Chương 155
Mộc Mai cũng không chắc mình có làm được không, nhưng Cố Văn đã nói như vậy rồi thì cô cũng muốn thử một lần, nếu như cứ mãi trốn sau lưng Cố Văn không dám tự mình đương đầu với thử thách, thì tương lai làm sao có thể giúp cho anh được chứ?
“Được rồi, vậy thì em sẽ thử một lần, nhưng mà em cũng không biết cuối cùng có thể thành công hay không nữa.”
Ngày hôm sau, khi Mộc Mai lên máy bay, Cố Văn đã cử một người đi theo cô.
Sau khi hạ cánh ở Châu Âu, Mộc Mai và Bạch Lâm Anh bắt taxi về khách sạn đã định.
“Tại sao mọi người lại ở đây vội vã như vậy nhỉ? Hình như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì phải.” Mộc Mai nghi, ngờ hỏi.
Bạch Lâm Anh vấn bình tĩnh như thường, nói: “Không phải vội vàng, mà là bọn họ có nhịp sống nhanh hơn thôi.
Khách sạn này là tài sản của Kiêu Vĩ Thành, phần lớn những người ở đây đều là nhân viên của Kiêu Vĩ Thành.”
Mộc Mai không nói nên lời.
“Trước tiên chúng ta cứ nghỉ ngơi một hôm đã, ngày mai sẽ đến gặp Kiêu Vĩ Đình danh tiếng lẫy lừng này xem thế nào.”
Sau khi vào phòng, Mộc Mai gọi điện cho Cố Văn để báo cáo tình hình phía bên này trước, sau đó đưa ra phương án đàm phán rồi nghiên cứu thật cẩn thận, trước tiên phải tìm hiểu xem đối phương có sở thích hay thói quen gì.
Nhìn lại một lượt, Mộc Mai đã hiểu thêm được những gì mà Cố Văn nói lúc trước, Kiêu Vĩ Thành này giống như được phủ bởi một bức màn bí ẩn vậy, khiến cho người ta không thể tìm ra bất kỳ một manh mối nào.
Ngày hôm sau, Mộc Mai và Bạch Lâm Anh rời khỏi khách sạn từ sáng sớm, vì sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt.
Các cánh cửa của công ty này đều được nạm vàng cả, hai con sư tử đá nhìn tràn đầy khí thế, Mộc Mai coi như được mở mang tâm mắt, giờ cô đã hiểu được thế nào gọi là có tiền có thế rồi.
Nhân viên bảo vệ tiến lên ngăn cản hai người bọn họ lại: “Các người đang làm gì vậy?”
“Xin chào, chúng tôi đại diện cho nhà họ Cố đến đàm phán, tới đây để hiệp thương và hợp tác.” Mộc Mai thẳng thắn trả lời.
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn thời gian: “Thật sự xin lỗi nhưng tôi không nhận được thông báo nào cả, nếu như không có hẹn trước thì không thể vào trong . được, mời hai người về cho.”.
Một nhân viên bảo vệ mà lại có quyền hạn lớn như vậy sao?
Mộc Mai lấy tài liệu trong tay ra, đưa cho người bảo vệ xem: “Chúng tôi đã nói chuyện điện thoại với chủ tịch của anh trước khi đến đây rồi, đây là tài liệu cuộc họp đàm phán với công ty anh.
Chúng tôi có thể vào được chưa?”
Nhân viên bảo vệ còn đang do dự thì từ phía sau có một người đàn ông mặc âu phục chạy tới, ghé sát vào tai anh ta nói vài câu, người bảo vệ lập tức tránh sang một bên.
Sau đó, người đàn ông kia đi đến trước mặt Mộc Mai và Bạch Lâm Anh nói: “Thật ngại quá, là do sơ suất của chúng tôi, cô Mộc, chủ tịch của chúng tôi mời hai người vào trong.”