Chương 149
Mộc Mai không đi theo vào, sau khi cô thấy Cố Nam vào trong rồi thì lập tức chạy tới bên cánh cửa dán lỗ tai lên trên „ 2L 4 Ninh Thanh Trúc nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, cô ta không thể hiểu nổi Mộc Mai vểnh mông nghe lén như thế để làm gì.
“Chị dâu chị đang làm gì vậy?”
Mộc Mai đang nghe lén bị người ta bắt gặp thì cảm thấy hơi xấu hổ, đồng thời cũng cạn lời luôn, mặc kệ lúc nào, người phụ nữ này luôn quan tâm những chuyện không nên quan tâm tới.
Cô chỉ muốn nghe thử xem rốt cuộc hai anh em nhà này đang nói chuyện gì mà thôi, nhân tiện cô cũng muốn đề phòng Cố Nam bắt nạt người đàn ông của cô.
“Không liên quan tới cô, lo làm việc của cô đi!” Mộc Mái không để ý tới cô ta mà tiếp tục nghe lén, nếu Cố Nam dám bắt nạt ông xã của mình, cô sẽ lập tức xông vào đập anh ta một trận.
Không gian bên trong văn phòng cực kỳ sạch sẽ, không có gì khác lạ.
“Có vẻ cậu đang rất bận nhỉ, giao cho cậu dự án này thể hiện toàn bộ cổ đông trong công ty đang đặt hy vọng lên trên người cậu, mong rằng cậu đừng khiến chúng tôi phải thất vọng.”
Cố Văn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó đặt hồ sơ lên trên bàn rồi nói: “Nếu anh đã giao chuyện này cho tôi thì tôi sẽ xử lý tốt, anh hai không cần lo lắng, hơn nữa sao tôi lại có thể bỏ qua cơ hội mượn sức những vị cha chú đã gắn bó lâu năm với công ty như thế được chứ.”
Cố Văn cong môi lên, thấy biểu cảm „ trên mặt Cố Nam thay đổi thất thường thì biết ngay anh ta đang rất quan tâm đến chuyện này.
Công ty Hưng Thịnh là công ty gia đình, rất nhiêu cổ đông của công ty đều là họ hàng thân thích với nhau, họ không thường xuyên xuất hiện, nhưng lại năm quyền hành rất lớn trong tay.
Hiện giờ đa số những người đó đều đứng về phía Cố Văn khiến vị trí của Cố Văn càng trở nên vững mạnh, chuyện này đã biến thành nỗi lo lớn trong lòng Cố Nam.
“Cố Văn, cậu đừng đắc ý, cậu mãi mãi không thể trở thành người thừa kế Công ty Hưng Thịnh với cái thân tàn tật này của mình đâu.”
Cố Nam tiến lên chống hai tay xuống bàn, trên mặt xuất hiện biểu cảm tàn nhãn ác độc, khiến người nhìn có cảm giác anh ta như đang muốn lột da rút gân Cố Văn vậy.
Cố Văn không giận mà còn bật cười, sau đó anh chậm rãi di chuyển xe lăn đến bên cửa sổ, tưới nước cho những chậu hoa cỏ ngoài ban công.
“Tôi tin rằng anh biết rất rõ tại sao „ chân tôi lại thành ra thế này mà đúng không?” Anh quay đầu lại liếc anh ta một cái rồi nói: “Cẩn thận, làm chuyện xấu nhiều sẽ gặp quả báo đấy.”
“Cậu đừng có mà nói bậy nói bạ.
Cậu gặp chuyện thì liên quan gì tới tôi?
Sao lại đổ lên đầu tôi? Cậu đang bôi nhọ tôi đó!”
Cố Nam không biết tại sao Cố Văn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, anh ta cũng không biết có phải trong phòng đã gắn máy nghe trộm hay gì đó không, vì thế anh ta sống chết không thừa nhận mới là cách làm đúng đắn, tránh để khi bất cẩn bị người ta nắm được thóp.
Cố Văn chỉ liếc nhìn Cố Nam một cái, rồi sau đó anh lập tức quay người đi, trở lại với việc chăm sóc cây cỏ còn đang dang dở của mình.
“Anh cả, anh nhìn những cái cây ở ban công này đi, dù cho chúng có gặp phải mưa to gió lớn thế nào, thì chúng vẫn sống, hơn nữa còn phát triển rất tốt, đôi lúc gặp phải điều không thuận lợi cũng chưa chắc lại là một chuyện xấu.