Mộc Sĩ còn chưa nói xong, Cố Văn đã nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nếu Mai xảy ra chuyện gì thì nhà họ Mộc các người chờ tuyên bố phá sản đi”
Thái độ của Cố Văn rất rõ ràng, thứ anh quan tâm là Mộc Mai, thế mà Mộc Sĩ cứ động vào họng súng hết lần này đến lần khác, người ta không tức giận mới là lạ đấy.
Mộc Sĩ bị nói đến mức câm nín không trả lời được.
Nửa tiếng sau, bác sĩ mới đi từ trong ra: Ai là người thân của Mộc Mai?”
Cố Văn và Mộc Sĩ nghe thấy thì vội vã chạy tới, Cố Văn vội hỏi: "Là tôi, tôi là chồng của Mộc Mai, xin hỏi vợ tôi bị sao.
thế? Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu?”
Cho dù là đối mặt với sống và chết, Cố Văn cũng chưa bao giờ hốt hoảng như vậy, anh sợ Mộc Mai sẽ xảy ra chuyện, cuộc sống của anh khó khăn lắm mới xuất hiện một tia sáng mặt trời, anh không muốn nó lại trở nên u ám nữa.
"Hai người không cần lo lắng, không sao đâu, chỉ là bệnh nhân đã có thai rồi, 7 tuần, sao mọi người không biết chú ý chút nào vậy?”
Cố Văn nghe vậy thì sững sờ, bác sĩ nói gì? Mộc Mai mang thai? Vậy có phải là anh sắp được làm ba không? Mộc Sĩ nghe tin này xong thì tảng đã trong lòng cũng được thả xuống, đây là chuyện tốt, nói vậy thì Cố Văn sẽ không tiếp tục trách tội ông ta nữa.
Nghe thấy tiếng động bên này, Mộc Diệp đứng dậy, giãm đôi giày cao gót 10 cm đi tới cửa phòng cấp cứu, nhìn hai người đang ngây ra liền tiến đến hỏi: "Em gái tôi sao rồi?”
"Em gái cô có thai rồi, chúc mừng nhé!”
Câu nói đó như sấm sét giữa trời quang đánh tới, khiến cô ta cả buổi không thể hoàn hồn.
Mộc Diệp nhất thời không thể tin được lời bác sĩ: "Bác sĩ, ông nói thật sao? Không khám nhầm chứ?”
"Cô Mộc, chẳng lẽ tin tức này khó tin với cô thế sao?" Cố Văn ngồi một bên mở miệng.
Mộc Diệp thật sự không ngờ được, không phải người ngoài đều đồn đại rằng người đàn ông này không thể làm chuyện đó ư, tại sao lại mang thai được?
Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là giả?
"Nhưng bên ngoài đều nói anl "Nói tôi làm sao? Xem ra cô Mộc để ý đến lời đồn bên ngoài chứ không phải là thật lòng quan tâm em gái.
Vợ †ôi mang thai không thể ở đây trông coi nữa, ông Mộc, phiền ông xử lý một chút.
Mộc Sĩ biết Mộc Mai không thể tiếp tục vất vả nữa, phải dưỡng thai thật tốt: "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để ông nội con bé bị sao đâu, hơn nữa ba tôi cũng không chỉ có một đứa cháu gái, còn có Mộc Diệp mà”
Mộc Sĩ không ngốc, xuống nước theo ý của người đàn ông.
Mộc Diệp tỏ vẻ không vui: "Ba, ba có ý gì? Chẳng lẽ ba bắt con đi chăm sóc ông nội sao? Từ nhỏ đến giờ con có chăm sóc người khác bao giờ đâu, ba †ìm người khác đi” Mộc Diệp cũng không muốn trông chừng trong bệnh viện, làm lỡ thời gian hẹn hò với Cố Nam.
“Con câm miệng lại cho ba.
Từ giờ con không được đi đâu cả, ở đây chăm sóc ông nội con cho tốt, nếu ông gặp chuyện gì thì ba sẽ hỏi tội con đấy”
Tuy trước đây Mộc Sĩ có chút bất hòa với ba mình, nhưng dù sao ba ông †a cũng đồng ý cho ông ta quản lý gia tộc.
Trong cái nhà này, người muốn ba ông ta xảy ra chuyện nhất chính là vợ và con gái ông ta.
Ông ta không nói không có nghĩa là ông ta không biết, thế mà Mộc Diệp cứ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác..