Sắc mặt Cố Văn u ám: “Xem ra có một số người không thể giữ lại trong nhà nữa rồi” Bọn họ mới rời đi mấy tháng, mà Bạch Vũ đã không nhịn được gài người của mình vào trong nhà anh, xem ra bà ta muốn cùng anh trở mặt với nhau rồi.
Sau khi hai người về đến nhà họ Cố, lại phát hiện không khí trong nhà có phần nghiêm trọng.
Cố Đình vốn dĩ đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy cái bụng †o của Mộc Mai, liền lập tức buông xuống những điều không vui: “Mộc Mai, con mau lại đây ngồi đi, đừng để bị mệt” “Cảm ơn bố” Mộc Mai ngồi đối diện với Cố Đình.
Mộc Diệp nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Em gái, địa vị của em đúng là càng ngày càng cao rồi, lúc trước đích thân
chị gọi điện cho em, bảo em quay về tham gia đám cưới của chị và anh rể em cũng không thèm về, chuyện này nếu để lộ ra ngoài, người ta sẽ nghĩ thế nào về nhà họ Mộc chúng †a?” “Chị, mấy cái chuyện diễn kịch này, chị thì còn làm được chứ em thì diễn không nổi” Mộc Mai cười cười, chậm rãi, bình thản nói: “Em rời đi là vì muốn dưỡng thai, hiện nay thai đã ổn định rồi thì phải trở về để chuẩn bị sinh em bé, nhưng mà.
em thấy chị ngày càng có nét thùy mị, không lẽ chị cũng mang thai rồi?”
“Cô, cô im miệng cho tôi” Mộc Diệp không nhịn được lớn tiếng nói: “Mộc Mai, cô nói linh tỉnh cái gì thế?”
Cố Văn nhẹ nhàng nói với Mộc Mai: “Chị ấy kích động như thế là có nguyên do đó, chị ấy vừa mới bị sẩy thai”
Mộc Mai chưa bao giờ nghĩ đến việc Mộc Diệp sẽ bị sảy thai, chẳng trách vừa rồi cô ta mất kiểm soát như thế.
“Địa vị của cô cậu bây giờ quả thật là càng ngày càng cao.
rồi, anh chị anh là bậc trưởng bối, muốn cô cậu về tham dự.
đám cưới của anh trai cậu, vậy mà cô cậu lại thờ ơ, không chút quan tâm”
Bạch Vũ ngồi ở một bên, nhìn hai người càng thêm bực bội.
“Năm đó khi tôi kết hôn, anh trai tôi cũng không đến” Cố Văn cầm một quả cam lên bóc cho Mộc Mai, thản nhiên nói.
“Cố Văn, chúng tôi nuôi cậu lớn đến chừng này, cậu định báo đáp chúng tôi như thế sao? Sớm biết như vậy, ban đầu thà răng bóp chết cậu luôn cho rồi”
Bạch Vũ một khi tức giận thì sẽ quên hết phong thái, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của những người khác.
Cố Văn ánh mắt lãnh đạm nhìn Bạch Vũ: “Dì, cho dù bây giờ dì có hối hận thì cũng muộn rồi.”
Bạch Vũ toàn thân cứng đờ khi nghe thấy Cố Văn gọi mình
à sắc mặt không chút tình nghĩa, nhìn Cố Văn nói: “Anh vừa gọi tôi là gì? Anh vừa gọi tôi là “dì”? Tôi nuôi anh trưởng.
thành, vậy mà anh dám gọi tôi một tiếng “dì”2”
“Không sinh thành cũng không nuôi dưỡng tôi, một tiếng “dì là đủ rồi” Cố Văn bóc từng múi cam đưa cho Mộc Mai, ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng.
Bạch Vũ lập tức lấy tay ôm ngực, quay đầu nhìn Gố Đình: “Ông xem đứa con ngoan của ông đó, cậu ta dám đối xử với tôi như vậy, cậu ta dám gọi tôi là dì, tôi nuôi cậu ta trưởng thành, lẽ nào không đổi lại được một chữ “mẹ” hay sao?” Mặc dù Cố Đình biết Cố Văn như vậy là không đúng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Cố Văn ngồi trên xe lăn nghe Bạch Vũ ở một bên lảm nhảm, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực: “Công lao nuôi dưỡng và lòng dạ rắn rết, hai thứ này đã triệu tiêu lẫn nhau rồi.
Nếu như bà còn không biết đủ, thì tôi có cần thiết phải che giấu những bí mật của nhà họ Cố nữa không?”.