Bạch Lâm Anh không quan tâm đến ánh mắt khinh thường của Cố Nam, trực tiếp đi tới chỗ anh ta: “Tổng giám đốc Gố nói là vừa nấy anh vội vàng quá, còn quên một số đồ vật, tổng giám đốc Cố bảo bọn tôi đưa tới cho anh”
Cố Nam dựa lưng vào ghế, chế nhạo: “Sao tôi không nhớ là tôi để quên thứ gì ở đấy nhỉ? Hay là tổng gám đốc Cố của các người đã nhớ nhầm rồi”
“Không thể sai được” Bạch Lâm Anh đưa một tài liệu cho Cố Nam”Tổng giám đốc Cố của chúng tôi đã nói rằng đây là đồ của anh, và chúng tôi phải đích thân giao nó cho anh”
Nhìn vào tập tài liệu màu xanh trước mặt, Cố Nam chợt thấy trong lòng có một dự cảm không lành.
“Đây là cái gì?” Cố Nam nghỉ ngờ hỏi.

“Xin lỗi, chúng tôi không có tư cách mở tài liệu này ra, nhưng tổng giám đốc Cố của chúng tôi đã nói, chỉ cần anh đọc thì sẽ biết đấy là cái gì” Trên mặt Bạch Lâm Anh nở nụ cười, không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Khi Cố Nam mở tập tài liệu và nhìn thấy chỉ tiết chuyển khoản bên trong, đồng tử của anh ta đột nhiên co lại.

Rõ ràng là anh ta đã tiêu hủy thứ này rồi mà, làm sao Cố Văn có thể tìm ra được chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Nam, Bạch Lâm Anh nói: “Tổng giám đốc Cố, chúng tôi đã đưa đồ rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa”

“Chờ đã” Cố Nam kiềm chế cảm xúc, đặt tập tài liệu màu xanh lam lên bàn “Nếu tôi đoán không lầm, đây là chỉ tiết chuyển khoản của tập đoàn Hưng Thịnh các người mà, tại sao lại gửi đến cho tôi?
Bây giờ anh ta không còn ở tập đoàn Hưng Thịnh nữa, tại sao phải lo lắng về những chuyện này, cho dù có chỉ tiết chuyển khoản của công ty, thì đó là việc của Cố Văn.
Sau khi hai người dừng lại, Ngôn Bảo chỉ vào tài liệu: “Chỉ tiết chuyển tiền đúng là của tập đoàn Hưng Thịnh, nhưng phải nhìn kỹ xem bên dưới là chữ ký của Ngôn Bảo ở trong công ty lâu như vậy rồi còn không biết
chỉ tiết chuyển khoản này, vì vậy chắc chắn là Cố Nam đã bí mật làm điều đó.
Cố Nam nhìn xuống, và dòng chữ “Cố Nam” được viết trên đó.

Anh ta đã quên chuyện này, khi dùng danh nghĩa của công ty để vay tiền, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Văn sẽ giành lại vị trí tổng giám đốc, vì vậy anh ta không để ý đến những chỉ tiết này.
“Xem ra là tổng giám đốc Gố vẫn còn nhớ, cho nên chúng tôi không cần phải nói gì nữa, tổng giám đốc Gố, chúng tôi đi được chưa?” Ngôn Bảo cười, vẻ mặt này đối với Cố Nam rất khó chịu.
Sau khi hai người họ rời đi, Mạc Văn †ừ trong phòng đi ra, cầm tài liệu trên bàn lên, vẻ mặt thay đổi rõ rệt: “Cố Nam, không ngờ ở công ty nhiều năm như vậy mà anh lại dám làm loại chuyện này.

Một khi mà bị điều tra thì anh có biết hậu quả.

là gì không?”
“Tôi nghĩ Cố Văn sẽ không phát hiện ra.

Trong tương lai tôi định dùng việc này để chèn ép Cố Văn, nhưng không ngờ cậu ta lại phát hiện nhanh như vậy.
“Anh nghĩ Cố Văn là một kẻ ngốc à?
Tên của anh đều được viết trên tài liệu này.

Nếu Cố Văn làm ầm ï về vấn đề này lên, anh nghĩ có thể thoát khỏi pháp luật được sao?” Lúc đầu nghĩ Cố Nam là người thông minh, nhưng đúng như Cố Văn đã nói, anh ta là một người cực kỳ ngu ngốc.
“Nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Cố Văn đã gửi t: rồi, và cậu ta chắc chắn sẽ dùng chuyện này để chèn ép tôi” Cố Nam có chút lo lắng.

Nếu biết trước thì anh ta sẽ không bao giờ làm chuyện này..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play