Nhìn cốc Latte vừa được mang lên ở trước mặt, trong lòng Mộc Mai có chút chua xót, không ngờ ông nội vẫn còn nhớ được loại cà phê mà cô yêu thích nhất.
Nháy mắt một cái, mười năm cứ như vậy mà trôi qua.
“Cháu vẫn còn thích uống Latte chứ? Cháu có còn nhớ đến lần đầu tiên cháu uống cà phê chính là ông đưa cháu đi, tiếc rằng năm tháng không buông tha cho bất kì một ai, ông cũng đã già Mộc Mai cúi đầu uống một ngụm cà phê, hương vị quen thuộc lần tỏa ơi trong miệng cô, đăng chát như những cực khổ mà cô phải trả qua trong những năm này: “Thích ạ"
Mắt của Mộc Đoàn cũng dần dần đỏ lên, chuyện năm đó là ông sai, ông không chưa điều tra rõ ràng đã bắt đầu trách măng cháu gái mình, vu oan cho cô cái tội danh ăn cắp này.
Làm sao một đứa trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, ba mẹ lại vừa bị tai nạn giao thông có thể làm ra chuyện như vậy? Năm đó nếu không phải bị Tô Ngọc Vân và Mộc Diệp mê hoặc thì sao ông lại có thể để Mộc Mai một mình lưu lạc ở bên ngoài tận năm năm chứ.
“Cháu không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi, những chuyện đó cháu cũng đã quên gần hết” Những năm qua cô đã phải chịu không ít khổ cực, nếu như không phải ba của cô không ở đó, làm sao cô phải chịu sự tức giận của hai người bọn họ "Về việc tai nạn giao thông của ba mẹ
cháu, cháu cũng đừng điều tra nữa”
Do dự một lúc lâu, Mộc Đoàn mới chậm rãi lên tiếng.
Nghe thấ này của ông, Mộc Mai lập tức mở to hai mắt, đặt cái ly đang cầm trong lòng bàn tay xuống bàn: “Tại sao ông lại nói như vậy? Chẳng lẽ ông cũng tin rằng chuyện của ba và mẹ cháu là chuyện ngoài ý muốn sao?” Có một số chuyện không phải là ông không biết, nhưng nếu có tra ra chân tướng thì có thể làm gì được, nếu đúng thật việc này có liên quan đến Tô Ngọc Vân và cả nhà của bọn họ, chẳng lẽ lại tống tất cả mọi người bọn họ đưa vào ngục tù hay sao?
“Bây giờ ông đã già rồi, cũng thường xuyên cảm thấy hối hận vê những việc „ mà ông đã làm.
Nếu năm xưa ông không đưa ra những quyết định đó thì có lẽ ba mẹ cháu cũng sẽ không gặp tai nạn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng là một gia đình, nếu như cháu thật sự điều tra ra được thứ gì đó thì cháu bảo thím và chú của cháu phải làm sao bây giờ?”
Gương mặt của Mộc Đoàn mang đầy vẻ áy náy, ông không dám đối diện với Mộc Mai.
Gần đây ông mới phát hiện, đứa trẻ này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông, nếu so sánh thì Mộc Diệp thật sự bị bọn họ chiều đến hư rồi.
ì Những năm này Mộc Diệp đều được nuông chiều, không để ý đến nội chuyện xung quanh, nếu như không phải được gia đình bảo vệ, sợ răng việc gì con bé cũng làm không xong.
Mộc Mai nhếch khoé miệng lên thành một đường cong lạnh lẽo, tất cả những cảm xúc vừa rồi đều biến mất.
Cô tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn thắng vào mắt Mộc.
Đoàn: “Hoá ra mục đích mà hôm nay ông nội gọi cháu đến chính là để nói những lời này, nếu đã như vậy thì cháu cũng không còn lời nào để nói với ông nữa, chuyện này cháu nhất định phải điều tra rõ ràng, cháu phải để cho những người đã tổn thương đến ba mẹ cháu, gia đình cháu trả một cái giá thật lớn, xứng đáng với những gì mà bọn họ đã gây ra”
“Đứa trẻ này, cháu đang ép buộc ông nội đi vào bước đường cùng hay sao?” Mộc Đoàn cũng không ngờ Mộc.
Mai lại cố chấp trong chuyện này đến như vậy.
Chuyện cũng đã xảy ra nhiêu năm như vậy rồi, ông cứ tưởng rằng đứa trẻ này đã buông xuống nỗi băn khoăn đối với chuyện năm xưa, ai ngờ cô vẫn chưa buông bỏ được..