“Tên, đúng rồi, tôi còn chưa từng nghĩ đến tên cho tụi nhỏ nữa” Nói đến đây, khóe miệng Mộc Mai khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
“Tiểu Mai, chúng ta.
.
” Cố Văn thử đến gần hơn, vừa chạm vào Mộc Mai, cô lại lân nữa lùi lại, căn bản là không để Cố Văn chạm vào mình.
Mộc Mai cúi đầu xuống, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh nhìn đầy cảnh giác.
Cố Văn cuối cùng vẫn buông xuôi không tiến lại gần nữa, anh không nghĩ đến hành động của mình lại làm cô kích động, như vậy đối với bệnh tình của cô không có ích lợi gì.
Mộc Mai nhìn ra ngoài sân: “Mùa thu đến rồi sao?”
“Ừm!" Không biết tại sao, khi câu nói thốt ra Cố Văn lại thấy cực kỳ xót xa.
muốn ngắm trăng”
Cố Văn nhìn nhìn đồng hồ, bảy tám giờ nữa trời mới tối.
“Đợi một chút được không em?” Anh nhẹ giọng dỗ dành Mộc Mai.
“Tôi muốn ngắm trăng” Mộc Mai lại nói.
Cố Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể cho người nhanh chóng đi chuẩn bị, tuy trong sân có ghế dựa, nhưng Cố Văn biết Mộc Mai thích xích đu.
Cố Văn cho Bạch Lâm Anh bắt tay vào chuẩn bị một cái xích đu, dựng ở giữa sân có thể nhìn lên bầu trời.
Nhưng mà bây giờ vẫn đang là ban ngày, biết tìm đâu ra mặt trăng cơ chứ?
Chỉ có thể trấn an tâm tình của Mộc Mai một chút, sau đó đợi đến buổi tối sẽ cùng cô ngắm trăng.
Lần này sau khi gọi điện thoại xong, Bạch Lâm Anh vần chưa đến, mà người đến là Sở Trọng Văn, nhìn thấy Cố Văn hai mắt đỏ hoe, chau mày nói: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, trên đời này còn ai có thể ức hiếp anh, anh đang cãi nhau với chị dâu à?”
Sở Trọng Văn trong khoảng thời gian gần đây đều tu nghiệp.
ở nước ngoài, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra.
Trước kia mỗi lần đến đây đều có tiếng cười nói vui vẻ, không ngờ hôm nay không khí lại trầm lặng thế này.
Nhìn đến hốc mắt ửng đỏ của Cố Văn, anh ta liên biết trong nhà đã xảy ra chuyện rồi.
Cố Văn ngồi xuống, nói với Sở Trọng Văn những sự việc đã xảy ra trong thời gian gần đây, Sở Trọng Văn trong chớp mắt kích động hét lên: “Anh nói cái gì?
Em mới chỉ có hai tháng không về thôi, sao lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy, còn anh lại nhanh như thế thừa nhận trước mặt bọn họ anh chẳng phải một người què?”
“Sớm muộn gì cũng phải thừa nhận, anh chẳng qua cũng chỉ muốn thu mua lại nhà họ Cố mà thôi.
Giả què hay không đối với anh mà nói cũng chẳng khác gì nhau, bây giờ anh lo lắng nhất chính là Tiểu Mai, gương mặt cùng dáng vẻ của cô ấy như vậy không biết có thể chống đỡ được bao lâu, anh rất muốn, rất muốn giết chết hết những người tổn thương cô ấy”
Khoảng thời gian Mộc Mai chịu những khổ sở, anh cũng nhất định khiến những kẻ kia gánh chịu hậu quả gấp trăm ngàn lần.
“Nhưng anh có bao giờ nghĩ qua, sự việc lần này ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào không?” Sở Trọng Văn cảm thấy Cố Văn thật sự hành động theo cảm tính, việc vày có thể từ từ giải quyết, lại nhất quyết sử dụng thế lực của Tây Âu, thật là dùng gáo vàng múc nước giếng bùn, quá mức cần thiết.
.