
"Ừ vậy mày nói thử xem, mày cần tâm sự chuyện gì?" Khôi nghe lời ngồi xuống, Giang tần ngần đứng bên cạnh nghe bọn tôi đối đáp vài câu từ nãy giờ cũng ngồi xuống theo.
"Chuyện là thế này...!tôi và ông anh giai bựa bựa của mình đang giận nhau..."
"Ôi dào! Hai anh em mày ngày nào chả giận nhau, chuyện như cơm bữa tao lạ gì!"
"Cái thằng này! Người ta đang nói trơn tru tự dưng nhảy vào chặn họng, người ngợm gì mà có duyên ghê nhỉ?" Tôi bực mình vả bốp một cái lên cái miệng toàn nói ra những lời kém duyên đến phát hờn.
"Cậu bình tĩnh nghe Sơn Ca nói hết xem nào." Giang nghiêm giọng nhìn Khôi cảnh cáo.
Có vẻ cậu ấy cũng muốn biết tôi đang gặp chuyện gì khó nói nên không thể nói qua điện thoại.
"Vấn đề ở đây là gã ấy sai rành rành ra, hễ thấy mặt tôi là toàn bày ra vẻ như thể tôi nợ nần lão một số tiền lớn lắm ý." Tôi kể lể cho hai người nghe.
Ba người chúng tôi đang nói chuyện với nhau thì bị đứt ngang, một bạn nhân viên của quán bưng hai ly nước Khôi đã gọi giúp tôi và Giang từ trước.
Tôi vừa nói cảm ơn bạn nhân viên xong, Khôi nói một câu khiến tôi giận bay màu:
"Thì mày phải làm gì đấy chú Vũ mới giận chứ, đang bình thường chẳng ai rỗi hơi đâu mà đi giận chó đánh mèo với mày."
Máu dồn lên não, tôi đập tay vào bàn một cái rầm không nhịn được to tiếng:
"Mày biết gã bi3n thái đó làm gì tao không? Gã động chạm lên người tao, nếu không phải cả nể bố Sơn tao đã bấm nút cho gã đăng xuất khỏi trái đất từ lâu rồi! Bây giờ còn bày ra vẻ dỗi hờn như con nít với ai?"
"Thật hả mày?"
"Cậu có sao không?"
Hai cậu con trai cuống quýt hỏi, mắt không ngừng lo lắng nhìn tôi.
"Bị làm sao thì tôi đã không ngồi ở đây rồi.
Gã mà dám nhúng chàm tôi thật, khỏi nói nhiều tôi sẽ thiến gã ngay và luôn."
"Vậy cậu đã làm gì để thoát thân?" Giang nắm chặt tay tôi, liên tục hỏi han.
"Thì cái gì mình mạnh thì mình dùng thôi.
Mình dùng chiêu sư tử hống quát gã vài câu, thế là gã buông mình ra."
Đang thao thao bất tuyệt kể lại sự tình cho hai người nghe, thằng Khôi đột ngột kêu lên:
"Ôi! Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới! Chú Vũ nhà mày cũng linh thật đấy."
"Mày nói linh tinh gì đấy? Hôm nay thứ 5 gã đó đi trực ca sáng, sao có thể xuất hiện ở đây được?" Tôi không tin và chắc mẩm nó nói nhảm.
"Không tin thì mày nhìn kĩ lại đi, kia là con xe BMW trắng của chú Vũ phải không?"
"Mày lại vớ vẩn, nhà giàu giờ có một xe BMW đâu phải là chuyện hiếm."
"Mày nhìn người xuống xe là biết, chú Vũ đấy còn ai vào đây?"
Tôi vô thức đứng dậy, nhìn theo hướng Khôi chỉ.
Chúng tôi đang ngồi gần rìa đường nên có thể thấy rõ mồn một.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, tôi vô thức lùi về phía sau một bước..