Chương 3
Cậu hai nhà họ Cố bị tàn tật, mọi người đều biết chuyện này, sao cô lại không biết được chứ.
Chắc chắn là cô nhìn lầm, người đàn ông cô gặp vào một tháng trước tay chân vẫn lành lặn, sao có thể là cậu hai Văn ở trước mặt được? Vả lại, thân phận của anh ta như thế, cũng không ai dám đuổi giết anh ta.
Là cô nhớ lầm!
Nghĩ như thế, rốt cuộc Mộc Mai cũng từ từ tỉnh táo lại.
Cậu hai Văn đi đứng không tiện, nên hôn lễ cũng được giản lược bớt.
Người chủ hôn nói vài câu đơn giản, rồi tuyên bố : “Buổi lễ kết thúc! Chú rể có thể hôn cô dâu!”
Cố Văn ngồi trên xe lăn, Mộc Mai đang mặc áo cưới không thể khom lưng được, muốn hôn cũng là chuyện phiền phức.
Người chủ hôn đang muốn giải vây, bảo cô dâu chú rể về phòng rồi hôn, nhưng chỉ thấy một tay cô dâu nhấc váy cưới rồi quỳ gối xuống phía dưới.
“Ngài Cố, thật ngại quá, tôi mang giày cao gót ngồi xổm không tiện, chỉ có thể như thế”
Câu nói này cũng là giữ thể diện cho Cố Văn.
Ánh mắt Cố Văn lóe sáng lên, cánh tay anh kéo một cái, thân thể Mộc Mai xoay một vòng rồi ngồi lên đùi anh: “Sau này gọi là ông xất”
Mộc Mai luống cuống: “Chân của anh…”
“Không sao cả, đã không còn cảm giác từ lâu rồi.
’ Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mang theo cảm giác quen thuộc, Mộc Mai chưa kịp suy nghĩ, Cố Văn đã hôn lên môi cô.
Kết thúc nụ hôn, Cố Văn cũng không thả cô ra, mà lại ôm chặt cô vào lòng, nói với người chủ hôn: “Mọi chuyện ba trí phía sau hủy bỏ hết.
”
Nói xong, đẩy xe lăn đưa hai người rời khỏi hội trường.
Phòng tân hôn không được trang trí, nhìn chẳng khác gì căn phòng bình thường.
Có lẽ ở trong lòng Cố Văn thì hôn lễ này chỉ là làm cho xong chuyện, cũng không quan trọng mấy.
Cố Văn đặt cô lên giường, dặn cô đừng nhúc nhích.
Anh đẩy xe lăn rời đi chốc lát, khi quay trở lại, trên đùi có thêm một hòm thuốc.
“Đây là… Mộc Mai kinh ngạc.
“Gởi giày ra đi.
” Cố Văn tự tay mở hòm thuốc ra: “Chân còn đau không?”
Mộc Mai bối rối, cô đã cố sức kiêm chế để không để người ta phát hiện ra, nhưng lại vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông này.
Vì lẽ đó, cho nên anh mới hủy bỏ ba trí phía sau, còn đẩy xe lăn đưa cô vê phòng, là vì anh biết trong hôn lễ cô bị đau chân sao?
Mộc Mai cảm thấy bất ngờ.
Tin đồn nói tính cách của cậu hai Văn rất kì lạ, vui buồn thất thường, cô còn tưởng rằng người đàn ông này không hề quan tâm chuyện hôn lễ.
“Để tôi cởi giày giúp em nhé?” Giọng nói của Cố Văn lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại.
“Không không không, tự tôi cởi được!” Mộc Mai lập tức lấy lại tỉnh thần, xấu hổ cởi giày cao gót của mình.