"Lúc đó khi anh đi ra ngoài làm việc thì nhặt được sợi dây chuyền này, thấy nó có giá trị không rẻ nên đã cất đi.
Lâu nay anh luôn tìm kiếm người đã đánh rơi nó, em có nhớ mình đã vứt nó ở chỗ nào hay không?” Cỗ Văn không thú nhận thân phận của mình cho Mộc Mai.
Bây giờ anh vẫn không thể nói tất cả mọi chuyện cho.
Mộc Mai, bởi vì làm như vậy có thể khiến Mộc Mai gặp nguy hiểm.
“Trước kia em sống ở phố cổ, ngày đó em vốn định trở về nhà họ Mộc nhưng không ngờ lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trong một con hẻm nhỏ.
Chắc em đã đánh mất sợi dây chuyền ở chỗ đó.
Lúc trở về em đã đi tìm rất lâu nhưng vấn không tìm được, không ngờ anh lại nhặt được nó, xem ra hai người chúng ta thật đúng là có duyên”
Nghe thấy Mộc Mai nói ra thời gian và địa điểm cụ thể, Cố Văn cố gắng kìm nén sự kích động ở trong lòng mà trả lại sợi dây chuyên trong tay cho người trước mặt: “Nếu người đó là em thì vật trở về chủ nhân ban đầu của nó đi” “Cảm ơn anh, sợi dây chuyên này là quà sinh nhật ba em tặng cho em, nó vô cùng quan trọng với em” Sau khi Mộc Mai nói xong, cô lập tức đeo sợi dây chuyền lên cổ mình.
Cố văn không ngờ Lý Mai An, người mà anh đã tìm rất lâu cũng không tìm thẩy, hóa ra lại là Mộc Mai đang đứng ở trước mặt anh.
€ó lẽ là lúc đó Mộc Mai cảm thấy không thích cùng một giuộc với đám người kia nên mới tùy tiện lấy một cái tên giả.
“Nếu em đã lấy được đồ rồi thì trở về phòng chuẩn bị ngủ một chút đi, em ˆ ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy, nhất định rất mệt mỏi” Giọng nói của Cố Văn vô cùng dịu dàng, ánh mắt của anh khi nhìn người phụ nữ này cũng đã sắp bóp ra nước.
Sau khi Mộc Mai đi ra ngoài, Cố Văn lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Bảo: “Cậu không cần phải đi tìm tung tích của người phụ nữ kia nữa, bởi vì tôi đã Tìm được rồi” “Anh đã tìm được rồi sao? Người đó đang ở đâu vậy, có cần tôi gặp mặt cảm ơn không?” Ngôn Bảo nói với vẻ kinh ngạc.
Nếu đã tìm được người đó thì nhất định phải cảm ơn rồi đưa cho người đó một số tiền lớn mới được.
Nếu không có sự giúp đỡ của người phụ nữ này, cậu ta e rằng cậu hai nhà mình đã không còn đứng được ở đây nữa.
“Là Mộc Mai” Khi Cố Văn thốt ra hai chữ này, người đàn ông bên kia đã sớm kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
Cậu ta không ngờ người đã giúp cậu hai nhà mình lại là Mộc Mai, chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Cố Văn nhớ ra mặt sau của sợi dây chuyền có khắc một chữ M, thì ra chính là Mai trong Mộc Mai.
“Cậu hai, không ngờ duyên phận giữa anh và mợ hai lại sâu như vậy, hóa ra ông trời đã định trước cho hai người ở bên nhau rồi.
Ngôn Bảo cũng vui mừng không gì tả nổi, cậu ta hoàn toàn bất ngờ khi biết người phụ nữ đó lại là mợ hai nhà bọn họ.
Nếu như sớm biết Mộc Mai là Lý Mai An thì cậu †a đã không cần phải tốn nhiều công sức như vậy rồi.
“Tôi cũng không ngờ chuyện này lại trùng hợp như vậy.” Có lẽ Mộc Mai chính là thần hộ mệnh được ông trời phái xuống, ở bên cạnh bảo vệ anh, không chỉ cứu mạng anh mà còn giúp anh chuyển nguy hiểm thành bình an những mấy lần.
Đời trước Cô Văn nhất định đã cứu vớt cả dải ngân hà mới có được một người vợ tuyệt vời như vậy.
Lúc Cố Văn trở về phòng, anh mới phát hiện người phụ nữ này đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường rồi.
“Em có mệt không?” Giọng nói của.
Cố Văn vô cùng dịu dàng, giống như đang dỗ con nít vậy..