Chương 147
Dựa theo độ khó của dự án này, đừng nói ba tháng, cho dù kéo dài tới nửa năm cũng chưa chắc có thể giải quyết triệt để.
“Mấy người trong hội đồng quản trị đều là hạng gió chiều nào theo chiều ấy, bây giờ Cố Nam là tổng giám đốc, có ai dám ngăn cản chuyện mà anh ta muốn làm chứ.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nếu chức vụ của anh bị hủy bỏ thì sau ,„ này anh thật sự sẽ không còn địa vị gì trong gia đình của anh nữa.” Mộc Mai không ngờ Cố Nam lại đề ra điều kiện hà khắc như vậy, bây giờ ngay cả cô cũng đã không biết nên giải quyết thế nào nữa rồi.
Cố Văn bình tĩnh thản nhiên nhìn về phía cô nói: ‘Đương nhiên tôi đã có cách giải quyết, em đừng quá lo lắng.”
Mộc Mai vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, cô nói: ‘Bây giờ điều duy nhất tôi hy vọng chính là Cố Nam đừng gây áp lực khách cho anh nữa, gánh nặng trên vai anh đã đủ nặng rồi.”
Biết Mộc Mai đang suy nghĩ cho mình, trong lòng Gố Văn rất cảm động, sau đó anh lại an ủi vài câu Mộc Mai mới yên lòng trở lại vị trí của mình bắt đầu xử lý công việc, cô cũng muốn giúp đỡ Cố Văn một ít việc để giảm bớt áp lực cho anh.
Mộc Mai vừa rời đi, Cố Văn đã kêu . người đuổi Ninh Thanh Trúc ra khỏi văn phòng, thật ra Ninh Thanh Trúc đã tỉnh từ lâu, nhưng cô ta không tìm được cơ hội nịnh bợ, cô ta hoàn toàn không hiểu những gì mà Cố Văn và Mộc Mai đang nói, cho nên chỉ đành phải giả bộ ngủ.
Buổi chiều, Mộc Mai vân luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chăm chăm vào .
phía sau lưng mình, đến khi cô quay phát người lại thì phát hiện là Ninh Thanh Trúc.
Mặc dù đã tiếp xúc mấy lần, nhưng Mộc Mai vân không hề có ý định muốn qua lại với cô ta, cô hỏi: “Cô nhìn tôi chằm chằm như vậy là do có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Ban đầu khi biết chuyên ngành mà Ninh Thanh Trúc đảng học có liên quan đến mậu dịch, Mộc Mai còn tưởng rằng cô ta có thể giúp đỡ được chút gì đó cho Cố Văn, kết quả ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì trong não của người phụ nữ này chỉ toàn là không khí.
Ninh Thanh Trúc đứng lên nói: “Chị dâu à, em không có nhìn chằm chằm chị, chỉ là em đang suy nghĩ một vài chuyện cho nên mất tập trung thôi, em xin lỗi” : Mộc Mai không vui nói: “Nếu thật sự là như vậy thì cô cũng không cần phải xin lỗi tôi, nhưng tôi nói cho cô biết, thứ Cố Văn yêu cầu chính là một thư ký có thể giúp đỡ được cho anh ấy chứ không phải một người đầu to mà óc như trái nho.”
“Em biết rồi, em nhất định sẽ dốc hết sức mình để giúp đỡ anh họ…” Ninh, Thanh Trúc lại bày ra dáng vẻ vô cùng tội nghiệp làm Mộc Mai nhìn mà nổi hết cả da gà.
“Dừng lại đi, cô không cần nói mấy câu quyết tâm vô dụng đó đâu, phải làm ra hành động thực tế, còn nữa, nơi này là công ty, Cố Văn là tổng giám đốc, đừng hở chút là gọi anh họ, phải gọi anh ấy là Tổng giám đốc Văn”
Ninh Thanh Trúc cúi đầu, hai tay đặt dưới bàn làm việc siết chặt vào nhau, cô ta thật sự không muốn nhịn nhục trước mấy lời nặng nhẹ của Mộc Mai, nhưng cô ta lại không biết nên làm như thế nào.
Hôm nay sau khi tiếp xúc với Mộc Mai, cô ta đã hiểu ra rằng bề ngoài cô giả vờ đối xử tốt với cô ta, nhưng trên thực tế lại không hề muốn cô ta tới gần Cố Văn.
Không đợi Ninh Thanh Trúc trả lời, Mộc Mai đã xoay người trở về vị trí làm việc, Ninh Thanh Trúc lại dùng ánh mắt không cam lòng trừng mắt theo bóng lưng của cô mấy lần mới ngồi xuống tiếp tục nhìn đống tài liệu kia, nhưng lúc cô ta học đại học không chú ý nghe giảng, cho nên khi nhìn thấy mấy số liệu trên bảng dữ liệu, cô ta cảm thấy bản thân như đang đọc ký tự cổ vậy.