Chương 92
“Mày!” Nói rồi, Tô Ngọc Vân giơ cánh tay lên định đánh, Cố Văn nhanh như chớp giành lấy con dao gọt trái cây trong tay Mộc Mai, đâm một phát xuống chiếc bàn gõ lim.
Tô Ngọc Vân bị nhát dao đó dọa một phát, đứng ngây người tại chỗ: “Cậu… Cậu muốn làm gì?”
“Tôi đang muốn xem thử bà định làm gì với Mộc Mai.” Cố Văn nhìn Tô Ngọc Vân với ánh mắt khiếp sợ ghê người.
Tô Ngọc Vân bị Cố Văn dọa đến mặt mày tái mét.
“Các người đang làm cái gì đó?”
Mộc Đoàn tan làm nhanh chóng quay về, nhìn thấy tình cảnh này thì lên tiếng trách mắng.
Trên mặt Tô Ngọc Vân thoáng qua một tia hoảng loạn, đi đến trước mặt Mộc Đoàn, kiện cáo trước: “Ba, ba nhất định phải làm chủ cho con.
Con bé Mộc Mai này chẳng xem con ra gì cả, còn Cố Văn nữa, dám lấy dao gọt trái cây nhà chúng ta muốn giết con, đây là gia giáo của nhà họ Cố sao?”
“Mộc Mai và Cố Văn không phải là người tự nhiên gây sự, nhất định là cô nói năng gây hấn trước, hai đứa nó mới như vậy.”
Mộc Đoàn nhíu chặt mày, năm đó nếu không phải vì quan hệ lợi ích thì sao ông ấy có thể để người đàn bà này bước vào nhà họ Mộc chứ.
“Ba…”
“Về phòng của cô đi.”
Tô Ngọc Vân tức giận đùng đùng rời khỏi phòng khách.
“Hôm nay cháu gọi điện thoại cho ông là vì chuyện này sao?” Mộc Đoàn nhìn qua Mộc Mai đang đứng ở bên cạnh.
Mộc Mai lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh Mộc Đoàn: “Ông nội, ông hiểu lầm rồi.
Hôm nay cháu qua đây là để thăm ông, không ngờ vừa bước vào nhà thì thím đã bắt đầu ra quân hỏi tội.”
Mộc Đoàn nhìn qua Cố Văn ở bên đang ăn trái cây: “Những gì con bé nói là thật sao?”
“Đúng là như vậy, cháu cũng nhắc nhở ông một chút.
Cô con dâu này của ông không phải là nhân vật dễ động vào Air?”
Cố Văn giả vờ tươi cười, hình như đúng là chỉ muốn nhắc nhở Mộc Đoàn.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Trong lòng Mộc Đoàn tự có kết luận.
“Ông Mộc, theo cháu được biết thì chuyện hôm nay là vì cháu gái lớn của ông chịu uất ức ở chỗ anh trai cháu, cho nên con dâu ông đã đổ hết tội lỗi lên đầu vợ cháu, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Cố Văn dùng mũi để nghĩ thì cũng biết tại sao hôm nay Tô Ngọc Vân lại làm như vậy.
“Cháu có ý gì?” Vẻ mặt Mộc Đoàn hoàn toàn không hiểu.
Cố Văn lại nở nụ cười chế nhạo: “Cháu nghĩ những gì cháu nói đã rất rõ ràng rồi.”
“Mai, cháu qua đây.” Mộc Đoàn trầm tĩnh hồi lâu, sau đó nhìn Mộc Mai.
Chuyện như thế này, ông buộc phải giải quyết cho cô.
Mấy năm nay, quả thực Mộc Mai đã chịu rất nhiều uất ức, nhưng ông là chủ nhà họ Mộc, không thể không quan tâm đến đại cuộc được.
“Rốt cuộc vì sao thím cháu lại đối xử với cháu như vậy?” Mộc Đoàn hỏi.
Mộc Mai nhìn Cố Văn một cái, sau đó cúi đầu xuống, ánh mắt thoáng qua vẻ ủ rủ: “Ông nội, lúc đầu là thím nghĩ rằng cháu ăn trộm đồ nên mới đuổi cháu ra ngoài.
Lúc đó cháu không có giải thích, lại không nghĩ rằng mấy năm nay thím càng ngày càng quá đáng…